Em chết lặng khi biết anh như thế
Em không biết phải làm gì khi nghe tin anh đã bị tai nạn bất tỉnh hơn 4 tháng nay.
Em đã cố quên anh, đã gần 2 năm rồi mình không hề gặp nhau, lần cuối cùng em nghe được giọng anh qua điện thoại cũng gần 5 tháng đó cũng là lần đầu tiên em mắng chửi nặng nhẹ với anh, cũng chỉ để ta quên nhau đi mà tiếp tục sống.
Em cố tình đổi sim chỉ để quên anh thôi, sao mà chuyện đơn giản vậy mà với em khó thế ? Để rồi em vô tình giở lại sổ điện thoại cũ, có số điện thoại của anh trai anh. Em chỉ muốn biết anh sống thế nào thôi. Em cũng không thể ngờ rằng cuộc điện thoại định mệnh đó là lần cuối cùng em được nghe giọng anh.
Giờ đây anh sống đời sống thực vật, cách xa em hơn hai nghìn cây số. Làm sao em có thể tha thứ cho mình được. Có phải vì em đã mắng anh mà anh ra như thế? Em chỉ mong sao anh mau chóng tỉnh dậy, để cùng người vợ mà anh đã vội vã cưới rồi chỉ được sống với anh chưa đầy một tuần.
Không biết trong giấc ngủ của anh, anh mơ thấy gì? Có trách móc gì em không? Cho em xin lỗi, hãy mau tỉnh dậy, có bao người đang chờ anh. Anh có biết không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Video đang HOT
Bỏ chồng thì thương, vướng vào sợ khổ
Đáp lại sự quan tâm của tôi là những lời mắng nhiếc thậm tệ của anh, thậm chí anh ta còn đánh tôi không thương tiếc.
Tôi năm nay 25 tuổi, đã trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc sống, từ tình yêu cho đến sự nghiệp... nhưng giờ đây, tất cả những điều đó vẫn không mỉm cười với tôi.
Ngày tôi đang học ở trường trung cấp Kinh tế, tôi đã yêu anh, mối tình đầu của mình. Ngày đó, tôi ngỡ rằng anh sẽ luôn ở bên tôi suốt cuộc đời này... nhưng tất cả yêu thương và hi vọng đã sụp đổ khi ra trường, anh nói lời chia tay trong im lặng, sự im lặng của anh khiến tôi đau đớn đến ngạt thở. Hằng đêm, nước mắt của tôi không ngừng tuôn rơi khi nghĩ đến anh.
Sau khi ra trường, tôi không xin được việc nên phải ở nhà một thời gian khá dài, thời gian đó tôi rất buồn, chán nản và tuyệt vọng... Nhưng thật may mắn cho tôi vì trong lúc khó khăn ấy, gia đình đã luôn bên cạnh an ủi và động viên tôi tiếp tục thi lại Đại học và năm đó, tôi đã đỗ vào trường Đại học sư phạm theo ý nguyện của gia đình.
Cuộc sống sinh viên với tôi lại bắt đầu. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ yêu ai nữa... nhưng cuộc sống có ai ngờ trước được điều gì? Trong lúc tôi đang rất cô đơn và đau khổ vì mối tình cũ thì đã có vài người đến với tôi. Khi lòng đang trống trải và nhận được sự quan tâm, ân cần của những người khác, tôi đã quyết định nhận lời yêu của một người đàn ông gần phòng trọ mình.
Thời gian cứ thế dần trôi, tôi vẫn ở bên cạnh anh ấy, vẫn trao nhau những cử chỉ âu yếm, yêu thương... nhưng dường như trong tôi không có cảm giác nhớ thương hay rung động về anh. Tôi cảm thấy mình chỉ cần anh như một bờ vai dựa dẫm lúc cô đơn.
Trong một lần qua phòng trọ anh chơi, anh đã chủ động làm "chuyện ấy" với tôi. Lúc đó, dù rất đau đớn nhưng tôi không thể kêu la vì xấu hổ... Sau khi quan hệ với nhau, tôi nghĩ rằng, cuộc đời của mình sẽ phải gắn bó với người đàn ông này suốt đời. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi dọn về chung sống với nhau và chỉ mấy tháng sau thì chúng tôi tổ chức làm đám cưới.
Bước vào cuộc sống hôn nhân, tôi cảm thấy ngột ngạt đến khó thở. Chồng tôi là một người đàn ông gia trưởng, rất độc đoán và luôn làm theo ý mình, không bao giờ nghe lời góp ý của bất cứ ai. Đã không ít lần tôi góp ý, khuyên bảo anh nhẹ nhàng... nhưng đáp lại sự quan tâm ấy của tôi là những lời mắng nhiếc thậm tệ của anh, thậm chí anh ta còn đánh tôi không thương tiếc.
