Em buông tay rồi đó, anh đi đi…
Sẽ có một ngày… anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ?
Đây là bài viết của một người bạn, mình đọc thấy hay nên gửi lên cho mọi người cùng đọc.
Em đã sẵn sàng buông tay anh ra… Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay em đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi… sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi …
Cái cảm giác mất mát này đã thực sự đau đớn, em bật khóc, những giọt nước mắt mặn chát và cay nồng xộc lên sống mũi, tuôn sâu vào tận từng thớ thịt trên cơ thể, đau và nhức, như hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm, nhưng anh có hiểu cho em?
Buông tay anh ra là sẽ không nắm tay anh nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế em sẽ ngã, nhìn em ngã anh có xót xa không? Buông tay anh ra nghĩa là không còn có anh, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày vò bản thân. Nếu em chết anh sẽ khóc chứ?
Buông tay anh ra nghĩa là khi em quay sang bên cạnh để tìm kiếm một bờ vai, một vòng tay trong cái mùa đông giá rét này thì em sẽ chỉ nhận được sự trống trải và hơi thở lạnh mà thôi, anh sẽ chạnh lòng khi em co ro chứ?
Buông tay anh ra là để anh ra đi. anh sẽ rời xa em, không còn là của riêng em, sẽ không bao giờ được nhận cái linh thiêng mà con người ta gọi là tình yêu của anh nữa, anh sẽ đem cho người khác đúng không?
Từ bây giờ … em sẽ học cách chịu đựng một mình, những nỗi đau, những trăn trở. Em sẽ học cách bước đi một mình, không có chỗ dựa nào cả. Em sẽ học cách tự đứng dậy bằng đôi chân, bằng sức lực của chính em. Sẽ lấy những khoảnh khắc ngắn ngủi được bên anh làm động lực, em sẽ không cô độc trong những kí ức đó đâu.
Sẽ có một ngày … anh quay lại và nắm lấy đôi bàn tay em chứ? Sẽ có một ngày… anh giật mình và anh sẽ đuổi theo em chứ? Sẽ có một ngày… anh nhận ra anh không thể sống mà không có em chứ? Sẽ có một ngày nào đó… anh hiểu rằng anh đã làm tổn thương em chứ? Khi đó anh hãy tự nhủ với mình rằng em buông anh ra để anh đi tìm hạnh phúc thực sự của mình và em đã đau đớn biết chừng nào khi nhận ra rằng hạnh phúc không ở nơi em!
Em biết mà, cái gì vốn không thuộc về mình thì sẽ chẳng bao giờ là của mình cả, nhưng em vẫn cố chấp nghĩ rằng mọi cố gắng của mình sẽ xoay chuyển tất cả, em ngu ngốc lắm mà. Hết rồi… hết thật rồi… tất cả đã kết thúc như một giấc mơ thật dài vậy…
Video đang HOT
Người ta nói trong mỗi con người đều có một trái tim được chia làm nhiều phần, một phần để yêu thương và một phần nữa để thù hận và cũng bởi người ta đã quá yêu nhau nên mới thù hận lẫn nhau…
Phải chăng khi không thể có được tình yêu, người ta mới thù hận để xóa nhòa cái gọi là yêu thương??? Sợ lắm cái cảm giác phải ghét một ai đó, nhưng vì quá yêu mà thế thì càng đáng sợ hơn …
Anh sẽ ghét em chứ? Sẽ căm ghét em? Em chẳng thế biết được nữa, em đã rất yêu anh cơ mà, yêu hơn mọi thứ em có, mà đúng hơn: “ANH LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ MÀ EM CÓ”!
Em sợ rằng phải sống trong cái quay cuồng của hạnh phúc hôm qua. Sợ lắm những đêm nhớ anh, nước mắt lại ràn rụa lại choàng tỉnh sau những cơn ác mộng về anh. Sợ lắm khi mà đau đớn của em hòa cũng với nhớ thương, để mỗi lần nhớ thương vô vọng lại là một lần đau đớn đến xé lòng.
Hạnh phúc là gió cứ phảng phất. Hạnh phúc là cỏ mềm xanh mướt dưới chân ai đó. Em sẽ nhớ bao nhiêu cái cảm giác ôm anh trong lòng và cảm nhận hơi ấm của anh, nó làm em mềm nhũn, làm em tan chảy trong niềm hân hoan rằng anh đang là của em, em sẽ nhớ từng lời nói yêu thương và ngọt ngào nơi em …
Thế anh có nhớ không? Tại sao lại cho em hi vọng rồi lại tước đoạt? Tại sao cho em hạnh phúc rồi lại rời bỏ hạnh phúc ấy khi mà nó chưa một lần trọn vẹn? TẠI SAO? TẠI SAO LẠI NHƯ VẬY? HÃY TRẢ LỜI EM ĐI?
Nói nữa, nói mãi cũng chẳng bao giờ biết được câu trả lời đâu … nhưng ít ra bây giờ em cũng đã có đủ can đảm để đối diện với chính mình rồi.
