Em chẳng còn trẻ để chờ anh mãi được đâu

Theo dõi VGT trên

Thanh xuân của con gái ngắn lắm, họ chẳng thể mãi đứng một chỗ để đợi chờ khi mà “em mơ mái nhà, anh lại mơ biển cả”. Khi bạn yêu một người, đừng hứa hẹn quá nhiều và bắt họ phải đợi chờ quá lâu.

Bạn thân mến! Có câu “Người yêu bạn chưa chắc đã đợi được bạn, nhưng người đợi được bạn chắc chắn là người rất yêu bạn”. Thế nhưng đừng mang “sự chờ đợi” ra để làm thước đo cho sự sâu đậm của tình yêu. Một người yêu bạn sẽ sẵn sàng chờ đợi bạn, nhưng điều họ lo sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Thanh xuân của con gái ngắn lắm, họ chẳng thể mãi đứng một chỗ để đợi chờ khi mà “em mơ mái nhà, anh lại mơ biển cả”. Đàn ông 30, 35 t.uổi vẫn đang ở trong độ t.uổi phong độ rực rỡ, nhưng phụ nữ 30 t.uổi mà vẫn độc thân sẽ bị coi là “gái già, gái ế”. Khi bạn yêu một người, đừng hứa hẹn quá nhiều và bắt họ phải đợi chờ quá lâu.

Em chẳng còn trẻ để chờ anh mãi được đâu - Hình 1

Truyện ngắn: Em chẳng còn trẻ để chờ đợi anh đâu (Giao Yên)

Những vạt nắng màu vàng đỏng đảnh trải lên dải thường xuân trước nhà bầu không gian vừa cổ kính lại vừa dung dị. Từ khi tôi và Hoàng chuyển sang thì dải thường xuân xanh mướt và mát rượi đã ở đó. Con đường dẫn vào chỗ tôi đang đứng khá tịch mịch bởi xung quanh chỉ có vài ba căn hộ nằm cách xa nhau. Những cánh hoa bằng lăng màu tím dọc hai bên vẫn lác đác rơi vào mùa hè, thi thoảng gió thổi qua làm cánh hoa bay lả tả khắp nơi. Tôi thường đi bộ trên con đường này vào buổi chiều chập choạng và đứng ở góc cuối cùng, nơi rẽ ra đường chính để đợi anh. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có lúc chúng tôi cũng rẽ sang hai hướng và lạc nhau như vậy.

Mấy bộ quần áo, sách vở và đồ dùng suốt mấy năm qua được sắp xếp gọn gàng trong vali. Tôi muốn trả lại anh, và cả cho tôi một cuộc sống hoàn toàn không vương vấn hình bóng của người kia. Đây là nơi lần đầu tiên khi Hoàng ôm chầm lấy tôi và bảo:

“Anh đã thực hiện được mơ ước thứ nhất của mình rồi”.

Anh như đ.ứa b.é khi khoe về căn nhà được sơn màu trắng nằm ở ngoại ô thành phố, ban công được trồng đầy hoa và chiếc xích đu đặt dưới cây hoa hòe, nơi anh có thể nhấm nháp cà phê và đọc sách buổi sáng. Tôi nhìn thấy trong đôi mắt màu hổ phách lấp lánh niềm hăng say và đam mê cháy bỏng. Hoàng không thuộc về tôi, anh thuộc về những ước mơ cao vợi và những chuyến phiêu lưu biền biệt. Tôi từng yêu anh như yêu một cánh chim tự do giữa bầu trời. Mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra cuộc đời là một cuộc chơi rong ruổi mà Hoàng chưa từng có ý định chọn tôi là điểm dừng chân cuối cùng.

Tôi biết yêu anh sẽ mệt mỏi và cô đơn, phải nhẫn nại và bao dung. Thế nhưng tôi không một lần nào nghĩ sẽ buông tay như thế này. Có tiếng gió thổi xào xạc làm nhánh cây va đ.ập vào cửa sổ, tôi nhìn ra không gian bên ngoài qua ô cửa ấy. Căn nhà được Hoàng sử dụng nhiều kính để tạo cảm giác rộng rãi và đón ánh sáng tối đa. Những ngày đẹp trời với mây trắng, nắng cao sẽ rất dễ chịu. Tuy nhiên khi trời bắt đầu chuyển sang trưa thì tôi thường phải kéo rèm để che bớt ánh nắng gắt gỏng rọi vào. Nếu thời tiết xấu hơn một chút, mưa giông hoặc có sấm chớp thì không khí thật buồn tẻ, thậm chí là ảm đạm. Tôi ghét cảm giác một mình chống chọi vào những ngày như thế. Thông thường tôi sẽ nhấc điện thoại gọi anh để biết mình vẫn còn ai đó bên cạnh, Hoàng sẽ hỏi tôi đang làm gì, cứ khóa cửa lại và ngồi đọc sách, vài hôm nữa anh về. Thi thoảng điện thoại rung lên một hồi chuông vô cảm, dài và rồi im bặt.

Em chẳng còn trẻ để chờ anh mãi được đâu - Hình 2

Tôi đặt chìa khóa lên bàn. Những tấm ảnh chụp chung của chúng tôi đã gỡ xuống và căn nhà đã trở lại vẻ nguyên sơ của nó. Hoàng bảo đưa tôi ra sân bay nhưng tôi nghĩ sẽ không đợi đến lúc đó. Tôi đứng dậy và bước ra ngoài. Lần cuối, có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi trở về và đứng ở nơi này, dưới những dây thường xuân xanh mướt và giàn hoa có đủ màu sắc rực rỡ. Có tiếng bước chân và cánh cổng màu trắng khẽ mở. Anh mệt mỏi nhìn tôi.

- Ở lại đi.

Hoàng áp hai bàn tay tôi vào má anh. Gò má với nước da rám nắng, gầy gò còn lấm tấm bụi đường làm đau tôi, hoặc vì vô tình anh siết quá mạnh.

- Anh nghỉ ngơi đi, em đón taxi ở đầu đường cũng nhanh thôi.

Anh nâng gương mặt tôi lên sát mặt anh, hơi thở đàn ông thân thuộc khiến tôi choáng ngợp.

- Đợi anh thêm vài tháng nữa thôi.

Tôi mỉm cười, chưa lần nào tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng trước lời hứa hẹn của Hoàng đến thế. Vì đã lâu rồi, những năm học từ cấp ba rồi lên đại học, bảy năm yêu nhau, tôi yêu anh bao nhiêu thì cũng hiểu anh nhiều như vậy.

- Không phải bây giờ mà là sau này nữa, em chẳng thể dùng cả đời để đợi anh được đâu. Em cũng không muốn phải lo lắng từng giây xem anh ở đâu, làm gì, có ổn không, em cũng không muốn thui thủi…

- Nhưng anh chỉ yêu em! – Hoàng ôm lấy tôi từ phía sau. Tôi nghe hơi thở anh run rẩy phả vào tai mình.

Tôi gỡ bỏ đôi tay ấm nóng đang quàng qua vai, muốn nói với anh điều gì đó nhưng rồi tôi im lặng. Bóng chiều đổ xuống con đường với những cánh hoa bằng lăng màu tím rũ rượi và héo hắt. Cánh cổng màu trắng phía sau lưng dần khép lại. Tôi cảm nhận được nỗi trống vắng khi ngoảnh lại nhìn và thấy bóng anh lặng lẽ rời đi.

