Em cho anh là khoảng lặng
Anh yêu, đây có lẽ là lần cuối cùng em gọi anh như vậy! Mình xa nhau ngay từ khi mới bắt đầu yêu, em yêu anh từ nụ cười cho đến cách anh quan tâm em mỗi ngày, em yêu những nụ hôn ngạt ngào thoảng mùi hoa sữa ở công viên, em yêu cái xiết tay rụt rè lần đầu tiên hẹn hò, cái ôm nhẹ nhàng làm tim em đập loạn nhịp, em yêu tất cả bởi vì đơn giản là em yêu anh… rất nhiều.
Em còn nhớ cảm giác khi gặp anh lần đầu qua một lần đi chơi chung, có lẽ mình có duyên nhưng cái duyên ấy ngắn ngủi quá, đã bao lần em cầu mong tình yêu mình vững hơn. Em nhớ anh đến cồn cào, em yêu anh như chưa yêu lần nào vẫn trọn vẹn cảm xúc như một mối tình đầu… nhẹ nhàng nhưng lại mong manh. Anh trầm tính, sống nội tâm, quan sát mọi người từ những điều nhỏ nhất cũng vì thế anh mới để mắt tới em đúng không anh? Cuộc sống của anh khác em, anh sống trôi nổi theo đồng tiền mặc dù anh là người được ăn học, biết làm sao được mỗi người có một khoảng trời riêng… em chỉ biết yêu anh. Nhưng anh à, em đến với anh nào có phải là phút vội vàng bồng bột của tuổi trẻ, em đã qua lâu rồi cái lứa tuổi thắt tóc hai bím có lẽ em chưa đủ chững chạc để nhìn nhận mọi chuyện nhưng em đủ chín chắn việc em làm là đúng hay sai.
Em không xinh đẹp bằng những cô gái anh gặp ở Bar hay là người yêu cũ của anh, em không quan trọng gì cả em chỉ cần anh vẫn yêu em như những ngày đầu tiên thôi. Đã qua rồi thời mình nhớ nhau, mong mỏi từng ngày một nụ hôn vội mà ấm cả lòng em đã từng hạnh phúc đến nghẹt thở khi anh nói “yêu em, sẵn sàng chết để cho em được sống”… Sao anh ngốc thế? Anh mà chết thì em biết yêu ai bây giờ… Em cứng cỏi lắm cũng bị anh đốn cho ngã gục để rồi bây giờ khi anh xa em rồi em vẫn không thể nào đứng lên nổi. Anh à! Anh còn nợ em nhiều lắm, cả những lời hứa mà anh chẳng bao giờ muốn làm cho em. Em nhớ lời hứa ngồi công viên cùng em khi hoa sữa ra hoa, anh à… hoa sữa thơm nghẹn ngào cả góc công viên lâu rồi, em nhớ lần anh cầm tay em run tới mức ra mồ hôi ướt đẫm, anh lật đật thổi tay em chỉ để cho mát, em nhớ lắm những cuộc điện thoại tới 2h sáng, anh còn nợ em một ngày giáng sinh ấm áp, giáng sinh buồn hay do tâm trạng em không vui hả anh? Em ghét cái cảm giác ghen tị những cặp tình nhân đi với nhau vui vẻ trong khi em lại lặng lẽ đi ra công viên ngồi một mình, em vẫn ngồi ở góc khuất đó để tìm hơi ấm của anh, anh còn nợ em một cuộc hẹn mình gặp nhau… Trước khi gặp em anh đã chia tay người yêu hơn một năm, anh nói anh đã yêu hết mình hi sinh tất cả, ngày ấy em chưa gặp anh… Nếu cuộc đời này có chữ “giá như”… “Giá như em là cô gái đó, em sẽ chẳng bao giờ rời xa anh để anh phải buồn như thế…”
Anh đẹp trai thật đấy nhưng em nghĩ anh nên đổi lại cách sống sẽ hay hơn nhiều. Chính vì em quan tâm anh quá nhiều nên anh cảm thấy quá dư thừa tới mức không cần thiết phải không? Anh cần một cuộc sống sôi nổi hơn bởi vì ở bên em quá bình lặng nên anh cảm thấy nhạt và chán? Anh chưa yêu em đâu, chỉ là anh say nắng thôi, em mong cơn say nó lâu hơn cho em được cảm nhận thêm chút nữa hương vị nồng nhưng không ngờ anh tỉnh lại nhanh quá- đột ngột… chợt đến chợt đi như gió. Anh đã từng xin em cho anh được làm người ý nghĩa, được em yêu anh, được em quan tâm vậy mà…
