Em cần một tình yêu
Anh nghiêm túc với tình yêu, và tôi cũng vậy. Nhưng dù có yêu anh nhiều đến mấy, tôi cũng sẽ không bao giờ tiến xa hơn với người chỉ biết lo cho tôi về mặt vật chất… mà quên mất một điều quan trọng rằng, tôi cần ở anh một điểm tựa
tinh thần , một tình yêu chân thành, sâu sắc…
Tôi thấy tình yêu của tôi và anh bị lung lay… Vì sao thế nhỉ? Vì tôi đang quá mệt và quá bận rộn trong khi tôi cảm thấy không có đủ sự quan tâm từ người đàn ông tôi yêu? Anh chỉ biết lo lắng cho tôi nhiều về vật chất. Anh lo cho tôi đủ thứ, những thứ quá đắt tiền như: ipod, laptop, điện thoại, quần áo… Chính vì anh lo quá nhiều về vật chất cho mình nên tôi cảm thấy anh không cân bằng được sự quan tâm về mặt tinh thần và chăm lo về vật chất.
Yêu nhau được 1 năm, tôi hiểu tính anh rất nguyên tắc… Anh không thích tôi giận dỗi và nũng nịu khiến anh phải suy nghĩ… Chính vì thế nên tôi cố gắng nghĩ trước khi nói, nghĩ trước khi làm để trân trọng những gì mình có.
Chuyện anh chăm lo cho tôi về vật chất, tôi đã nghĩ và tham khảo rất nhiều… Đàn ông nói chung, đặc biệt là đàn ông như anh luôn muốn mình có thể lo lắng được cho người mình yêu, họ rất vui vẻ và cảm thấy thỏa mãn khi thấy người con gái mình yêu đầy đủ về vật chất. Nghĩ vậy, nên tôi cũng không làm căng khi anh muốn mua đồ cho tôi nữa. Đôi lúc, tôi cảm thấy tôi vô dụng vì tôi mới chỉ người yêu của anh chứ chưa phải là vợ, vậy mà tôi đã nhận từ anh quá nhiều?
Giá mà Anh bên tôi nhiều hơn những lúc tôi mệt mỏi và stress
Video đang HOT
Giờ đây tôi thấy mối quan hệ của chúng tôi không được thoải mái… khi tôi muốn giận dỗi, nũng nịu anh, nhất là khi hai đứa yêu nhau đang ở rất xa nhau. Dường như nhu cầu được quan tâm về mặt tinh thần của tôi nhiều hơn những người khác!
Ngày trước, khi anh mới thích tôi, anh quan tâm tới tôi rất nhiều… Anh đọc tất cả những gì tôi viết trên blog, anh chia sẻ với những suy nghĩ của tôi, bằng những lời comments để lại sau bài viết của tôi, hoặc hỏi han, tâm sự, động viên tôi khi chúng tôi trực tiếp nói chuyện. Tôi nhạy cảm lắm, tôi vui và cảm động biết bao khi anh chọn cái biểu tượng “Like” ở note tôi viết trên facebook. Nhưng giờ, tôi viết gì cũng không bao giờ nhận được một lời chia sẻ. Mọi comments đều của bạn bè tôi, tuyệt nhiên, không có anh nữa.
Vì thế mà khi tôi có chuyện buồn hay có điều gì khó khăn, tôi cũng không dám kể cho anh, mặc dù tôi rất muốn vậy. Mặc dù anh hay gắt gỏng nhưng tôi hiểu, tình cảm của anh dành cho tôi rất nhiều. Anh không bao giờ hỏi tôi xem tôi có chuyện gì, và hãy kể cho anh nghe đi… Giá mà anh làm vậy, giá mà anh bên tôi nhiều hơn những lúc tôi mệt mỏi và stress…. Bởi vì những lúc như vậy, tôi thực sự rất cần có anh ở bên, cần một chỗ dựa để động viên, an ủi tôi trong lúc khó khăn, buồn chán ấy.
Có phải đàn ông là thế? Hay là anh đã không còn yêu tôi? Đôi khi tôi nghĩ, có thể do tôi nhận từ anh quá nhiều nên anh nghĩ thế là đủ và không quan tâm đến đời sống tinh thần của tôi nữa?
Tôi thật sự không muốn như vậy. Ai cũng vui và hạnh phúc khi bạn trai có bản lĩnh và chăm lo cho mình được cả về vật chất. Nhưng tôi không nghĩ vật chất có thể thay thế cho tinh thần. Tôi không biết làm thế nào để thay đổi bản thân mình và nên làm gì để anh quan tâm tới tôi nhiều hơn nữa!?
Anh là một người nghiêm túc với tình yêu, và tôi cũng vậy. Nhưng dù có yêu anh nhiều đến mấy, tôi cũng sẽ không bao giờ tiến xa hơn với người chỉ biết lo cho tôi về mặt vật chất… mà quên mất một điều quan trọng rằng, tôi cần ở anh một điểm tựa tinh thần, một tình yêu chân thành, sâu sắc…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hối hận thế sao anh?
Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi...
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn.
Anh đã giận dữ nói: "Thật sai lầm và thất vọng" khi anh gọi em dậy dọn dẹp quán xá vào buổi sáng sớm... nhưng vì quá mệt nên em không nghe thấy.
Anh đã sai lầm khi lựa chọn em sao anh? Vậy mà khi mới đến bên em, anh đã nói gì nhỉ? Nào là trong tình yêu đừng bao giờ nói rằng hối hận hay sai lầm bởi điều đó sẽ làm cho đối phương thấy bị tổn thương. Hay anh nghĩ đơn giản rằng em là người vô tư nên không biết tổn thương là gì, để rồi anh cứ vô tư nói những lời "làm đối phương tổn thương"?
Em không quá vô tư để mà không biết đau đâu anh ạ. Em là một con người, em cũng biết suy nghĩ đủ để hiểu rằng anh không tôn trọng em. Trên danh nghĩa em chưa là gì của anh cả nhưng em vẫn chấp nhận hy sinh, chấp nhận chịu đựng những lời dị nghị, đàm tiếu của những người xung quanh để chung sống với anh, cùng anh quán xuyến quán xá, chăm lo cho công việc trong những buổi đầu khó khăn nhất, để rồi em bê trễ công việc học hành. Từ một sinh viên giỏi, năng động của nhà trường em đã không không còn tham gia vào bất kì hoạt động nào của nhà trường, học lực thì giảm sút xuống mức trung bình bởi công việc đã chiếm hết thời gian của em. Anh thì vẫn cứ vô tư trong khi em âm thầm tuyệt vọng, hụt hẫng và cả xấu hổ với chúng bạn và thầy cô khi thấy mình "xuống dốc" như vậy. Liệu rồi em sẽ như thế nào nếu bố mẹ và cả gia đình biết em chung sống trước hôn nhân với anh, trong khi em còn đang đi học. Em tin mọi người sẽ thất vọng nhiều lắm khi tất cả mọi người đều kì vọng vào em, giành tất cả những gì tốt nhất cho em? Nhưng anh tình lại cố tình không hiểu.
Em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình
Đã từ bao giờ anh trở nên ích kỉ như vậy khi anh áp đặt cả việc học tập của em, anh không cho em tham gia vào bất kì hoạt động nào cả. Lúc nào anh cũng mỉa mai em: "Ừ thì em quan hệ rộng, em biết nhiều". Em thất vọng về anh nhiều lắm. Vậy mà trước kia đã có rất nhiều lúc em thấy mình may mắn vì có được người đàn ông tâm lý, hiền lành như anh bên cạnh để mà sẻ chia, làm chỗ dựa. Kể từ ngày mở quán, có đồng ra, đồng vào cũng là lúc anh thay đổi tính tình, trở nên nóng nay, cộc cằn, sẵn sàng quát tháo, chửi mắng em khi em làm điều gì đó không vừa ý anh, anh ngang nhiên đánh bạc trước mặt em. Sao những lúc như thế anh không nghĩ xem em đã làm được những gì hay anh chỉ nghĩ được rằng em phải có trách nhiệm trước công việc của anh?
Giờ thì em hiểu, em sai nhiều lắm khi em quyết định chung sống cùng anh, để cho anh phải coi thường em. Dẫu biết là mình sai mà chẳng thể mạnh mẽ, quyết đoán để sửa sai.
Anh à, anh đã và đang ngày càng làm cho em mất đi niềm tin, sự yêu thương và tôn trọng đối với anh. Chẳng vui gì phải không anh? Em đã quyết định rồi, em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình. Em mong sự ra đi của em sẽ làm anh thay đổi để anh sống tốt hơn với người sau. Sau bốn năm thương yêu để rồi em phải quyết định như thế này, em đau lắm nhưng em mệt mỏi lắm rồi không thể bước tiếp được nữa.
Em xin mượn lời của ai đó có tâm trạng như em để làm lời kết cho hai chúng mình:
" Em chưa bao giờ tập buông tay... Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi... Em sợ phải đánh mất. Nhưng sự thật là khi em cố gắng giằng co với tất cả như vậy em đã đánh mất thật nhiều.
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn".
Em chỉ có thể chúc anh hạnh phúc, sáng suốt hơn với sự lựa chọn sau, để anh không bao giờ phải thốt lên hai từ "sai lầm", để cho một ai đó không phải tổn thương như em. Nhé anh!
Quyên Lê (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Giấc mơ xưa Em vẫn nhớ anh, nhớ thật nhiều...! Hôm qua trong giấc mơ của em có anh anh ạ, chúng mình nắm chặt lấy tay nhau trong suốt cả giấc mơ như thể nếu thả tay ra anh hoặc em sẽ biến mất ấy... Trong giấc mơ em thấy mình quay về những nơi mà chúng ta đã từng đến, thật vui và hạnh...