Em chẳng còn trẻ để chờ anh mãi được đâu - Hình 3

Tôi về quê ngay sau đó. Quyết định của chúng tôi cũng được giấu nhẹm đi vì sợ ba mẹ buồn. Còn nhớ lần đầu tiên đưa anh về chơi trong tư cách người yêu, ba cứ nhìn Hoàng chằm chặp rồi bảo:

- Ơ con chú Hạnh xã bên đây mà, sao mày lúng ta lúng túng vậy con, hồi giờ mày xuống chơi hoài mà?

Mẹ huých ba rồi nháy mắt còn Hoàng nhìn tôi bối rối. Những kỷ niệm dịu dàng ấy bỗng chốc len lỏi khi mẹ nhắc đến anh. Tôi chỉ ậm ừ cho qua. Giá mà chúng tôi có thể bên nhau như những cặp tình nhân bình thường thì tốt biết bao.

Tôi nằm trằn trọc không ngủ được. Căn phòng của tôi hồi giờ không có gì thay đổi. Chỉ là khi cựa mình hoặc theo thói quen đưa tay tìm mấy cuốn sách trên chiếc tủ nhỏ cạnh bên thì ở đó trống trơn. Tôi nhận ra mình đã không còn sống cùng anh trong căn nhà có những ô cửa kính rộng mênh mang và dây thường xuân xanh rì phủ lên bức tường bên ngoài.

Tôi nhìn vào màn hình điện thoại lạnh ngắt. Tin nhắn từ anh gởi tận hai tiếng trước: “Em đang làm gì?”. Giống như một sự níu kéo, nhưng lại hoàn toàn không phải như vậy. Đó là cách chúng tôi yêu nhau suốt bao năm qua. Dù ở rất gần nhưng thời gian hai đứa cạnh nhau chẳng nhiều. Tôi và Hoàng thường gọi điện, nhắn tin, và rồi anh bận rộn trong cuộc sống của anh mà quên mất tôi đang chờ một tin hồi âm. Tôi tin bây giờ anh cũng mang cảm giác lẻ loi và hoang man của tôi khi ấy.

Tôi chẳng thể dùng cả đời mình để đợi Hoàng, trong khi anh mãi theo đuổi niềm vui mà đam mê. Thanh xuân của tôi đã trôi qua cùng anh, chàng trai có nụ cười má lúm thân thiện và đáng mến ngày xưa. Vậy nhưng tương lai phía trước có lẽ chỉ thuộc về riêng tôi mà thôi. Trời đêm thăm thẳm và yên ả. Tôi nhấn phím tắt khi điện thoại báo tin nhắn từ anh: “Trả lời đi”. Một thoáng chạnh lòng và nỗi nhớ mông lung như từng rất nhiều lần trước đây, tôi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ mộng mị và điện thoại im bặt sau đó.

Em chẳng còn trẻ để chờ anh mãi được đâu - Hình 4

Con đường chạy từ nhà tôi sang nhà Hoàng cách một cây cầu nhỏ bắt ngang qua con sông. Khi đi ngang qua cây cầu ấy tâm trí tôi lại loáng thoáng hình ảnh cậu n.am s.inh chạy xe đạp băng băng và hai tay dang rộng không cầm lái. Có cô bé mặc áo dài trắng cười bẽn lẽn nhìn cậu rồi ngượng ngùng quay đi. Kỷ niệm của chúng tôi mập mờ và hình như đã trôi qua lâu lắm rồi. Tôi và Hoàng thay đổi nhiều đến mức chẳng thể nhận ra nét gì hao hao so với mình trong ký ức.

Phía dưới cầu là bãi cỏ nhìn ra lòng sông hơi nông với những hòn sỏi thô kệch trồi lên bề mặt. Mùa hè ở đây bao giờ cũng oi ả và nguồn nước cũng cạn kiệt đi. Một vài cây cao mọc thưa thớt phía bên kia sông phủ xuống bóng mát đơn lẻ và buồn bã. Trong quá vãng xa xôi của tôi là hình ảnh đồng cỏ xanh mướt trải dài và dòng sông màu ngọc bích trôi yên bình, phía trên cao là bầu trời phẳng lặng. Tôi chưa bao giờ ngồi lại một mình và cảm nhận khung cảnh đìu hiu như vậy.

Chúng tôi thường hẹn nhau ở đây vào mỗi trưa mùa hè để học bài thi. Hoàng sẽ kéo tôi ngồi bệt xuống và hai đứa nhìn trời đất bao la, đôi khi anh gối đầu lên chân tôi và hát vu vơ một bài nào đó anh thích. Hoàng hay đến trễ mươi phút vì ngủ quên, hoặc mải chơi trò gì đó với nhóc em bên nhà. Và tôi đợi, dù giận dỗi hay cau có thì tôi vẫn cứ nghô nghê ở đó. Anh bảo hãy đợi vì chắc chắn anh sẽ đến thôi. Đến bây giờ thì tôi không thế nữa.

Tình yêu của hai đứa êm ả và giản dị. Thi thoảng cãi cọ, đôi lúc giận hờn và than vãn. Hoàng là kiểu đàn ông đặt hoài bão lên trên hết. Anh có quá nhiều khát khao mà tôi chỉ là một trong số đó. Có lẽ đó cũng là lý do tôi nhiều hơn một lần thấy tủi thân và cô đơn khi bên anh. Chẳng thể phủ nhận anh là một người giỏi giang và có chí tiến thủ. Nhiều người vẫn bảo chỉ cần yêu một người như anh cũng đủ cho mình về sau có chỗ dựa vững chắc. Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi chưa lần nào mảy may nghi ngờ những điều tốt đẹp anh có thể mang đến, tôi cũng tin anh là một người đàn ông tử tế, ít nhất là trong thời gian chúng tôi yêu nhau. Nhưng tình yêu và trái tim của người con gái cần nhiều hơn thế.

Em chẳng còn trẻ để chờ anh mãi được đâu - Hình 5

Những khoảng trống anh để lại trong tôi quá nhiều. Và thời gian đợi chờ anh đôi lúc dài như vô tận. Tôi từng nghĩ có thể đợi anh như năm tháng ở bãi cỏ màu xanh phía dưới cây cầu, khi anh mải chơi hoặc ngủ quên mất…

Hoàng có những chuyến đi vội vã và không hề sắp xếp trước. Nó giống như tính cách của anh: ngạo nghễ, phóng khoáng, phiêu bạt. Năm hai mươi ba t.uổi, khi chúng tôi kỷ niệm năm năm chính thức yêu nhau thì anh nhận được quyết định chuyển công tác ở Hà Nội nửa năm. Hoàng vốn thích đi đây đi đó và trải nghiệm cuộc sống ở nhiều nơi. Thiết nghĩ nếu mất đi những điều đó thì anh sẽ chẳng còn hấp dẫn với tôi, hoặc các cô gái khác. Anh bảo có thể không đi và sắp xếp cho người khác, nếu tôi muốn. Thật khó khi ích kỷ giữ một người đàn ông bên mình mà tâm trí anh ta ở tận nơi nào. Chúng tôi bắt đầu yêu xa kể từ đó. Những vết rạn của tình yêu có quá nhiều vách ngăn trong trái tim Hoàng khiến tôi mệt mỏi và thổn thức, mãi đến sau này cũng vậy.

Ngày kỷ niệm yêu nhau anh hứa sẽ về và tôi đã đợi suốt cả đêm hôm đó. Hoa hồng vàng, nến, rượu vang, một vài món ăn anh thích đúng nghĩa những người yêu nhau lâu năm. Điện thoại vang lên những hồi chuông vô cảm và lạnh lẽo. Tim tôi như c.hết lặng đi vì lo sợ anh gặp tai nạn trên đường về. Tôi ngồi như con ngốc ở ghế sô pha với bóng đêm, cô đơn và sợ hãi bủa vây xung quanh. Mãi khi quả lắc đồng hồ điểm mười hai tiếng thì anh gọi. Hoàng xin lỗi vì có việc đột xuất nên không thể về, và vì mải làm nên quên mất phải gọi cho tôi. Khi màn đêm mệt nhọc buông xuống cũng là lúc tôi òa khóc vì tủi thân.