Cầu mong anh có được người tình như em đã yêu anh (Ảnh minh họa)
“Cho anh thời gian”… tin nhắn anh gửi em đêm khuya, em cứ đợi anh như thế mặc dù chẳng biết cho đến khi nào, anh mệt mỏi chuyện gia đình bạn bè… em hiểu cảm giác của anh, em từng tự kỉ như vậy không ít lần, rất khó chịu và chán nản phải không anh? Bà nội anh nằm viện, nhà phải chuyển đi… em lo lắm, em sợ nhỡ anh có chuyện… Giờ thì mọi chuyện ổn rồi phải không anh? Em thấy anh post hình lên facebook đang nhậu cùng bạn bè mà…
Video đang HOT
“Anh sẽ đến gặp em”… tin nhắn hiếm hoi em nhận được kể từ khi anh chặn facebook của em, không biết anh làm gì, ở đâu, ra sao, những gì em biết anh chỉ là số điện thoại quen thuộc, em có muốn quên đi để không liên lạc với anh lại càng không được… Đối với anh, em quá mờ nhạt. Em không có một người bạn thân đúng nghĩa, em cất giữ tình cảm một góc trong tim chẳng tâm sự được với ai, chẳng ai có đủ kiên nhẫn lắng nghe em kể hết câu chuyện riêng tư cả. Đắng cả lòng khi đọc dòng status của anh “ Ừ thì yêu em theo cách của em, nhưng anh không giỏi làm như vậy… xin lỗi em.” Anh xin lỗi em đấy à, nếu cuộc đời cứ xin lỗi mà xong thì cần pháp luật với cảnh sát làm gì hả anh? Anh từng nói “ có thể em thích anh vì anh có tiền, anh có thời gian…” anh khóc trước mặt em, em như nghẹn lời, có thể em thiếu thốn thật nhưng em chưa bao giờ lấy tiền của ai, còn anh có thời gian sao lại thất hứa với em, sao lại không trả lời tin nhắn của em, không gặp em… anh trốn tránh em như sợ em làm phiền, người yêu sao lại thế? Không một lời chia tay…
Anh à, em chấp nhận chỉ đau một lần, anh đừng im lặng như thế anh nói thẳng ra đi cho lòng em nhẹ… Em đã bỏ hết những thói quen ngày trước chỉ vì sợ cảm giác nhớ anh tràn về, có bao giờ anh nhói lòng vì em chưa anh? Tình yêu chỉ là một phần trong cuộc sống của em thôi nhưng anh đã chiếm đi một phần đó rồi, em rất quý thời gian và giờ em đang “cho anh thời gian” em hy vọng anh sẽ tôn trọng nó như em… Em sẽ chẳng níu kéo anh lại em yêu anh nên anh sẽ tự lựa chọn con đường của riêng anh-ở đó sẽ chẳng em nữa mà là những người con gái khác… mong anh luôn vui như khi còn yêu em. Cầu mong anh có được người tình như em đã yêu anh.
Theo 24h
Bên người ấy hạnh phúc anh nhé
Một tháng trôi qua sau ngày chia tay ấy em đã trưởng thành, mạnh mẽ hơn nhiều.
Một năm, một quãng thời gian không quá dài cũng chẳng quá ngắn để hiểu nhau. Em đã tự cảm thấy nực cười cho bản thân vì không hiểu nổi anh. Giờ thì em đã tự tìm thấy câu trả lời cho tất cả những thắc mắc đó. Không phải em không hiểu anh mà vì anh và em quá giống nhau, giống đến nỗi hiểu anh như em hiểu chính mình. Nhưng tự bản thân em phú nhận điều đó.
Người ta thường nói: Yêu nhau là đi tìm nửa thiếu của mình. Nhưng nếu vậy có lẽ anh không phải nửa thiếu ấy mà "anh là em".
Em không dám tự tin khẳng định bản thân hiểu anh đâu, em không là gì cả trong thế giới của anh thậm chí vô nghĩa. Không biết có phải như vậy không mà anh vội vàng bên người khác ngay sau khi mình chia tay.
