Em chỉ cần có một lý do thôi…
Có bình an không sau những ngày giông bão? Có thứ tha nào cho những ngày đã qua? Có nơi nào chờ đợi khi ta không còn định hướng?
Chông chênh lắm ở tuổ.i 27, mọi thứ đều quá nhạt nhòa, quá khứ chẳng ngủ yên, tương lai thì mơ hồ. Nhiều lúc tự hỏi không biết rồi đây cô sẽ đi đến đâu trên con đường dài ở phía trước. Nhiều lúc tự hỏi ai sẽ nắm lấy tay cô, cùng cô đi trên con đường của mùa thu đang đến, ngồi bên cô nghe gió biển thổi qua từng kẽ tóc, chạy xe khắp chốn phố phường khi hoàng hôn buông xuống. Để mỗi lần đi đâu về, vẫn đón đưa, chứ không hụt hẫng bước xuống bến xe, rồi lại tự mình bắt xe về nhà.
Cô tạo cho mình một vẻ ngoài mạnh mẽ và bất cần, nhưng cô rất muốn mình được trở về ngày xưa. Không quen biết, không có những giận hờn, không có những nhung nhớ, không có sự rời xa, không có hối hận.
Cô vẫn thường hay tự nhủ, cuộc sống còn nhiều thứ, sống không chỉ riêng cho cô, mà còn cho cả gia đình nữa…. nhưng thực sự có lúc muốn gục ngã. Tận sâu thẳm trái tim, cô rất muốn có một vòng tay ấm áp, một bờ vai vững chắc để có thể dựa vào mỗi khi cô thấy mình không còn sức để bước tiếp. Một khoảnh khắc thôi sao mà khó đến thế.
Phải chăng như người ta vẫn hay nói cái gì đến nhanh thì qua đi chóng? Phải chăng với anh, cô chỉ là một chỗ thế chân cho người cũ, nên bây giờ khi chán rồi, thì một lời từ biệt dành cho nhau anh cũng chẳng cần nói ? Để giờ đây cô hoang hoải trong nỗi nhớ mỗi khi mưa lại về trên phố. Nhìn người ta có đôi cùng nhau tíu tít lại xó.t x.a cho mình.
Ảnh minh họa
Cô đặt niềm tin nhầm chỗ, cô không hối hận, bởi tình yêu nào có lỗi. Nhưng giá như anh cho cô một lý do để rời xa, thì có lẽ bây giờ cô không giày vò mình như thế này. Cô và bao nhiêu người con gái nữa, có đáng để phải bị đối xử như vậy không anh? Cô không là tình đầu, nhưng cô đến với anh bằng trái tim chân thật, không tính toán, không so đo. Cô vẫn lắng nghe mỗi khi anh đi cùng cô, nhưng luôn kể về chị ấy – mối tình đầu của anh, về những món ăn chị ấy thích, về nơi đầu tiên anh tỏ tình cùng chị ấy, về những thói quen vốn có của cả hai.
Chị ấy bỏ anh đi sau 6 năm yêu nhau, sau tất cả những gì anh đã làm cho chị, nhưng anh không hận, vẫn giữ chị ấy trong tim. Cô không trách cứ, cũng không ghen tuông với hình bóng chị ấy trong trái tim anh. Thế nhưng chính anh, sự không rõ ràng trong mối quan hệ với cô đã làm cô không còn ngây thơ như trước.
Video đang HOT
Anh và cô, ai nhìn vào, nhìn sự quan tâm ấy cũng nói hai người yêu nhau, như chính những lời nhung nhớ anh vẫn nói với cô qua những cuộc điện thoại và đôi lần gặp nhau. Cả hai gặp nhau nhờ mạng Facebook, rồi sau đó là những cuộc chuyện trò hằng đêm bằng điện thoại. Sau 6 tháng, một ngày đầu năm mới, anh vượt ngàn cây số đến thăm cô, hẹn hò, như thể đã quen từ lâu.
Những ngày ngắn ngủi qua nhanh, anh về với phố núi, cô ở lại với biển. Những cuộc điện thoại, chat facebook lại tiếp diễn. Thế rồi anh đột ngột rời xa cô không một câu nói, như thể chưa từng tồn tại, mà không hề quan tâm, cô cũng là một đứa con gái, cô có cứng đầu đến đâu thì cũng biết đau, biết buồn.