Khi nhìn những đứa con gái khác hạnh phúc trong tình yêu, tôi ghen tỵ. Tôi thường lủi lủi đi đi về về một mình, ăn cơm một mình, đau ốm cũng một mình. Đôi khi sinh nhật cũng chỉ nghe giọng anh trong điện thoại ở nơi nào đó xa xôi. Nỗi hụt hẫng càng lúc càng lớn, tôi như con cá bé nhỏ lạc giữa đại dương bao la của anh, và anh thì quên mất tôi đang vùng vẫy để không bị nuốt chửng trong đó. Tôi biết mình đã chọn và yêu một người đàn ông có quá nhiều khao khát và tham vọng. Sự thăng tiến nhanh chóng khiến tôi càng tin anh có thể làm được nhiều hơn thế. Trong tất cả những điều anh làm, giá như anh dành cho tôi một chút thời gian ít ỏi để tôi có cảm giác mình yêu, và được yêu.

Anh về Sài Gòn sau nửa năm bôn ba ở Hà Nội và bắt đầu chuyển sang làm cho một công ty có vốn của Mỹ. Hoàng bảo đã tích lũy đủ kinh nghiệm và đây là thời gian để anh tự do bay nhảy. Tốc độ nhảy việc của anh khiến tôi chóng mặt, nhưng điều đó càng khẳng định năng lực cũng như bản lĩnh của anh. Có lần nằm trong vòng tay Hoàng, tôi ngập ngừng hỏi: “Có khi nào anh đổi người yêu như đổi việc không?”. Anh cắn nhẹ lên vành tai và bảo tôi dở hơi.

Em chẳng còn trẻ để chờ anh mãi được đâu - Hình 6

Những chuyến công tác ngắn ngày của anh càng lúc càng dày đặc, và xa hơn. Thêm vào đó, anh cộng tác với một người bạn cho ra đời chuyên trang cung cấp thông tin về các địa điểm du lịch – đúng như sở thích của anh. Hoàng đi biền biệt, xa ngái. Tôi thì cứ đứng mãi nơi con đường có hàng cây rải những cánh hoa bằng lăng tím ngắt và mòn mỏi đợi anh trở về.

- Bao giờ anh về?

- Ba hôm nữa, nhớ anh rồi hả? – Hoàng luôn láu lỉnh như thế, và tôi sẽ quên ngay mình đang giận dỗi.

- Ở đó có vui không?

- Có nhiều cái lạ lắm, sau này anh dẫn em đi nhé.

Và anh tắt máy, chưa kịp để tôi than vãn hay trách móc. Những lời hứa của anh cũng nhẹ nhàng tựa như chiếc lá rơi bên ngoài ô cửa. Một lần cãi cọ, tôi òa khóc và ném bức hình chúng tôi chụp chung ngày mới yêu vào tường. Khung gương phía ngoài vỡ tan tành, nụ cười của hai đứa cũng méo mó dưới làn nước mắt giàn dụa. Tôi đóng sập cửa và chạy ra ngoài. Hoàng không đuổi theo hay gọi điện xin lỗi. Anh biết tôi sẽ trở về bên anh như bảy năm qua luôn như thế. Có lẽ vì biết rõ mà Hoàng quên mất tôi đã chán chường và tổn thương nhiều thế nào.

Những cơn mưa đầu mùa mang theo cái se lạnh thoáng qua mỗi góc phố. Khi tôi còn đang mải mê dịch nốt tập tài liệu thì anh về. Đó là lần Hoàng về sau chuyến đi dài tận hai tháng ở Nga. Hoàng ôm tôi từ phía sau và dụi đầu vào vai. Cảm giác đó khiến tôi vui và ấm áp lạ thường, tôi thích khi anh nũng nịu như thằng nhóc ngày xưa vẫn gối đầu lên chân tôi và hát vu vơ. Thích cả cách anh nhắm mắt và ngủ say như một chú mèo con. Hoàng ôm gọn tôi trong lòng và mê mẩn nói gì đó. Khi những nụ hôn trượt dần xuống vai thì tôi đẩy anh ra. Tôi muốn nhìn một lần, một cách kĩ lưỡng người đàn ông tôi đã yêu suốt thanh xuân người con gái:

- Lần này anh đi hai tháng thôi, anh ở một tuần rồi mới đi mà, có phải ngay bây giờ đâu. Xong rồi mình về quê, anh đã nói ba mẹ coi ngày sang nhà em. – Anh hôn lên trán và ôm lấy gương mặt tôi.

- Một năm trước anh cũng nói như vậy.

- Lần này anh hứa, chắc chắn mà. – Anh vòng tay xiết chặt eo tôi.

- Tùy anh.

Tôi mệt mỏi đẩy anh ra. Tôi thật sự không còn đủ sức níu anh lại nữa. Giá như anh yêu, hoặc quan tâm một người con gái nào khác thì ít nhất tôi còn biết bản thân mình chưa tốt ở điểm nào. Hoàng không như vậy. Thật tốt nhưng cũng thật tréo ngoe. Tôi chẳng còn đủ sức để đấu tránh với những mơ ước xa vời và cháy bỏng của anh. Có hơn một lần tôi nghĩ chỉ cần kiên tâm một chút, cố gắng một chút, rồi đến lúc chùn chân mỏi gối anh nhất định sẽ quay về. Hoàng là người đàn ông mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình đủ can đảm để buông tay. Vậy nhưng đến bây giờ tôi nhận ra mình không đủ kiên nhẫn để đợi anh thêm nữa.

Em chẳng còn trẻ để chờ anh mãi được đâu - Hình 7

Những chiếc lá rơi dọc con đường dẫn vào khu chung cư. Đây là nơi tôi ở khi mới ra trường và trước khi chuyển đến căn hộ của anh. Mọi thứ vẫn không khác đi nhiều. Phía trước ban công tôi đặt mấy chậu xương rồng nhỏ xíu trông đẹp mắt. Xương rồng gai góc, khô khan nhưng mãnh liệt. Vẻ đẹp hoa xương rồng vừa bình dị lại vừa rực rỡ. Tôi chạm nhẹ ngón tay lên những mũi gai chĩa ra, chúng chích vào làm tay đau điếng. Không hiểu vì tay đau hay vì tim đau mà nước mắt không dưng trào ra.

- Anh chỉ đi lần này nữa thôi, Du à…

Anh đứng trước mặt tôi, trông gầy và hốc hác hơn hẳn một tuần trước. Đôi bàn tay rắn rỏi nắm chặt lấy tay tôi như nài nỉ. Có phải đây là lần duy nhất tôi thấy anh tiều tụy đến thế? Những vệt màu cũ kĩ của chiều tà vắt lên tâm hồn chúng tôi nỗi buồn trống rỗng. Tôi nghe giọng mình lạc đi vì nước mắt:

- Anh có dám nói sau lần này sẽ không đi nữa? Em thấy mệt mỏi, và cô đơn lắm. Có lẽ anh chưa từng nghĩ trong những lần anh vui vẻ nơi này nơi kia thì em ở đây, đợi chờ và lo lắng…

- Anh xin lỗi.

- Thì cũng thay đổi được gì đâu.