Nhìn anh bước đi và ngửa mặt lên trời cho nước mắt chảy ngược vào lòng nhé anh … EM ĐÃ BUÔNG TAY RỒI ĐÓ, ANH ĐI ĐI …
Mình đã từng yêu nhau. Một thời sánh bước bên nhau, những tưởng chững sẽ là vĩnh cửu và không gì có thể chia cắt được, thế mà … Những lời hứa hẹn chỉ như gió thoáng bay … Những lời yêu thương chỉ còn lại là dĩ vãng. Tất cả chỉ là kỉ niệm, rồi buồn rồi hận thế nào thì cũng là CHIA LY …
Chào anh! Người em yêu!!!
Nguyễn Ngọc Ánh
Theo PLXH
Anh đã có vợ, tôi chưa có chồng
Vô tình tôi như gái gọi khi người đàn ông nhớ cảm giác da thịt của phụ nữ
"... Tôi quen người đàn ông đó rất tình cờ, đó là một người lạ, lạ về quan điểm cũng như tính cách. Chỉ sau vài lần gặp gỡ tôi thành người tình của người ta. Không có lý do cụ thể, chỉ ngắn gọn tôi cần chỗ dựa và họ cần thỏa mãn.
Không một lời nói, một câu văn nào dài hơn cử chỉ. Chỉ ậm ừ, gọi anh, em lúc cần thiết... tôi cứ im, cứ yên lặng, mắt dán lên trần theo đuổi ý nghĩ của mình. Người ta yêu, có lẽ bình thường như những cặp đôi khác. Lần đầu tiên với một người lạ, chưa đủ thấu hiểu, chưa đủ rung động nhưng cả hai đều đồng ý. Vô tình tôi như gái gọi khi người đàn ông nhớ cảm giác da thịt của phụ nữ và khi tôi có được cảm giác về người chồng, được làm vợ của người ấy trong một ngày, một khoảnh khắc, để hiểu giá trị của mình, để không buông xuôi, để không chạy theo những thứ ảo ảnh như trước, sau khi mối tình đầu ra đi đã lấy mất của tôi mọi thứ. Song luôn là vậy, khi kết thúc, là một cảm giác khó ngụy biện, khó gột rửa, tôi không khác gì mấy cô gái đứng đường, chỉ có điều tôi chỉ đến với một người và không đến nỗi bị dày vò hay bị sỉ nhục, bởi đơn giản họ không nói, không chia sẻ và cũng không một lời đánh giá...".
Có một người tình im lặng như thế, có thứ cho đi và nhận lại không toan tính, có thứ tình cảm nam nữ không cần yêu, không cần hiểu đúng về đối phương, không cần phải bận tâm khi làm điều sai trái, người đàn ông không quá thô lỗ coi tôi là đồ vật vô tri vô giác, tôi cũng không nghĩ họ là kẻ bội bạc, đê hèn sở khanh,... đơn giản cả hai đến với nhau vì mục đích rất riêng, lý lẽ riêng để bảo vệ cho hành vi ấy.
Đằng sau người đàn ông ấy là một gia đình hạnh phúc, một người vợ đảm đang và những đứa con ngoan nhưng vì sau cái hoàn hảo đó có thể là một khoảng sống thực không thể bù đắp hay dân dã hơn là kiếm tìm cảm giác lạ của những gã đàn ông. Tôi bật cười với cái suy diễn cay nghiệt của mình, vì biết đâu đằng sau bóng tối là một sự tham lam ích kỉ, là kiểu mua vui, im lặng cũng là một cách giấu mình, là lảnh tránh những điều thị phi... hay tôi có thể nghĩ tích cực hơn là họ sợ tôi tổn thương, họ sợ vô tư nói chạm vào vết đau cũ, họ sợ vô tình họ xéo lên cái niềm tin vào cuộc sống vào những gã đàn ông dù yêu hay không yêu nhưng vì những dục vọng tầm thường làm tôi sụp đổ...
Chẳng có thứ hạnh phúc dành cho kẻ thứ ba
Tôi lại khóc, mỗi khi nhìn lên phía trần nhà, một khoảng tường thạch cao trắng, bạc phếch.
- Em có cảm giác chứ?
- Dạ...
Có lẽ đây là lần đâu tiên người đàn ông nói với tôi trong lúc đó, nhìn tôi chăm chú hơn và ánh mắt biểu lộ sự quan tâm nhất định.
- Anh làm cho em hạnh phúc chứ?
- Có ạ...
Tôi vẫn lạnh, vẫn cụt lủn vì rõ ràng tôi và họ chưa bao giờ nói nhiều hơn mấy từ đó, tất cả chỉ là cảm nhận... nhưng rõ ràng ngay lúc ấy, trong tôi có thứ tình cảm gì đó xốn xang hơn, rung động hơn cho tôi tiếp tục miên man tưởng tượng về một điều mới mẻ, không quá tiêu cực, một cái gì đó đáng để sống.