Tôi đến với chồng không bằng tình yêu nhưng tôi vẫn sống có trách nhiệm của một người vợ. Hằng ngày, ngoài việc học trên giảng đường, tôi vẫn là một người vợ đảm đang, luôn lo lắng mọi chuyện cho gia đình, từ việc nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ... tất cả đều do một mình tôi làm.
Sống bên chồng, cuộc sống của tôi chẳng khác gì địa ngục (Ảnh minh họa)
Càng ngày tôi và chồng càng có nhiều mâu thuẫn, nhiều khi chỉ là những việc rất nhỏ nhặt nhưng anh ấy lại "xé" thành việc lớn. Quan điểm của vợ chồng tôi cũng trái ngược nhau, chính vì thế nên chúng tôi không thể tìm được tiếng nói chung trong gia đình.
Nhiều khi bị chồng mắng chửi, tôi chỉ biết âm thầm khóc và chịu đựng... vì tôi biết, chỉ cần tôi lên tiếng là có thể gia đình tôi sẽ tan nát trong tức khắc. Tôi hiểu chồng mình nóng nảy nên anh có thể làm bất cứ việc gì lúc giận dữ.
Vì chưa có điều kiện mua nhà nên hai vợ chồng vẫn phải sống chung với bố mẹ đẻ của tôi. Mặc dù ở cùng bố mẹ tôi nhưng anh chẳng biết nể ai, vẫn la mắng tôi trước mặt mọi người dù tôi không gây ra lỗi lầm gì. Đã nhiều lần tôi muốn giải thoát cho bản thân mình... nhưng khi nghĩ đến tương lai, tôi tự an ủi mình cố gắng học cho xong Đại học, rồi mọi chuyện ra sao tôi cũng sẵn sàng chấp nhận.
Lấy chồng rồi nhưng việc học của tôi chủ yếu vẫn do bố mẹ tôi lo. Anh đã không hiểu được điều đó lại còn gây áp lực cho tôi, khiến nhiều lúc tôi muốn bỏ học để chạy trốn đến một nơi thật xa... nhưng vì bố mẹ, tôi lại phải tự động viên mình tiếp tục việc học.
Vì tính nông nổi của mình nên công việc làm ăn của anh thất bại và cuối cùng, anh đã vào Bình Dương để làm việc. Xa chồng nhưng tôi không có một cảm giác nhớ nhung gì, mà trái lại, tôi cảm thấy cuộc sống của mình rất thoải mái. Tôi không phải khóc lóc, không phải buồn rầu và bị chồng đánh đập, chửi bới nữa... tôi cảm thấy rất vui vẻ khi được tận hưởng những ngày tháng tự do khi không có chồng bên cạnh.
Giờ đây, tôi đã học xong và chuẩn bị lấy bằng Đại học nhưng lúc này đây, tôi cảm thấy rất khó khăn giữa những sự lựa chọn. Chồng tôi muốn tôi vào Bình Dương dạy học vì trong đó anh đã nhờ người quen lo việc cho tôi... nhưng tôi thật lòng muốn ở lại đây, muốn được ở gần bố mẹ và muốn ly hôn vì dù sao, cuộc sống vợ chồng tôi mấy năm nay cũng không hạnh phúc và tôi sống với anh chỉ vì chữ nghĩa, chứ không phải vì tình.
Khi tôi nói ý định ly hôn của mình, chồng đã cầu xin tôi tha thứ và hứa sẽ thay đổi, không làm tôi buồn và thất vọng nữa. Khi nghe chồng nói vậy, tôi đã mủi lòng và cảm thấy "thương" anh ta rất nhiều.
Tôi không biết bây giờ mình phải làm sao nữa... Nếu đồng ý tha thứ cho chồng và theo anh vào trong đó làm việc thì liệu cuộc sống của tôi có thể hạnh phúc không? Còn nếu tôi ly hôn chồng trong lúc này và ở lại đây để bắt đầu cuộc sống của mình thì có nên không? Bởi trong thâm tâm tôi lúc này vẫn lưỡng lự giữa những suy nghĩ " Bỏ thì thương, vương thì tội". Tôi không biết phải làm sao cho đúng lúc này nữa?
Tôi không còn nhiều thời gian để quyết định cho tương lai của mình, vì vậy tôi mong độc giả của chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống hãy cho tôi những lời khuyên, những góp ý chân thành nhất để tôi có thể lựa chọn đúng đắn và cho lương tâm của mình được thanh thản!
Xin cảm ơn chuyên mục và các bạn độc giả rất nhiều!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em buông tay, anh nhé! Gửi anh, người con trai mãi mãi không là của em. Dường như ông trời đang trêu ngươi em thì phải? Tại sao ông trời để cho em gặp anh trong một hoàn cảnh như thế này? Có nằm mơ em cũng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình lại đang yêu một người có vợ và con như anh. Ấy vậy...