Anh vòng tay ôm lấy tôi, đó cũng là cái ôm cuối cùng của hai người từng nghĩ sẽ yêu nhau mãi mãi. Tôi không quay lại nhìn khi cánh cửa khép lại và tiếng bước chân anh mỗi lúc một xa hơn. Cuối cùng chúng tôi vẫn cố chấp giữ nguyên chọn lựa của mình. Anh chọn khát khao và hoài bão, đam mê và những chân trời phiêu bạt. Tôi chọn dừng lại và rẽ sang hướng khác không anh, như những ngày qua chưa từng có anh kề bên. Trả lại cho nhau những bình yên vốn có, những điều ngô nghê vụng dại, những kỷ niệm tinh khôi ngày nào. Con đường phía trước bây giờ thênh thang quá, mà tôi thì đã đến lúc thôi bấu víu mà phải tự bước đi một mình.

Phía trên cao những áng mây đuổi nhau trôi bồng bềnh tạo thành vài hình thù ngộ nghĩnh. Chiếc máy bay lao vụt qua trên nền trời xanh biếc. Tôi mỉm cười, biết đâu trong đó có mang theo người tôi yêu dấu đến với nơi mà anh ước mơ. Nếu cần có lúc buông tay để biết điều gì là quan trọng nhất với mình, với người thì tôi nghĩ chính là lúc này.

Điều cuối cùng tôi nói với anh chỉ là: “Em chẳng còn trẻ để đợi anh mãi đâu”

Theo blogradio.vn

Đi qua sóng gió để tìm thấy bình yên

Không phải là đi bao xa và trải qua những sóng gió nào để tìm thấy bình yên. Đôi khi chỉ cần nắm tay người mình yêu, trao nhau những ánh mắt ấm áp, khi ấy bình yên sẽ dẫn lối cho chúng ta vượt qua những ngày dài mệt mỏi.

Truyện ngắn: Bình yên tìm về (Nguyễn Văn Lập)

Sài Gòn, giữa mùa hạ...

Tôi thích những cơn mưa bất chợt của nơi đây, chợt đến và chợt đi như những kỷ niệm của thời thanh xuân đầy ngây dại. Những phút rảnh rỗi, từ tầng sáu của văn phòng, tôi thường đưa tay chạm khẽ tới từng giọt mưa. Chẳng biết, cũng chẳng thể nhớ tại sao cứ mỗi lần đưa tay hứng những giọt mưa, trong tôi lại bồi hồi và da diết lạc vào khoảng không của mảng ký ức.

Chắc chắn, tôi chẳng còn nhớ được điều gì rõ ràng. Sau những năm tháng sống tại Sài Gòn, tôi đã quen với suy nghĩ, chỉ còn công việc trong cuộc sống, ngoài ra không còn điều gì khác tồn tại. Chẳng còn thú vui nào hay hơn là ngồi uống café, thả mình trong khúc nhạc du dương và chìm đắm trong những cuốn sách.

Hai mươi tám t.uổi, không còn những cảm xúc chới với khi nghĩ đến tình yêu. Trái tim cũng chẳng có những nhịp đ.ập chênh vênh theo cảm xúc. Xung quanh bạn bè đã ấm êm bên gia đình nhỏ, không còn những xô bồ, ồn ã, vội vàng bên những quán nhậu. Bà con , người thân sẽ quan tâm hàng đầu tới việc khi nào kết hôn hơn là việc hỏi han về công việc. Họ sẽ không thể nào hiểu, cũng chẳng muốn hiểu lý do tại sao chưa có người yêu và chưa kết hôn. Điều quan tâm hàng đầu của họ là đặt những câu hỏi, cũng có khi chẳng cần đợi những câu trả lời.

Đi qua sóng gió để tìm thấy bình yên - Hình 1

Chủ nhật, ngày hiếm hoi để không phải nghĩ tới những deadline, tăng ca, để có thể thảnh thơi ngồi uống ly café. Tôi thích ngồi đây, thả lỏng cơ thể, chẳng phải vất vả suy nghĩ tới bất kỳ chuyện gì sẽ xảy đến trong đời. Cứ vậy, yên bình trong sự cô đơn.

Trời bỗng mưa, cơn mưa kéo đến bất chợt phá tan những suy nghĩ. Tôi bước ra cửa quán, đưa tay hứng những giọt mưa và như bao lần tôi tự hỏi lòng mình, có điều gì chưa thể quên? Đôi mắt của tôi cứ thế thẫn thờ nhìn cả con phố, cho đến khi bắt gặp một cô gái đang nép mình trong chiếc dù.

Cô ấy là ai? Tôi tự hỏi mình đến ba lần câu hỏi ấy. Mồ hôi trên khuôn mặt tôi ướt đẫm, đôi chân nặng như đeo chì, đôi tay đang run run cố bám víu lấy bức tường. Tôi cứ đứng đấy, cảm giác như toàn bộ thời gian của những chiếc đồng hồ trong quán đang dừng lại. Cho đến khi cô ấy bước lên xe taxi mới đến, tôi mới chợt bừng tỉnh và lao nhanh giữa cơn mưa.

Đôi tay của tôi cố đưa lên để vẫy gọi, nhưng càng làm vậy, chiếc taxi càng lao nhanh hơn trong sự bất lực. Tôi thả mình giữa cơn mưa mặc kệ những tiếng mưa, những âm thanh từ xa xưa vọng lại giày xéo, ghì chặt lấy nỗi nhớ mãi xa xôi.

Cô ấy đã rời xa, một lần nữa rời xa mãi mãi... Tôi thấy nhớ cô ấy đến da diết và vô bờ bến. Cô ấy đã mang hết theo những tin yêu cả một đời còn sót lại, tan biến. Những năm tháng t.uổi thanh xuân nhức nhối cứ thế giày vò, trào về ngay lúc này, khiến tôi nhớ được những gì đã xảy ra.

Cô ấy là một câu chuyện dài....
***
Nghệ An, cuối mùa thu

Tiếng đoàn tàu nghiến chặt đường ray cùng với tiếng còi inh ỏi kéo dài, khiến tôi không thể ngủ được. Bên cạnh, có lẽ Nhi cũng chưa ngủ, tôi đoán vậy bởi cô ấy đã trùm chăn kín. Tất cả mọi người trên toa ghế mềm đã chìm vào giấc ngủ, không còn thấy ánh sáng của bất kỳ chiếc điện thoại nào.

Đi qua sóng gió để tìm thấy bình yên - Hình 2

"Em còn thức không?" Tôi khẽ lay cô ấy dậy.

Im lặng.

Nhi vẫn đang giận tôi. Chắc chắn chẳng có cô gái nào lại có thể không giận trong tình huống ấy. Tôi mải miết cười đùa với bạn bè quên đi rằng cô ấy đã đứng đợi tôi giữa cơn mưa lạnh buốt. Bỏ mặc cô ấy đang lo lắng cho tôi với cái bụng đói meo.

"Em đã ăn gói xôi anh mua chưa?" Tôi kéo chiếc chăn đang trùm kín khuôn mặt của cô ấy.

Cảm giác hối lỗi trong tôi dâng trào, khi bắt gặp ánh mắt đang rưng rưng đỏ hoe của Nhi.

"Anh biết em lo lắng cho anh thế nào không? Tối hôm qua em mất ngủ vì không biết anh có gặp chuyện gì không, mà điện thoại hết pin, không thể liên lạc được."

Tôi không dám nói thêm một lời biện minh nào cho bản thân.

"Anh biết em sợ mưa, mà vẫn cứ ham vui bên bạn bè... Anh biết rồi đấy, mẹ em đã bỏ em lại giữa cơn mưa. Cũng may có bố mẹ nuôi nhặt về, nếu không em đã chẳng còn tồn tại trong cuộc sống này. Từ đấy, em sợ những cơn mưa."