Tôi bắt đầu nhớ người đó, đôi khi mong đợi và rồi cũng lại hụt hẫng... Xưa nay tôi chưa hề chủ động, chưa hề nói cần ai, cần người đàn ông bên cạnh, để che chở, để tôi dựa mỗi khi không thật vững. Nhưng rõ ràng trong tôi là thứ tình cảm đan xen lẫn lộn, là cái gì đó rất mông lung và hình như tôi đang hy vọng, hy vọng về một tương lai... rồi lại bất giác chênh vênh hơn, chẳng có thứ hạnh phúc dành cho kẻ thứ ba, cho người phụ nữ ăn nằm với chồng người khác.
Tôi bất mãn lắm nhưng khi trong tôi trỗi lên thứ tình cảm thiêng liêng tựa hồ như tình yêu thì tôi cũng ích kỉ, tôi cũng tham lam... tôi đã chủ động nhắn tin cho anh - người đàn ông không bao giờ gọi tên tôi và tôi cũng chưa cần thiết biết tên họ. " Em nhớ anh"... một khoảng thời gian lặng thật lâu sau đó, không reply, không hồi chuông đổ, tôi nhìn cái màn hình nhấp nháy kia say sưa, không chớp mắt. Quá lâu để tôi biết về cảm nhận, cái ê chề của người phụ nữ đã từng dễ dàng trao thân thể của mình cho người lạ, quá nhục nhã khi nghĩ về tình yêu với người mua vui, quá ngu ngốc để nghĩ sẽ được một lần yêu thương nữa. Và nghiệp chướng rằng, tình yêu có thể đến với người phụ nữ khi chung đụng, còn đàn ông là sở hữu nhất thời, dễ đam mê và cũng dễ dàng bỏ rơi như thế.
Hình ảnh của em đã nằm sâu một góc trong trái tim anh...
Có tiếng gì đó reo lên làm tôi bừng tỉnh, giọng người đàn ông nọ vang lên, nhỏ nhẹ nhưng dứt khoát: "Anh hiểu, em đã cho anh cả thân xác và tâm hồn mình. Anh thừa nhận, anh rất thích em. Anh nhận được ở em đầy đủ cảm xúc trọn vẹn về tình yêu, tấm lòng của người phụ nữ. Đã có lúc anh nghĩ yêu em... nhưng anh không thể. Anh còn cuộc sống, còn hiện thực, anh không thể là kẻ bội bạc... như em biết đấy! Nhưng vì một tình yêu với em đó, anh không muốn làm em tổn thương. Em xứng đáng có hạnh phúc và anh không có lý do gì để đánh cắp từ em những cái mà không thuộc về mình. Em hứa sẽ sống hạnh phúc nhé. Nếu có gục ngã, có khóc hãy gửi mail cho anh, điều anh có thể làm và hứa chắc chắn sẽ thực hiện là reply cho em, dù thư có tới muộn thì em vẫn yên tâm chờ đợi. Anh chắc chắn một điều rằng, hình ảnh của em đã nằm sâu một góc trong trái tim anh rồi!".
Tôi không biết anh kết thúc khi nào, tiếng tút... tút.. dài nhắc nhở tôi nhìn về thực tại, như quay lại từ đầu, tôi soi gương, nhoẻn cười vô vị. Đúng vậy, có một người đàn bà trong gương kia sẽ cùng tôi chia sẻ, luôn bên cạnh tôi khi cần và cuộc sống của tôi bây giờ đúng như những gì mà anh đã nói: "Hạnh phúc không dễ dàng nhìn thấy, ở xa kia tận cuối con đường... có niềm tin vào tương lai, em mới có hạnh phúc...". Bây giờ tôi thấu hiểu lời của anh, lời nói sau cùng nhưng đầy ý nghĩa.
Tôi chưa bao giờ viết mail cho anh để chờ đợi một lần reply từ nơi ấy nhưng tôi biết, chính những lời động viên đó là nguồn sức mạnh để tôi quyết tâm tìm cho mình những điều xứng đáng với cuộc sống của mình. Và tôi tin, tin vào câu nói đó như tin vào anh, vào tình yêu có thật anh để lại. Tôi tin rằng, tình yêu không chỉ đến một lần và với cái tuổi 25, tôi không vội nghĩ mình đã là đàn bà của người đàn ông khác. Cái ngưỡng mong manh giữa con gái - đàn bà không là thước đo giá trị về một người phụ nữ. Và rõ ràng có thứ hạnh phúc gọi là chia tay...!
Wetcat (Theo Bưu Điện Việt Nam)
"Người cũ" cưỡng đoạt trước ngày cưới Tôi đau đớn, ê chề nhìn tấm thân bị hắn làm nhục... (Ảnh minh họa) Hắn cưỡng đoạt tôi ngay trong ngôi nhà của tôi một tuần trước khi cưới. Tôi bàng hoàng. Tôi đau đớn, ê chề nhìn tấm thân bị hắn làm nhục... Cu Bi dạo này lớn quá nhể? Mà này, càng lớn lại càng giống bố nhé! Đang dắt...