Em chỉ cần làm điểm tựa tinh thần, chuyện thương trường để anh
Anh không còn giọt nước mắt nào nữa để thể hiện cảm xúc của mình, chỉ cầu xin vợ luôn là điểm khởi đầu vui vẻ để có động lực vượt qua tất cả.
ảnh minh họa
Gửi vợ yêu!
Anh biết áp lực công việc, tài chính, con cái rất lớn đối với em nhưng em hiểu rằng anh cũng không kém. Em nghĩ anh là người vô tâm, không lo lắng hay quan tâm đến em, gia đình và con cái? Anh thừa nhận đó là điều khiến em bận tâm nhưng đã không thể hiện bên ngoài mà cứ đè nén trong lòng và cam chịu, có những lúc áp lực anh chịu đựng không nổi, muốn buông xuôi tất cả, nhưng vì sao anh tỏ vẻ như không có chuyện gì? Bởi anh yêu vợ, thương con, cố chịu đựng trong áp lực và bất lực. Anh không muốn vợ con mình chịu chung điều này.
Có những lúc anh nghẹn ngào cay đắng, thất vọng và đau khổ nhưng biết làm sao khi mình quỵ lụy như thế cũng chẳng giải quyết được gì. Anh biết rồi mình cũng vượt qua nhưng không biết điểm kết thúc. Cuộc đời anh, vất vả từng trải qua, không nề hà gì, điều anh muốn là chăm sóc vợ con. Anh cảm thấy kiệt sức, muốn lấy lại bình tĩnh và tinh thần, em biết tại sao tối anh lại hay chơi điện tử thời gian này, anh cũng tự uống bia một mình bởi cố gắng để giữ tinh thần, sức khoẻ không bị áp lực.
Thực lòng mà nói anh chưa bao giờ muốn em vất vả, áp lực, chỉ mong em tinh thần thoải mái, làm những điều mình thích, không ảnh hưởng đến tinh thần là đủ. Còn em lại nghĩ khác, en muốn công việc, chỗ đứng cho riêng mình, không muốn thua chồng, không muốn lệ thuộc. Tất cả điều đó anh quá hiểu, biết rằng nếu để em ra thương trường, với bản tính và suy nghĩ như em thì sẽ bị áp lực không dễ dàng chút nào. Ngay từ lúc đầu anh biết điều đó nhưng rồi chấp nhận để em thấy khi bước chân vào làm kinh doanh không đơn giản như khi mình đi dạy học.
Video đang HOT
Anh cần vợ luôn vui vẻ, nở nụ cười trên môi, mãn nguyện với tình cảm của chồng con nhưng rồi lại phải chứng kiến cảnh tiều tụy, mặt nặng mày nhẹ lúc giận hờn, khóc lóc. Mỗi lần thấy em khóc lóc là ám ảnh, khủng khiếp đối với anh. Đôi lúc anh không còn tinh thần và muốn buông xuôi tất cả, muốn giải thoát mình mãi mãi nhưng rồi vợ con luôn hiển thị trong tâm trí đã giúp anh chùn bước và vượt qua tất cả. Anh không cần vợ phải bon chen cuộc sống với mình, không cần vợ phải bươn chải, nhịn ăn nhịn uống để kiếm tiền, chỉ cần vợ luôn vui vẻ, dạy dỗ con cái, thế là động lực lớn lao cho anh lắm rồi.
Vợ ạ, anh biết em có cái tôi rất lớn, em không chịu nhượng bộ ai hay để ai khinh thường mình, nhưng anh là chồng em, em phải hiểu ý nguyện của anh. Anh cần người vợ vì gia đình, vì con cái, là chỗ dựa cho chồng để anh đủ sức, đủ động lực vượt qua khó khăn. Nếu vợ luôn tạo nên áp lực cho mình, cho chồng thì không biết liệu vợ chồng mình có vượt qua khó khăn này hay không.
Có những lúc anh rất muốn tâm sự với vợ nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Anh chán nản và mệt mỏi lắm vợ ạ, chỉ mong em luôn vui vẻ, chăm lo con cái tốt, không bị áp lực mà la rầy con cái. Anh không còn giọt nước mắt nào nữa để thể hiện cảm xúc của mình, chỉ cầu xin vợ luôn là điểm khởi đầu vui vẻ, là chỗ dựa tinh thần để anh có động lực vượt qua tất cả. Anh yêu em nhiều lắm.
Theo blogtamsu
Bị vợ cắm sừng nhưng vẫn phải cắn răng cưng nựng
Tôi và vợ bây giờ học cùng lớp đại học, yêu nhau từ năm 3. Tôi xuất thân từ quê, còn vợ tôi đích thực là tiểu thư con nhà giàu, có chức có quyền.
Tôi ngày càng bất mãn với cuộc hôn nhân này. Đúng là chồng hơn vợ nghìn lần không sao, nhưng vợ hơn chồng 1 lần thôi cũng khó sống.
Bố em là giám đốc công ty chuyên kinh doanh về sản phẩm may mặc, tuy là công ty cổ phần nhưng bố em là người có số vốn nhiều nhất. Em lại là con một nên được chiều chuộng, cung phụng từ thuở lọt lòng.