Em không trách anh, vì với em, hạnh phúc là điều ai cũng khát khao có được. Bản thân em đã muốn níu kéo anh cũng như níu kéo hạnh phúc của mình. Em chỉ bàng hoàng, cảm giác khi nhìn những bức hình đó như trăm ngàn mũi kim đâm vào tim. Em muốn nó "ngừng đập" ngay lúc đó. Sao khi đó nó đau nhưng lại vô cảm. Đau đến không còn cảm giác, và nó vô cảm. Trước mắt em như một vực thẳm của sự lừa dối, phản bội, một sự thật tàn nhẫn mà em phải chấp nhận dù có hay không.
Viết những dòng này, nước mắt em rơi, rơi nhiều, rơi không gì ngăn được. Nhưng em cảm thấy vui vì em đã khóc, thà như vậy còn nhẹ nhõm hơn là không khóc nổi, đau đớn, hàng đêm mất ngủ nghĩ đến hình ảnh anh và cô ấy bên nhau.
Em hiểu anh mong muốn sớm ổn định nhưng đâu phải tất cả đều được như mình hoạch định đâu anh. Cuộc sống sao không để nó tự nhiên trôi đi như nó vốn diễn ra, cứ phải ép buộc nó vào một khuôn khổ, ép nó vào một lịch trình dự tính của mình. Có bao giờ anh cảm thấy ngột thở, có bao giờ anh thấy thất vọng vì mình vẫn đang "tay trắng"?
Em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh và mãi mong anh hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Điều khó khăn nhất lúc này với em là quên anh. Em còn yêu anh nhiều nhưng em thật sự mong bản thân mình biến mất trước anh, càng sớm càng tốt, nhanh nhất có thể. Mong anh coi em như một cơn gió thoáng qua cuộc đời anh, cơn gió khiến anh cười nhưng cũng khiến anh đau. Ngàn lần mong anh tha lỗi. Đúng ra em không nên vội vàng quyết định, em đã tự khiến mình đau khổ như bây giờ. Em không hối hận, chưa từng hối hận vì yêu anh nhưng tự trách mình chưa suy nghĩ kỹ để giờ cái giá em phải chịu đựng có lẽ với em quá lớn.
Em từng nghĩ, chia tay rồi, không còn là lần đầu, chắc sẽ dễ dàng thôi, nhưng có lẽ em đã nhầm.
Anh nói với em rằng: " Người đầu tiên là người em yêu nhất. Người thứ hai là người yêu em nhất."
Nhưng có lẽ anh mới là người em yêu nhất. Không có một thứ cảm xúc rõ ràng, một ranh giới chắc chắn để em xa anh: không hận anh, không ghét anh. Dường như em không có cớ để loại bỏ hình ảnh anh ra khỏi trái tim mình. Nó khắc sâu như một vết xăm sâu hóa sẹo. Nó khiến em hàng đêm mất ngủ. Em đặt tên con Gấu em ôm lấy từ tên anh và em, và ở giữ hai cái tên ấy là chữ "I". Có lẽ vậy, chúng ta xa nhau vì "Cái tôi của mỗi người quá lớn". Chưa từng lắng nghe, chưa từng cố cảm thông, cố chia sẻ, cố tha thứ cho những sai lầm của nhau để rồi chia tay khi vẫn còn yêu.
Tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Nhưng nếu khiến em đau đến thế này em chưa từng mong nó đến.
Giờ anh tìm được hạnh phúc mới rồi. Em luôn ủng hộ mọi quyết định của anh. Mặc mọi người có nói gì hãy yêu người ấy anh nhé. Em thấy vui vì có người chăm sóc anh, quan tâm đến anh. Khoảng cách xa nhau, em chưa từng làm được điều đó. Khi anh ốm không chăm sóc, mua thuốc cho anh uống. Anh lạnh không thể ôm anh để anh ấm. Anh mệt không thể kể cho anh nghe chuyện cười. Và khi nhớ anh không thể thì thầm vào tai anh " Em nhớ anh".
Hãy sống tốt và vui vẻ bên tình yêu mới anh nhé.
Em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh và mãi mong anh hạnh phúc.
Theo 24h
Em không đủ can đảm và nhẫn tâm Em sẽ cố gắng đối diện với thực tại, sẽ không làm anh khổ tâm vì em thêm nữa. Em luôn tự nhủ đây là lần cuối cùng mình khóc, lần cuối khi nghĩ về anh. Nhưng sao em lại không làm được. Em càng cố quên lại càng nhớ về anh. Hôm nay đã tròn 5 năm 20 ngày, khi chúng mình...