Cô đã có những ngày tháng đắm chìm trong quên – nhớ. Cô hao gầy, mòn mỏi dõi theo anh vô vọng thông qua trang cá nhân của anh. Hôm nay, ba mẹ vào thăm cô. Nhìn lại mái tóc mẹ ngày một bạc hơn, cái áo của ba đã sờn vải vì sương gió, cô òa khóc. Bây giờ cô thôi trách móc, thôi khóc than cho đời mình. Cô lại cười, lại tự mình đứng lên, bởi cô biết cô như vậy cũng chẳng được gì.
Cô cảm ơn anh đã cho cô một bài học về nhân tình, cô cũng không còn trách anh nữa mà chỉ muốn nhắn nhủ một điều, với anh, và với những chàng trai khác: người đến sau không có tội gì để đáng phải bị đối xử như vậy, và nếu như muốn rời xa thì cũng nên cho người ấy một lý do. Ít nhất là như vậy.
Theo Tiin
Vì sao anh ấy lại bỏ tôi?
tôi và anh ấy là bạn học trung học. Không ai nghĩ rằng sau khi ra trường gần 5 năm, chúng tôi lại trở thành vợ chồng.
ảnh minh họa
Chúng tôi đã trải qua bao thăng trầm với 2 mụn con, trai có gái có, nhà cửa đàng hoàng. Tuy nhiên, sau gần 10 năm chung sống, anh ấy chợt nhận ra rằng tôi không phải là người phụ nữ phù hợp. Tôi thấy cuộc sống vẫn ổn, nhưng anh cho rằng nó không ổn.
"Em ơi..." - "Ơi"
Từ khi lấy nhau, có lẽ sự thay đổi lớn nhất trong giao tiếp của chúng tôi là đổi cách xưng hô từ "ấy - tớ" sang "anh - em". Còn lại, anh vẫn là một cậu bé trung học trong mắt tôi. Việc gì để anh làm, tôi cũng không yên tâm, tôi luôn phải giành quyền quyết định. Lâu dần, anh cũng không tham gia vào các việc lớn của gia đình nữa bởi dù bàn thế nào thì ý kiến của tôi cũng sẽ là ý kiến cuối cùng. Tôi thấy như vậy cũng ổn vì gia đình luôn "êm ấm".
"Em ơi..." - "Ơi". Bất cứ khi nào anh gọi, tôi cũng nhanh chóng đáp lời một cách "ngoan ngoãn". Có lần mẹ chồng nhắc "Sao bố mày gọi mà mẹ mày cứ ơi?", tôi chỉ cười "Ôi giời, quen rồi". Tôi cũng không để ý xem chồng có thái độ gì, bởi tôi thấy thế có sao đâu, "ơi" hay "vâng" thì cũng là thưa mà. Cuộc sống cứ trôi đi như thế. Vẫn ổn cả.
Tôi cũng chắng có thói quen chia sẻ với anh ấy những việc tôi định làm, bởi dù tôi có làm gì thì anh cũng sẽ ủng hộ tôi thôi. Tôi thích những chuyến đi chơi với lũ con gái cùng lớp ngày xưa hơn là cùng anh chu du đây đó. Anh thì không có nhu cầu đi du lịch, chỉ thích ở nhà ôm ti vi và chơi với lũ nhóc. Vậy là tôi chia sẻ những thú vui của mình với đám con gái. Tôi thấy thế cũng ổn vì thâm tâm tôi cho rằng, tôi có những sở thích riêng của mình, và tôi cũng không chia sẻ nó với bất cứ người đàn ông nào khác. Tôi nghĩ anh cũng tán thành vì chẳng bao giờ thấy anh ca thán gì.
Anh là quản lý của một công ty lớn, tôi cũng là trưởng phòng của một công ty liên doanh, thu nhập ngang ngửa nhau. Vì vậy, trong mắt tôi, anh và tôi chẳng có gì khác nhau cả.