Chúng tôi ra trường, vì trước đó tôi từng đến nhà em nên bố mẹ em đều biết đến tôi. Em ngỏ ý bảo tôi về công ty bố em làm việc. Tôi chẳng đắn đo nhiều mà gật đầu đồng ý, dù sao đấy cũng là cơ hội tốt với tôi, về quê giờ tôi không biết xin việc ở đâu. Hơn nữa, tôi và em yêu nhau, sau này lấy nhau làm cùng cũng tiện.
Đi làm được hơn 1 năm thì chúng tôi kết hôn. Tôi chuyển đến ở nhà vợ, ban đầu tôi cũng ngại vấn đề này lắm, nhưng mọi người trong nhà em động viên tôi, nhà em rộng rãi, người ở thì không có, giờ ra ngoài thuê lại mất thêm khoản tiền. Tôi thấy có lý nên chấp nhận.
Thời gian đầu mọi chuyện diễn ra bình thường, bố vợ và 2 vợ chồng tôi đi làm từ sáng đến tối, mẹ vợ ở nhà lo cơm nước, không khí gia đình vô cùng đầm ấm. Vợ chồng tôi còn trẻ nên kế hoạch, chưa sinh con.
Một thời gian sau, bố em xin nghỉ việc, lúc đấy ông đã ngoài 60 nên muốn lui về nghỉ ngơi. Vợ tôi trở thành người thừa hưởng số cổ phần trong công ty, em nghiễm nhiên trở thành giám đốc mới thay cho bố. Tôi trở thành nhân viên của vợ.
Nhiều người xì xào lắm, họ nói ra nói vào, bảo chồng dưới chức vợ thế nào cũng không yên. Tôi mặc kệ, dù sao cũng là vợ chồng, tôi và em hiểu nhau là được. Mới đầu, vợ tôi biết điều, tế nhị, em tránh nhắc tới chuyện cao thấp trong nhà, đặc biệt là chuyện thu nhập, bởi từ khi lên chức, lương em cao gấp 3, 4 lần lương tôi.
Thế nhưng, con người dễ bị thay đổi bởi hoàn cảnh sống. Em lên giám đốc một thời gian thì bỗng thay tính đổi nết. Em không còn hiền lành, dịu dàng như trước nữa. Về nhà nói chuyện với chồng mà em cứ như đang nói với nhân viên cấp dưới của mình, ngạo nghễ và trịnh thượng.
Làm giám đốc, vợ tôi đi nhiều, quen nhiều, những cuộc tiếp khách, gặp gỡ khách hàng diễn ra thường xuyên. Những bữa cơm vắng bóng em, nhiều lúc tôi cảm giác vợ chồng tôi sống như những kẻ ở trọ, ai thích thì về, không thì thôi. Tôi có góp ý, em cũng bỏ ngoài tai. Tôi vì ở nhà vợ, nên cũng không dám nói nhiều.
Rồi tôi phát hiện vợ có bồ, đó là cậu thư ký của công ty đối tác, tôi bắt được tin nhắn vợ và cậu ta nhắn tin với nhau. Thằng đàn ông bị cắm sừng, không cần nói chắc mọi người cũng hiểu tôi đã phản ứng dữ dội thế nào. Tức giận, ghen tuông, thú thực tôi chỉ muốn lao vào tát cho người vợ lăng loàn này vài phát cho hả, nhưng nghĩ đến cảnh mình đang ở nhờ, tôi đành câm nín mà chịu nhẫn nhục.
Thế nhưng, tôi càng nhún, vợ càng được đà, em lạnh lùng, hời hợt với chồng, từ chối tôi thẳng thừng khi tôi có ý định muốn gần gũi. Có khi, đang nằm bên chồng, em vẫn lén lút nhắn tin qua lại với tình nhân.
Trong gia đình, tôi hoàn toàn không có tiếng nói, vợ thường bỏ qua ý kiến của tôi, ngày càng coi thường chồng ra mặt.
Tôi ngày càng bất mãn với cuộc hôn nhân này. Đúng là chồng hơn vợ nghìn lần không sao, nhưng vợ hơn chồng 1 lần thôi cũng khó sống. Tôi thực sự chán nản, thất vọng về những gì đang diễn ra. Bây giờ, nếu tôi ghen tuông hay đánh vợ, tôi biết chắc chắn vợ tôi sẽ đòi ly hôn và cho tôi nghỉ việc. Một thằng 26, 27 tuổi đầu thất nghiệp, bất bơ, không gia đình, không nhà cửa, nghĩ đến tôi đã thấy chán chường rồi. Nhưng nếu cứ sống tầm gửi để vợ coi thường thế này, tôi thấy áp chế về tinh thần quá, không sớm thì muộn cũng phát điên. Tôi nên làm gì bây giờ, xin cho tôi một lời khuyên?
Theo Him
"Anh nắm tay em là để vượt qua giông bão cuộc đời chứ không phải để buông khi gặp trắc trở Anh từng hứa với em rằng, anh sẽ nắm chặt tay em đến cuối đời. Khi nghe anh nói vậy, em đã nép vào người anh đầy tin tưởng. Em cũng biết rằng, để kết hôn được với nhau, chúng mình đã phải trải qua một chặng đường dài. Anh từng hứa với em rằng, anh sẽ nắm chặt tay em đến cuối...