Tôi nắm tay cô ấy và nói lời xin lỗi.

"Cũng may, anh còn nhớ em chưa ăn tối... Nhìn anh khi hớt hải chạy đi mua xôi cho em, thấy anh còn nhớ tới em, còn quan tâm... Nên em tha lỗi đấy."

Cô ấy ngả người dựa vào bờ vai của tôi. Giây phút ấy, tôi tự hứa với mình, sẽ không bao giờ để cô ấy lo lắng về tôi nữa.

Bên ngoài, sương đêm đang dần phủ kín tấm kính của toa tàu. Tôi khẽ kéo chiếc chăn của mình, phủ thêm cho cô ấy. Đôi tay tôi nắm chặt, cố gắng truyền những hơi ấm cho cô gái bé nhỏ của cuộc đời tôi. Khoảnh khắc nhìn cô ấy chìm vào giấc ngủ, bình yên đến lạ thường.

Khi ấy, tôi ước đoàn tàu cứ chạy mãi.

Đi qua sóng gió để tìm thấy bình yên - Hình 3

Hà Nội, giữa mùa đông

Giá lạnh khiến những đôi tình nhân luôn nghĩ đến nhau, để thấy những ấm áp đang dâng trào. Tôi nghĩ đến Nhi, có lẽ mùa đông sẽ gây rắc rối cho cô ấy bởi căn bệnh suyễn.

Reng...Reng...Reng.

Tiếng điện thoại rung lên, Nhi đang gọi. Tôi vội vàng bật dậy, tìm ngay điện thoại và nhấn nút nghe.

"A lô..."

"Em đây... Em đang dưới cổng, anh xuống mở cửa cho em nhé."...

"Tặng anh nè". Cô ấy đưa cho tôi chiếc khăn quàng.

"Em phải về đây... Mẹ em vừa gọi em rồi."

Tôi khẽ kéo cô ấy lại và trao nụ hôn vội vàng.

Tôi không phải người Hà Nội. Tôi chỉ ghé qua nơi này những tháng năm sinh viên, nhưng tôi yêu nơi này. Có lẽ bởi người tôi yêu ở đó và cũng có thể bởi tôi yêu những đêm buông dài trên những con phố, những hàng cây sà cừ rợp bóng mát. Và sau khi được nghe bài hát Thu cuối, tôi đã khám phá thêm được nhiều điều thú vị về Hà Nội hơn.

Nhi là cô gái Hà nội, cô ấy đã tìm thấy cha mẹ của mình, ở ngoại thành thủ đô. Nhưng cô ấy vẫn chọn sống với cha mẹ nuôi, trong một con phố nhỏ rợp bóng hoa sữa. Cô ấy chưa biết nhiều về những con phố và những điều thi vị của Hà nội. Có lẽ cũng bởi cô ấy khá ngoan hiền, chỉ biết cố gắng học tập thật tốt và cố gắng là một người con ngoan.

Đi qua sóng gió để tìm thấy bình yên - Hình 4

Khi ấy, chẳng có gì thích thú hơn việc nghe nhạc và chơi game. Khoác lên mình tấm chăn ấm và lắng nghe bài Thu cuối, tiếng chuông điện thoại rung lên.

"Anh đã đi uống trà chanh trên nhà thờ, đi dạo bờ hồ vào buổi đêm chưa?"

"Anh đã từng đi rồi, gần hết những ngõ ngách".

"Đêm nay, anh chở em đi dạo được chứ?"

Tôi giật mình khi nghe cô ấy hỏi vậy.

"Sao em lại muốn đi?"

"Em vừa nghe bài hát Thu cuối, nên muốn khám phá Hà Nội về đêm như thế nào?"

"Rất lạnh và cũng chẳng có gì thú vị đâu em... Nghệ thuật là ánh trăng lừa dối mà."

Tôi muốn cô ấy bỏ cuộc.

"Nhưng... em muốn đi. Em sống ở Hà nội từ nhỏ, mà đã bao giờ lang thang trên những con phố quá chín giờ tối đâu ạ."

"Mẹ em có đồng ý không?"

"Em lấy lý do sang nhà chị và ngủ tại đấy. Anh đón em ở cổng nhé."

... Một khoảng thời gian suy nghĩ trôi qua, tôi đồng ý với cô ấy.

Tôi tìm chiếc áo khoác và ba lô, cũng chẳng cần biết trong ấy có gì. Đó là tất cả hành trang để cho chuyến đi khám phá Hà Nội.

Đi qua sóng gió để tìm thấy bình yên - Hình 5

Chạy xe một vòng quanh bờ hồ, dừng tại quán kem Tràng T.iền, nếm thử vị buốt lạnh của ly trà chanh tại Nhà thờ. Lang thang thả mình cho những cơn gió mùa khẽ miên man trên cầu Long Biên... Chúng tôi cùng hét vang những tiếng yêu thương theo tiếng sóng miên man của sông Hồng.

Đó là tất cả những tháng năm đẹp nhất bên cạnh mối tình đầu của tôi. Chúng tôi đã hẹn thề, đã hứa sẽ mãi mãi bên nhau, chẳng rời xa nhau. Khi ấy, chúng tôi đã từng tin, chẳng có điều gì có thể ngăn cản tình yêu mãnh liệt đó cả. Chúng tôi yêu và chỉ biết là yêu thôi. Tất cả những điều ấy, đã khiến chúng tôi trải qua một thanh xuân không thể nào quên.

Mùa đông là khoảng thời gian tồi tệ nhất với những người mắc bệnh hen suyễn. Ngồi làm việc mà tôi không ngớt miên man lo lắng cho cô ấy. Suốt buổi sáng, tôi nhắn tin và thao thức trong đợi chờ, có lẽ cô ấy đang họp nên chiếc điện thoại cũng chẳng có cơ hội rung lên.

Cuối cùng, cô ấy đã trả lời tin nhắn.

"Anh ơi, em quên mang thuốc. Anh chạy đi mua cho em nhé."

Tôi vội vàng lao nhanh xuống đường và chợt nhớ, trong người chẳng có lấy một xu dính túi. Trong những bước chân lên cầu thang để đi vay t.iền, tôi nghĩ suy về cuộc đời nhiều hơn. Bất giác, tôi thấy một cảm giác buồn thật ghê gớm. Nếu cứ mãi ở đây như thế này, chẳng biết khi nào tôi có thể có được cuộc sống tốt hơn. Chứ đừng nói đến chuyện lo cho người khác.

Có lẽ nhiều người tỉnh lẻ sau khi ra trường, đều muốn ở lại Hà Nội. Cũng bởi nơi đây xa hoa, nhộn nhịp và đầy náo nhiệt. Nhưng cũng có thể bởi điều khác, nếu về quê chúng tôi cũng chẳng biết làm gì khác... Tôi chọn ở đây bởi những lý do trên. Chấp nhận sự bất công vốn dĩ chẳng có trong cuộc đời. Nếu là một người sinh ra ở Hà Nội, họ sẽ không phải lo lắng tới việc phải trả t.iền thuê trọ, t.iền gửi về nhà... Họ không phải quá bon chen, vất vả như những người tỉnh lẻ

Đi qua sóng gió để tìm thấy bình yên - Hình 6

Khi tôi quay lên đưa thuốc cho Nhi, bắt gặp Đông đã mang thuốc tới cho cô ấy. Đôi chân tôi đã mất kiểm soát, chẳng thể nhấc nổi... Có lẽ một người con gái mong chờ nhất ở một gia đình là sự quan tâm kịp thời. Khuất sau tấm rèm ri đô, tôi thấy Đông cúi đầu xuống... chẳng nhẽ hắn đã hôn Nhi.