Thu nhập của hai chúng tôi đáp ứng đầy đủ những nhu cầu chi tiêu của cả gia đình. Tôi thuê 2 người giúp việc, vừa làm việc nhà, vừa chăm hai đứ.a tr.ẻ. Vì thế, cuộc sống của tôi rất nhẹ nhàng. Tôi có thể ngồi café hàng giờ với bạn, hay đi beauty salon cả ngày mà không phải lo cái ăn cái uống cho hai đứ.a b.é. Mọi sự học hành, đi chơi của bọn trẻ đã có giúp việc lo. Chồng tôi ngày nào cũng có quần áo phẳng phiu đi làm, chiều về có cơm dẻo canh ngọt mà tôi chẳng cần phải mó tay vào.
Anh cũng vì thế mà trở nên "nhàn rỗi". Anh không có cảm giác phải "chia sẻ" việc nhà với vợ như những người đàn ông khác. Chiều tan làm, thường anh không bao giờ về nhà ngay. Thâm chí, có hôm ham vui với đám anh em cùng công ty, anh cũng không về nhà. Lúc đầu, tôi cũng hơi bực bội và than phiền. Nhưng rồi, tôi nghĩ anh bận công việc cả ngày, để anh "giải tỏa" căng thẳng một chút, miễn sao anh không làm gì bậy bạ là được.
Với suy nghĩ ấy, tôi cũng dễ dãi với bản thân mình hơn. Chồng đi chơi là việc của chồng, vợ đi chơi là việc của vợ. Tôi đi mua sắm và làm đẹp với lũ bạn thân, tôi ngồi café tới khuya và quên dần các công thức nấu ăn. Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến một ngày...
Khoảng cách mỗi ngày một xa
Anh trở về nhà trong một bộ dạng say khướt và tâm trạng khác thường. Anh không muốn gần tôi và dường như né tránh tôi. Tôi nghĩ rằng anh có chuyện căng thẳng trong công việc nên không muốn "tra khảo" anh.
Cứ thế mỗi ngày anh lại một đi chơi nhiều hơn. Anh vắng mặt liên tục trong các bữa cơm chiều và các sự kiện của gia đình. Anh khiến tôi có cảm giác anh không muốn về nhà và không muốn nhìn thấy sự hiện diện của tôi.
Khoảng cách giữa tôi và anh lớn dần lên mà tôi không hiểu lý do. Tôi thấy mọi thứ trước đây đang rất ổn. Khi tôi gặng hỏi mãi thì anh chỉ nói: "Anh thấy cuộc sống này không còn phù hợp với anh nữa".
Một ngày, tôi trở về nhà và nhìn thấy tờ giấy l.y hô.n được đặt ngay ngắn trên bàn. Tim tôi thắt lại.
Tôi những tưởng cuộc sống như vậy là thoải mái cho cả anh và tôi. Đàn ông vốn thích tự do, không mong được kiểm soát, không phải thế sao?
15 năm nhìn lại
Chặng đường 10 năm ở bên nhau chưa đủ dài cho một cuộc hôn nhân nhưng có lẽ lại là quá dài cho sự chịu đựng của anh về một người vợ "vô tư" như tôi. Tôi đã làm mọi cách nhưng không thể níu kéo được anh, người đàn ông mà tôi vẫn yêu rất nhiều. Chúng tôi đã chia tay nhau như thế, nhẹ nhàng và không oán hận. Các con, mỗi người một đứa, và vẫn liên lạc thường xuyên với nhau.
Hôm nay, 5 năm sau ngày ấy, tôi nghe tin anh chuẩn bị lập gia đình, tim tôi thắt lại một lần nữa. Tôi đã đán.h mất anh bởi suy nghĩ sai lệch của một người vợ bằng tuổ.i. Mong anh, ở nơi đó sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự của mình.
Theo VNE
Rủ tôi có thai, anh lại thờ ơ Chỉ vì bố anh bảo chúng tôi khắc tuổ.i, không cưới nhau được nên sau khi thuyết phục không được, anh mệt mỏi, chẳng hỏi han mẹ con tôi nữa. ảnh minh họa Tôi là một nhân viên tư vấn kính mắt, còn anh làm xây dựng. Chúng tôi quen nhau như duyên số từ kiếp trước. Cả hai dường như cảm thấy...