Em chỉ là nơi anh giải quyết nhu cầu
Em đã đi quá xa, biết là sẽ đau, sẽ buồn nhưng có lẽ em nên chấp nhận sự thật phũ phàng.
Có lẽ giờ này anh đang vui vẻ cùng cô bạn gái mới quen. Anh có biết rằng lúc này đây tâm trạng của em như thế nào không? Ngoài trời từng hạt mưa đang tí tách rơi như những nốt nhạc buồn rớt xuống lòng em, em thấy lòng mình thật trống trải và cô đơn. Giây phút này đây em muốn quên anh, muốn đưa anh ra khỏi trái tim mình, nhưng sao thật khó, bởi anh đã in sâu nơi trái tim em.
Ông trời thật bất công cho em gặp anh nhưng lại không cho em tình yêu của anh, không cho em lời nói ngọt ngào từ đôi môi anh, không cho em một tiếng yêu dù tiếng yêu đó là giả dối… Em chỉ có được lời yêu đó chập chờn đến trong giấc mơ để rồi khi tỉnh giấc em lại nghẹn ngào trong những giọt nước mắt lăn dài trên má. Em khóc cho chính sự mù quáng trong mình, khóc cho con tim điên dại, yếu mềm… Đã bao lần em tự nói với lòng mình hãy quên anh đi, hãy xem anh như một kẻ thoáng qua cuộc đời, vậy mà em trái tim em không thể làm được điều đó.
Em cũng không biết mình yêu anh tự bao giờ nữa, có lẽ do chúng ta ở quá gần nhau, chung một khu trọ, hơn nữa lại cùng một tầng, cửa nhà hai phòng lại đối diện nhau. Từ những lời nói, nô đùa, những buổi tán phét thâu đêm, và không biết từ khi nào chúng ta đã trở nên thân thiết. Cái ranh giới mong manh giữa tình yêu và tình bạn dường như em không phân biệt được nữa, em chờ đợi từng buổi chiều tan làm về để được nhìn thấy anh, em thổn thức từng đêm để lắng nghe bươc chân anh về mỗi khi làm tối. Tình cảm đó cứ lớn dần khiến trái tim em như nghẹt thở, như cuồng si, như điên dại và mù quáng lao vào một tình yêu không lời.
Em ngu muội vì chữ yêu đã đánh mất chính lòng tự trọng của mình (Ảnh minh họa)
Em dâng hết cho anh dù em biết mình không còn trong trắng nữa để rồi chúng ta đắm say những đêm mặn nồng bên nhau. Em đắm chìm trong giấc mơ tình ái cứ ngỡ rằng một ngày nào đó anh sẽ nói tiếng yêu nhưng không, tiếng yêu đó chẳng bao giờ thoát ra từ đôi môi anh. Em đau đớn khi nhận ra rằng mình chỉ là nơi anh giải quyết nhu cầu sinh lý, không hơn một con búp bê đồ chơi cho anh. Anh vẫn tán tỉnh những cô gái khác trước mặt em, những lúc như vậy anh có hiểu cảm nhận của em như thế nào không? Có bao giờ anh biết trái tim em như có hàng ngàn vết cứa, có bao giờ anh nhìn vào mắt em đang ngấn những giọt lệ mà vẫn phải cười nói cùng cô bạn gái của anh? Anh không thể hiểu được phải không, bởi trái tim anh đâu có sự xuất hiện của em. Anh nghĩ rằng em vô tư vậy sao? Anh nghĩ rằng em đến với anh cũng như anh đến với em là vì trống vắng, vì tình dục sao? Lẽ nào anh không biết đến những tinh cảm của em, không biết rằng những lúc như vậy em cũng muốn gào thét, cũng đang ghen sao? Ghen, em có quyền gì mà ghen phải không.
Video đang HOT
Với anh em có là gì đâu vậy mà đêm về anh vẫn lao vào ngấu nghiến trên thân xác em, còn em một kẻ ngu muội vì chữ yêu đã đánh mất chính lòng tự trọng của mình. Em đau khổ, dằn vặt bản thân, muốn dừng lại, chấm dứt tất cả… em không thể là nơi khi anh cần thì gõ cửa, khi no xôi chán chè thì không cần tới nữa. Vậy mà em không thể làm được, mỗi khi nghe tiếng bước chân anh về tim em dường như đập nhanh hơn. Đã có lần em từng hỏi anh, em là gì trong anh, anh không trả lời được. Anh sao có thể nói rằng em là người anh yêu vì anh không dành tình yêu đó cho em, anh cũng không thể nói là bạn bởi chúng ta đã đi quá giới hạn, anh để mặc thời gian cho em đáp án.