Đôi chân của tôi càng nặng nề hơn gấp nhiều lần, giờ đây nó chẳng thể di chuyển nổi. Phải cố gắng kiềm chế, tôi mới không đ.ánh rơi giọt nước mắt nào, mà để ứa đọng cuối khoé mắt. Tôi nguyền rủa bản thân. Đúng hơn, tôi không nên cố chấp khi Đông đã nói thích cô ấy, khi biết Đông là người yêu đơn phương cô ấy nhiều năm.

"Mày nghĩ, một thằng nghèo như mày có thể lo cho cuộc sống của cô ấy tốt hơn không?"

Đông vỗ vai tôi và nói. Khi quay đi, hắn tặng tôi thêm một tiếng thở dài, đính kèm với câu nói.

"Hãy nghiêm túc nghĩ về việc đem lại hạnh phúc cho cô ấy, chàng trai à."

Tôi lặng mình miên man với những điều đã trải qua. Phút giây ấy, tôi đã suy nghĩ lại việc có nên chấp nhận công việc ở một nơi xa, với mức lương cao hơn không?

Tiếng mưa rớt giữa mùa đông càng khiến không gian ảm đạm hơn. Nhi dựa vào vai tôi, run rẩy sau những đợt rét buốt.

"Nếu anh rời khỏi thành phố này, em có đi theo anh không?"

Cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên.

"Em sinh ra ở nơi này, chưa bao giờ em nghĩ rời xa nơi đây."

"Nếu em vì công việc tốt hơn... vì tình yêu chẳng hạn. Em có rời xa nơi đây không?"

"Anh hôm nay lạ quá, anh sao vậy?"

"À anh không sao... Nếu anh rời xa em thì sao?"

"Anh hôm nay lạ quá. Anh đừng đi đâu nhé... Anh biết em sẽ không bao giờ rời xa nơi này mà."

Tôi nắm c.hặt t.ay Nhi, hơi ấm cuối cùng giữa mùa đông mà tôi còn cảm nhận rõ ràng nhất.

Mưa tạnh. Tôi tiễn cô ấy rời khỏi quán và không dám quay lưng nhìn. Sợ rằng, tôi sẽ chẳng thể mạnh mẽ với quyết định của mình. Đôi mắt của tôi nhoè đi vì những giọt nước mắt. Tiếng tim đ.ập mạnh, như muốn phá vỡ lồng ngực. Từng hơi thở lay lắt như dành tất cả cho mối tình đầu.

Tôi hút những điếu thuốc đầu tiên trong đời. Từng hơi thuốc được rít sâu xuống lồng ngực, đắng ngắt... Tôi ngồi đấy, thẫn thờ.

Cho đến nay, tôi không thể chắc chắn quyết định ấy là đúng hay sai nữa. Chỉ biết rằng, khi ở quãng thời gian đó, chàng trai mới ra trường đã bước chân sang một nơi khác.
***
Bangkok, mùa xuân.

Đã lâu, tôi chưa biết cảm giác mùa xuân diễn ra như thế nào. Sài Gòn hay Bangkok cũng chỉ có hai mùa, khiến tôi luôn thèm cảm giác nhìn cây chồi nảy nở và cảm giác đón những ánh nắng đầu tiên, sau chuỗi ngày ảm đạm rét buốt.

Dù đã đến Bangkok nhiều lần, nhưng tôi vẫn muốn đến nơi đây. Tôi thích nơi này bởi dịch vụ và sự chuyên nghiệp thì khác hẳn những nơi tại Việt Nam, không phải tôi mà rất nhiều người khác cũng cảm nhận như vậy. Lần này, tôi lại có cơ hội được đến đây, nhờ công ty tổ chức du lịch cho nhân viên.

Sẽ có một hướng dẫn viên đón đoàn tại sân bay, tôi đoán sẽ gặp được một người Thái vui tính và sành sỏi tiếng Việt. Khi nhìn thấy người hướng dẫn viên đang cầm bảng tên chờ đợi, tôi giật mình, hoảng hốt... Vội vàng, tôi đưa tay giật ngay nón và kính của thằng em trong sự ngỡ ngàng.

Tôi quyết định mua vé để trở về Sài Gòn ngay, nhưng đang trong mùa du lịch, điều đó là rất khó khăn. Tôi chỉ còn lựa chọn, đi xuống cuối đoàn và tránh bắt gặp ánh mắt của người hướng dẫn viên đó. Bao nhiêu sôi nổi thường ngày tan biến, trong ánh mắt nhìn kỳ lạ của đồng nghiệp.

Bữa trưa hôm ấy, tôi không đi ăn cùng đoàn và tự tách mình đi khám phá riêng. Tôi lang thang vô định giữa Bangkok, chẳng muốn đôi chân đi đến một nơi nào đấy cố định. Cuối cùng, buổi tối ấy, đôi chân của tôi đưa trái tim đến dòng sông Chao Phraya. Tôi ngồi thu mình tại bến thuyền, những kỷ niệm của thời thanh xuân ùa đến, giữa một nơi xa lạ.

Đi qua sóng gió để tìm thấy bình yên - Hình 7

Một khoảng thời gian chẳng biết bao lâu trôi qua, một cánh tay đưa cho tôi cuốn sách mà tôi yêu thích. Tôi nhớ đã bỏ quên nó ở đâu đấy, rất lâu rồi.

"Chúng ta đã lâu rồi chưa gặp nhau".

Tôi giật mình, bất ngờ và đang run rẩy khi bắt gặp ánh nhìn của Nhi.

"Anh định chạy trốn em tới khi nào?"

Tôi chỉ biết im lặng để đáp lại.

"Chúng ta cũng lâu rồi... Chưa nói chuyện với nhau"

Điếu thuốc mới được châm lên, đỏ lửa và nghi ngút khói.

"Anh hút thuốc từ khi nào đấy?"

"Từ hôm cuối cùng gặp em tại Hà Nội".

"Anh biết hút t.huốc l.á có hại và đã từng hứa với em, không bao giờ hút thuốc cơ mà".

Tôi cười. Tôi và em đã là người xa lạ, đấy có phải sự quan tâm không?

"Chúng ta đã trở thành người xa lạ. Anh đã dành mọi thời gian để quên đi em, việc đó đã từng được coi là dễ dàng. Anh đã bỏ hết đi những thứ gợi nhớ đến em, những bức thư, những món quà, từ bỏ sở thích chung của hai người... Nhưng cuối cùng, sau khi bắt gặp em trú mưa tại Sài Gòn giữa năm ngoái. Hàng đêm, khi nỗi nhớ ùa về, anh đã suy nghĩ rất nhiều và muốn nói với em rằng, anh nhớ em."

"Đó là tất cả những gì em được nghe, sau sự hèn nhát rời bỏ đi của anh sao?"

"Tất cả những nỗi buồn, sự nhớ nhung đã dồn nén lại quay về với anh. Trong anh mâu thuẫn giữa việc muốn gặp em, để được ôm em, hôn em và trao nhau những cái nắm tay ấm áp. Nhưng anh lại sợ rằng, sẽ làm phiền em và Đông."

Đi qua sóng gió để tìm thấy bình yên - Hình 8

Nhi cười mỉa mai.

"Dù Đông có dành tất cả thời gian, cũng không thể khiến em yêu anh ấy. Có phải đấy là lý do khiến anh rời đi?"

"Hôm ấy, anh đã thấy Đông cúi xuống hôn em?"

"Anh nói gì vậy? Khi ấy anh ta chỉ cúi xuống để nhặt chiếc bút thôi mà."