Anh à! Em đã đi quá xa, biết là sẽ đau, sẽ buồn nhưng có lẽ em nên chấp nhận sự thật phũ phàng. Dừng lại, em phải dừng lại thôi, em càng đi tiếp người đau khổ chỉ có mình em, chỉ xin anh một chút của lòng tôn trọng đừng biến em thành trò cười trước mặt bạn bè anh và mọi người, nhất là trước những cô gái anh tán tỉnh bởi trái tim em đã quá đau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phải quên tình cũ bội bạc...
Đúng lúc người mới tốt với tôi thì anh lại quay lại... Nhưng tôi biết mình không thể chấp nhận nổi anh...
Tôi và bạn trai quen nhau đã được 4 năm, một con số không lớn nhưng cũng đủ để bạn bè tôi ngưỡng mộ...Bởi tình yêu học trò rất ít bền lâu....
Anh ấy và tôi học chung lớp, tuy nhiên anh ấy lớn hơn tôi 1 tuổi. Chúng tôi có tình cảm với nhau từ năm lớp 11, và quyết định đến với nhau. Gia đình tôi và anh đều không phản đối chúng tôi, đó thật sự là một may mắn với tôi va cả anh. Suốt 2 năm học phổ thông còn lại của cấp 3 anh ấy yêu thương tôi hết mực. Tốt nghiệp ra trường, tuy không học chung Đại học, nhưng chúng tôi thường xuyên gặp nhau, bởi tôi ở trọ không xa nhà anh. Thời gian ấy, chúng tôi vẫn yêu nhau say đắm, nhưng từ khi cô bạn của anh ấy hồi cấp 3 bắt đầu qua nhà anh chơi thì mọi thứ cũng bắt đầu thay đổi, chúng tôi có nhiều mâu thuẫn va hiểu sai ý nhau hơn. Trước đây chua từng như thế...Tôi đã rất buồn, dù đã rất cố gắng để mọi thứ tốt đẹp trở lai. Nhưng tất cả đều vô ích...
Anh chia tay tôi và quen cô bạn ấy,..thật đau đớn và xót xa! Đã thế cô bạn ấy còn nói với tôi rằng tôi không có quyền trách cô ấy, mà cô ấy cũng chẳng sợ tôi trách hay chửi gi... Mọi thứ trong tôi sụp đổ, kì thi Đại hoc lần thứ 2 của tôi đã không còn ý nghĩa với tôi nữa...Tôi rớt ĐH, Gia đình tôi biết mọi chuyện và đã cấm tôi gặp anh hay nói chuyện với anh. Có lẽ ba mẹ tôi đã rất đau với nỗi đau mà tôi phải chịu,...Tôi chẳng tha thiết gì với cuộc sống nữa, tôi đã khóc và chẳng làm được gì, chẳng ăn uống được gì suốt 1 tuần lễ. Tôi gầy đi trông thấy, 1 tuần tôi mất 7kg,...tôi như người mất hồn, một con ma đói vật vờ.Nỗi đau ấy khiến tôi nghẹt thở, tim đau thắt lại, và chẳng bao giờ tôi quên những ngày tháng ấy...
Những kỷ niệm xưa giờ đã không còn (Ảnh minh họa)
Trớ chêu thay...ông trời ghét tôi hay ông thích đùa như thế???
Chỉ 1 tháng sau khi chia tay, khi tôi vừa mới nguôi ngoai nỗi buồn chút ít, anh lại nhắn tin và bắt đầu quan tâm tôi. Anh nói anh xin lỗi và anh hối hận khi làm như thế với tôi. Anh nói anh không thể quên tôi, anh nói giờ anh biết là anh yêu tôi như thế nào rồi...anh nói tôi làm "người tình" của anh. Hai chữ "người tình" làm tôi chết lặng, tôi nói tôi không đồng ý mặc dù tôi vẫn yêu anh tha thiết, quay trở lại bên anh là điều tôi mơ ước. Nhưng để đứng sau cái bóng người con gái kia thì tôi không thể chịu nổi.
Tôi nói nếu anh thật sự con yêu em va muốn trở về bên em thi anh cần dứt khoát chia tay với người kia. Em muốn mọi thứ rõ ràng, em không muốn bị mang tiếng này nọ. Anh nói anh đồng ý và anh xin tôi cho anh một thời gian để giải quyết với người kia. Có lẽ anh không muốn bị mang tiếng, không muốn bị bạn bè chê cười vì những gì anh đã làm, tôi cũng hiểu suy nghĩ của anh vì thời gian đó anh đã không còn những người bạn mà ngày còn đi học chúng tôi chơi với nhau rất thân. Chẳng hiểu tại sao tôi có thể hiểu và có thể chấp nhận nữa và tôi đã đồng ý với lời đề nghị của anh.
Một thời gian ngắn sau anh nói với tôi anh đã giải quyết xong với ngươii kia. Tôi đã rất vui, tôi trở lại bên anh với hy vọng làm lai từ đầu...Thế nhưng, anh lại 1 lần nữa lừa dối tôi, vô tình một người bạn cấp 3 cho tôi biết trên facebook của cô bạn kia vẫn ghi đầy những dòng chữ yêu thương ngọt ngào ma hai người trao cho nhau. Tôi choáng váng khi nghe những điều ấy, tôi lại khóc và giận anh rất nhiều.
Khi tôi buồn nhất, lại có người con trai khác đến (Ảnh minh họa)
Tôi hỏi anh và anh thú nhận rằng anh chưa chia tay với người ta. Trời ơi!!! Tôi điếng hết người, ngồi chết lặng trên chiếc xe máy...nước mắt cứ thế tràn ra ướt hết mặt, hết áo...Anh lại xin lỗi!! Tôi lại mủi lòng và chấp nhận tha thứ. Tôi yêu anh, yêu anh quá nhiều rồi, tôi chẳng biết phải làm sao nữa...Chuyện gì tới sẽ phải tới, anh thật sự kết thúc với người ta. Chúng tôi lại tiếp tục yêu nhau, nhưng tình cảm hình như không còn như lúc đầu, anh không quan tâm tôi nhiều như trước nữa...kéo dài cho đến bây giờ.
Một ngày định mệnh, ngày mà khiến tôi trở thành người xấu, một con người không phải là tôi nữa. Ngày 08-06, tôi vô tình gặp một người con trai, anh từ Hòa Bình vào tp. HCM, cuộc sống của anh hiện tại rất khó khăn, còn trước khi anh gặp tôi thi tôi xin không nói tới. Bởi tôi chỉ quan tâm hiện tại rằng anh đang rất yêu thương tôi, anh hiểu tôi, và biết tôi cần gì. Cả tôi và anh đều biết là mình đang rất yêu người kia. Mặc dù tôi đã rất cố gắng, tôi đã gạt bỏ những suy nghĩ về anh trong đầu tôi. Nhưng tôi đã không làm được, tôi không thể chối bỏ tình cảm tôi giành cho anh.
Tôi quyết định tiến đến với anh và tôi nghĩ tôi sẽ chia tay với bạn trai cũ. Nhưng bạn trai cũ của tôi lại bắt đầu quan tâm tôi nhiều hơn, anh ấy tạo niềm vui cho tôi, mua quà và giành nhiều thời gian hơn cho tôi. Điều đó khiến tôi thật sự khó xử, tôi lại cảm thấy không nỡ rời xa anh ấy. Vậy là tôi đang là kẻ bắt cá hai tay, tôi trở thành người xấu mất rồi. Tôi không muốn như thế. Nhưng tôi phải làm sao vi giờ người tôi yêu nhất vẫn là người tới sau. Anh ấy cũng yêu tôi tha thiết và dành mọi thứ cho tôi.
Không biết phải làm sao, tôi đành viết những dòng này, như một lời tự nhủ với bản thân: Hạnh phúc là từ cảm xúc, không phải sự thương hại, xót xa... Do đó, tôi biết mình phải quên tình cũ - con người không xứng đáng để đến với người yêu mình thật lòng.
Do đó, " anh đừng trách em vì sao giờ lại xa anh. Đó là lựa chọn tốt nhất cho cả ba lúc này. Và cũng là "bài học" anh đáng được nhận sau khi đã lừa dối quá nhiều người con gái khác..."
11cdd03nguyenthiphuonghong@.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bình yên là ở nơi anh Em tìm thấy bình yên từ những tin nhắn ấm áp, rằng: "Chờ anh chút nhé! Anh sẽ đến bên em ngay!" Bình yên là những buổi chiều anh đưa em rong ruổi qua các con phố đông đúc, len lỏi những ngõ hẻm mà không kêu ca, không phàn nàn chỉ bởi vì em thích thế. Bình yên đến lạ những lúc...