"Như vậy... anh đã sai... Nhưng chúng ta không cần một lý do nào đó để yêu nhau. Tình yêu của chúng ta cũng không có gì phải nuối tiếc, bởi chúng ta đã dành cho nhau tất cả những năm tháng đẹp nhất, yêu thương nồng cháy và đầy đam mê. Mọi sự kết thúc đều có lý do của riêng nó."

"Anh có biết... những ngày tháng ấy trôi qua tồi tệ với em như thế nào không? Em đi tìm anh, trong vô vọng và không có kết quả. Chúng ta yêu chỉ vì yêu và cuối cùng để lại những khoảng trống đau khổ như vậy sao?"

"Sẽ có người bên em và em không phải nói lời tạm biệt. Anh nghĩ, em đã tìm được người ấy rồi."

Cô ấy cười, tiếng cười tan vào những đợt sóng của dòng sông Chao Phraya.

"Anh vẫn thích tưởng tượng như ngày chúng ta còn yêu nhau. Sau tình yêu với anh, trái tim của em đã đóng cửa cảm xúc yêu đương. Em sợ những lời ngọt ngào giả dối, sợ những lời hẹn thề mau quên. Sợ tất cả..."

"Anh xin lỗi... bởi những tổn thương xảy đến với em. Anh đã từng mong và cầu nguyện em sẽ có người yêu mới, tuyệt vời hơn tình yêu của chúng ta đã có. Nhưng có đôi lúc, anh vẫn thấy rất nhớ em."

"Em đã trải qua rất nhiều thời gian để suy nghĩ việc quên anh. Nhưng em nhận ra, có bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, cũng không thể quên được...Có khi nào anh nghĩ, anh sẽ là người mới đấy không?"

Tôi nắm tay cô ấy thật chặt.

"Anh còn cơ hội chứ?"

Nhi khẽ gật đầu và ngả người dựa vào bờ vai tôi.

Thời gian khi ấy dường như ngừng trôi, tôi nghẹn ngào trong nước mắt. Đã lâu rồi, tôi mới có cảm giác bình yên đến vậy. Không phải là đi bao xa và trải qua những sóng gió nào để tìm thấy bình yên. Đôi khi chỉ cần nắm tay người mình yêu, trao nhau những ánh mắt ấm áp, khi ấy bình yên sẽ dẫn lối cho chúng ta vượt qua những ngày dài mệt mỏi.

Theo blogradio.vn

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Thấy mẹ chồng lên thăm cháu, tôi cố dậy sớm để nấu cho bã bữa ăn, nào ngờ vừa đến bếp đã thấy cảnh 'nóng mắt' này
11:32:46 06/07/2024
Mẹ tôi được biếu 8 triệu/tháng nhưng vẫn đòi đi làm giúp việc cho nhà hàng xóm, biết mức lương bà nhận được mà tôi choáng
16:26:25 05/07/2024
Ly hôn nửa năm, tôi c.hết sững thấy vợ cũ đẫy đà trong chiếc váy ngắn, nghe em nói một câu mà tôi cả đêm thức trắng
09:35:29 07/07/2024
Bác dâu giàu có nhưng lại mang 2 lon sữa ông thọ đến để nhờ tôi xin việc cho con gái mình vào tập đoàn lớn
17:27:44 05/07/2024
Trót 'ăn cơm trước kẻng' với bạn trai, tôi xin cưới chạy bầu, nào ngờ đến ngày lên bàn sinh, tôi mới nghe được câu nói chát đắng của mẹ chồng
11:42:42 06/07/2024
Tôi ngạc nhiên khi thấy vợ luôn che kín mặt khi cho con bú, hỏi ra lý do tôi c.hết điếng
18:33:51 06/07/2024
Tôi choáng váng khi con kể "Bố ngủ với cô T." nhưng tôi đã bình tĩnh lên kế hoạch "đánh phủ đầu" kẻ mượn chồng mình
21:00:10 06/07/2024
Gửi que thử thai 2 vạch cho người yêu, ngỡ anh sang nhà hỏi cưới, ai ngờ anh lại chở tôi đến thẳng bệnh viện, còn nói đúng 1 chữ
11:54:02 06/07/2024

Tin đang nóng

Người tố Nam Thư giật chồng đăng clip 6 phút: Run rẩy khi đọc tin nhắn, con trai kể 1 chi tiết g.ây s.ốc
07:02:53 07/07/2024
Nam Thư để lộ bằng chứng liên quan đến người đàn ông trong drama giật chồng?
06:35:55 07/07/2024
Xôn xao loạt tin nhắn mẹ chồng hăm dọa con dâu vì "bóc phốt" chồng ngoại tình trên MXH
06:24:31 07/07/2024
Thúy Ngân kể hậu trường cảnh gào khóc gây chú ý trên màn ảnh Việt
06:15:22 07/07/2024
Clip hot: Son Ye Jin lần đầu tiết lộ lý do phải lòng Hyun Bin
06:19:21 07/07/2024
Chị vợ khóc nấc tung clip 6 phút vạch trần Nam Thư, xé lòng câu nói của con trai
10:44:18 07/07/2024
Mỹ nam là "báu vật của showbiz" về quê chăn vịt
06:31:37 07/07/2024
Loạt khoảnh khắc Hiền Hồ trên sân pickleball: Visual nổi bật nhưng không thấy nụ cười, thi đấu quyết tâm nhưng thành tích "sấp mặt"!
07:45:43 07/07/2024

Tin mới nhất

Trước lúc qua đời, em dâu để lại cho tôi nửa tỷ và dặn dò một việc khiến vợ chồng tôi rơi vào tình cảnh bị quấy rối liên tục

10:42:03 07/07/2024
Ngày em gọi điện về thông báo kết quả, cả nhà tôi ai nấy đều bàng hoàng và thương em lắm. Tôi lấy chồng được 8 năm nay. Gia đình chồng có hai anh em, chồng tôi là cả.

Đưa mẹ chồng đi du lịch cùng, chỉ có 4 ngày mà bà làm anh trưởng phòng kém 6 t.uổi của công ty tôi đổ gục

10:38:22 07/07/2024
Không ngờ mẹ chồng tôi lại cuốn hút đến vậy. Lần đầu tiên gặp mẹ chồng, tôi bị đả kích rất mạnh mẽ. Trong khi tôi ăn mặc quần âu áo sơ mi đóng thùng để mặt mộc thì mẹ mặc chiếc váy ngắn.

Lạnh người nghe tiếng chị dâu hát ru trong đêm, tôi rón rén ghé tai vào vách tường thì phát hiện sự thật cả nhà đang che giấu

10:29:23 07/07/2024
Càng nghe tôi càng thương chị dâu quá đỗi. Từ nhỏ đến lớn tôi đều ngưỡng mộ anh trai mình, nào ngờ anh giờ lại trở thành kẻ tệ bạc với vợ con...

Nửa đêm thấy chị dâu đỡ anh hàng xóm say lè nhè vào nhà, tôi định chạy sang giúp thì điếng người khi thấy anh ta ôm chầm lấy chị

10:23:26 07/07/2024
Tuần vừa rồi tôi lên thành phố có việc nên ở nhờ nhà anh trai ba ngày. Anh ba ở trong một khu trọ, tôi cũng ngại lắm khi lên ở nhờ cùng vợ chồng anh trai.

Nghe hàng xóm nói thấy có người ngồi trước nhà lúc nửa đêm, tôi rùng mình đi lắp camera rồi c.hết lặng khi biết danh tính thật sự

10:19:13 07/07/2024
Vì mới chuyển đến lại ở một mình nên tôi sợ lắm. Tôi lắp camera để xem đó là ai. Đến khi nhìn hình ảnh trong camera thu lại, tôi bật khóc nức nở.

Trắng tay ly hôn, tôi để lại toàn bộ tài sản cho vợ, 1 năm sau tôi bàng hoàng thấy dáng vẻ của em lúc nửa đêm

10:14:38 07/07/2024
Tôi không thể thay đổi được quyết định ly hôn của vợ. Sau một tháng giằng co thì chúng tôi ra tòa. Tôi nhường cho vợ quyền nuôi con, đồng thời ra đi tay trắng.

Chồng mất, tôi run rẩy khi phát hiện ra tiếng người đàn ông lạ trên giường, lật vội chăn lên tôi điếng hồn khi thấy mặt người này

10:10:26 07/07/2024
Tôi khẽ nói trong yếu ớt Ai đấy thì sốc óc bởi giọng đáp đầy tính ve vãn: Anh là K - bạn chị dâu em giới thiệu đây! Chồng tôi mất sớm do căn bệnh ung thư quái ác.

Đạp cửa bắt tại trận chồng nằm cạnh bên bồ, nhưng khi nhìn rõ mặt ả ta tôi mới biết lý do cả tháng nay anh lạnh nhạt chuyện chăn gối

10:00:06 07/07/2024
Chuyện chăn gối của tôi và chồng cũng thưa dần. Đến 1 tháng sau đó tôi thật sự nghi ngờ. Tôi chắc chắn chồng đang có chuyện gì giấu giếm vợ, anh đang thay đổi.

Đêm tân hôn, tôi run lẩy bẩy khi mở hộp quà cưới bên trong là chiếc váy rách loang lổ m.áu đã khô, và bí mật kinh hoàng của chồng

09:56:38 07/07/2024
Khi mở ra, tôi điếng người khi thấy một chiếc váy hoa của phụ nữ bị rách nát, trên đó còn loang lổ vết m.áu đã khô. Tôi run rẩy tay chân nhìn chồng.

Hàng xóm bất ngờ lắp camera chĩa sang nhà tôi, tôi sang hỏi chuyện thì được mở cho xem đoạn clip phơi bày hành động ám muội của vợ

09:49:13 07/07/2024
Ngày chúng tôi cưới, hai đứa dành dụm chẳng được bao nhiêu nhưng vẫn muốn tự thân lo, không nhờ vả gia đình vợ. Tôi và vợ quen nhau qua bạn bè giới thiệu.

Lần đầu tiên giặt đồ cho vợ, tôi 'đỏ mắt' khi thấy thứ này, vội chạy vào mở tủ ra xem thì c.hết điếng

09:45:30 07/07/2024
Tôi sốc không thể nào ngờ bấy lâu nay vợ mình lại thiếu thốn đến thế này, nước mắt tôi bất giác rơi lã chã. Tôi và vợ đã lấy nhau 7 năm, có hai con trai.

Diện bộ váy gợi cảm đến ăn cưới người yêu cũ, tôi ngớ người khi cô dâu ghé vào tai tôi nói câu này

09:40:22 07/07/2024
Không lẽ tôi phải nói thẳng với cô dâu là tôi thấy cô ấy thật đáng thương, thật tội nghiệp sao? Hay tôi phải tuyên bố với cô ấy rằng dù chồng cô ấy có quỳ xuống van xin.

Có thể bạn quan tâm

Xử phạt tài xế xe khách đi lùi trên cầu vượt Láng Hạ

Tin nổi bật

12:50:34 07/07/2024
Xe khách di chuyển lên cầu vượt Láng Hạ nhưng sau đó không thể xuống vì cầu có thanh hạn chế chiều cao nên tài xế đã liều lĩnh đi lùi. Hành vi vi phạm trên đã bị CSGT xử phạt.

10 bộ trang phục mùa hè trẻ trung, sành điệu nhất của Selena Gomez

Phong cách sao

12:42:03 07/07/2024
Muốn có thêm ý tưởng diện đồ trong mùa hè, chị em hãy tham khảo phong cách của Selena Gomez.Thời trang mùa hè của Selena Gomez không chỉ có sự trẻ trung, tươi tắn mà còn ghi điểm sang trọng.

Di truyền là một trong những tác nhân ảnh hưởng trực tiếp đến vô sinh nam

Kiến thức giới tính

12:22:30 07/07/2024
Hiện nay, tình trạng vô sinh nam ngày càng phổ biến, khiến nam giới cảm thấy tự ti và ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình.

Đan Trường: lười đóng MV của mình, dùng AI thay thế để lộ chi tiết đáng sợ

Sao việt

12:19:58 07/07/2024
Mới đây, dân tình không khỏi hoang mang trước hình ảnh đơ cứng của Đan Trường khi phát hành MV Em ơi ví dầu nhờ ứng dụng công nghệ AI. Cứ ngỡ sự sáng tạo này sẽ khiến MV trở nên độc nhất, nhưng thực tế lại gây tác dụng phụ

Kỳ thú ruộng bậc thang, Lào Cai

Du lịch

12:19:43 07/07/2024
Vùng núi cao tỉnh Lào Cai có hai mùa tuyệt đẹp để ngắm cảnh kỳ thú của ruộng bậc thang - Mùa gieo cấy lúa ruộng đẹp như những bức tranh thuỷ mặc và mùa lúa chín vàng đẹp như mơ trải dài ven sườn núi

Áo váy trắng đi biển cho những cô nàng thuần khiết

Thời trang

12:19:36 07/07/2024
Với hội chị em yêu thích sự thuần khiết, nữ tính và tính ứng dụng cao thì đừng nên bỏ qua gợi ý áo váy trắng dưới đây để có vẻ ngoài hoàn hảo nhé!

Dàn cảnh để trộm 17 điện thoại tại hội chợ triển lãm

Pháp luật

12:17:29 07/07/2024
Ngày 7/7, Trạm CSGT Madagui, Phòng CSGT Công an tỉnh Lâm Đồng cho biết, đã bàn giao 3 đối tượng liên quan tới hành vi trộm cắp tài sản cho Công an TP Bảo Lộc điều tra theo thẩm quyền.

Tăng acid uric m.áu: Nguyên nhân, biểu hiện, cách điều trị và phòng bệnh

Sức khỏe

12:11:34 07/07/2024
Do đó, người mắc phải các bệnh lý này cần tuân thủ phác đồ điều trị y khoa và những lưu ý của bác sĩ để có thể kiểm soát được tình trạng bệnh, từ đó phòng tránh được nguy cơ tăng acid uric m.áu.

Ít nhất 4 người bị mắc kẹt trong vụ sập tòa nhà ở miền Tây Ấn Độ

Thế giới

12:08:01 07/07/2024
Ít nhất 4 người được cho bị mắc kẹt dưới đống đổ nát của một tòa nhà bị sập ở bang Gujarat, miền Tây Ấn Độ, vào ngày 6/7 sau những trận mưa lớn liên tục trong những ngày qua.

Hai người đàn ông nhận kết cục thảm vì không tin lời của nhà tiên tri mù Vanga

Netizen

12:00:49 07/07/2024
Nhà tiên tri mù người Nga Baba Vanga nổi tiếng thế giới với khả năng dự đoán như thần những sự kiện lớn của nhân loại. Nhưng chính những người thân thuộc với bà nhất lại không tin vào những lời tiên đoán đókhiến họ phải trả giá bằng mạn...

Nhận miễn phí ngay game siêu chất lượng, đồ họa quá đẹp, giá ban đầu lên tới gần 200.000

Mọt game

11:43:18 07/07/2024
Những món quà tặng miễn phí trên Epic Games Store đã dần trở thành thói quen đối với tất cả các game thủ, và đây cũng là điều mà nền tảng này hướng tới ngay từ khi ra mắt vào năm 2019.