Em bước đi… để anh vui bên người mới!
Giá như anh yêu một người hoàn toàn xa lạ, có lẽ em sẽ không phải nến chịu nỗi đau đến tột cùng như thế!
Vậy là đã một năm trôi qua, chúng mình chia tay nhau anh nhỉ? Một cuộc tình không giống như những cuộc tình khác khi chúng ta yêu nhau trong thầm lặng và qua những cánh thứ… Đó là mối tình học trò mà đến cho tận giờ phút này đây, khi đã không còn gì nữa, em vẫn thấy đau nhói như một vết thương khó lành.
Làm sao em có thể quên anh, cho dù đã bao lần em chạy trốn? Trong đêm, khi bóng tối đang bủa vây lấy tâm hồn thì cũng chính là lúc nỗi nhớ anh trào về. Có phải như người ta vẫn nói “Lúc cố quên đi là lúc càng nhớ đến” và những kí ức của những ngày xưa như mới ngày hôm qua đó thôi lại cùng bắt nhịp với con tim.
Mình bằng tuổi nhau nên chẳng bao giờ xưng hô như thế này nhỉ? Và cho tới khi kết thúc cũng chưa từng từng xưng anh – em mà chỉ xưng tôi – cậu, nó đúng với cái tuổi ô mai, đúng không anh?
Chúng mình từng ngồi cùng bàn nhau nên hai đứa có những rung cảm ấy từ bao giờ cũng không biết nữa… nhưng tình cảm ấy đã không được thổ lộ trực tiếp vì cả hai đứa mình đều nhát. Và rồi thời gian cứ thế ra đi, tình yêu đó vẫn cứ như vậy… mãi đến khi anh đỗ vào Đại học, còn em phải học ở quê mình.
Video đang HOT
Anh đã đến và nắm lấy bàn tay người bạn gái trong nhóm mình! (Ảnh minh họa)
Có một lần em đã nói với anh rằng: “ Có một người đang theo đuổi em“, sao khi đó anh không chúc phúc cho em? Anh có biết rằng, đó chỉ là cách em muốn thử anh? Em muốn xem nếu sự việc xảy ra đúng như vậy thì anh có giữ em lại không?… nhưng anh đã không làm thế!
Anh có biết khi đó em đã nghĩ gì không? Em đã nghĩ anh đã không còn yêu em như ngày xưa nữa… và liệu có ai có thể muốn người mình yêu đến nắm chặt một bàn tay khác như thế? Nghe thì có vẻ mơ hồ, phải không anh? Nhưng có lẽ, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được… và em vẫn muốn nói cho nhẹ lòng. Và chỉ có một lý do đơn giản đó thôi nhưng mình đã nói lời chia tay.
Không lâu sau đó, anh đã cất bước ra đi. Anh đã đến và nắm lấy bàn tay người ấy, một cô bạn gái trong nhóm chúng mình. Anh biết khi đó em đã nghĩ gì không? Tình yêu của anh dành cho em không đủ lớn để vượt qua thử thách đó, và em cũng vậy.
Giá như anh yêu một người hoàn toàn xa lạ, có lẽ em sẽ không phải nến chịu nỗi đau đến tột cùng như thế! Anh muốn em phải đối mặt với hai người như thế nào đây? Sao anh tàn nhẫn vậy? Nếu có bước đi thì xin anh hãy bước thật xa em, để em không còn thấy anh hạnh phúc… lúc đó em sẽ chấp nhạn thay thế tất cả những giọt nước mắt bằng những nụ cười. Nếu như có một điều ước với anh lúc này, anh sẽ ước điều gì? Còn em, em sẽ ước “giá mà…”. Giá mà ta chưa từng quen, chỉ đơn giản đó là “chưa có bắt đầu thì đã không có kết thúc”, chỉ vậy thôi!
Anh à! Trước kia em đã nói rất nhiều và rất nhiều giọt nước mắt đã rơi, cũng chỉ để anh biết em đang đau đớn thế nào thôi… nhưng anh dường như đã im lặng trước mọi cảm xúc đó. Ngay từ lúc ấy, em đã biết anh không thể quay về nữa… và em cũng không muốn anh quay lại, vì một khi anh đã ra đi, chúng mình đã chấp nhận tạo lập một khoảng cách, như chiếc gương đã vỡ thì không thể lành lại được…
Giờ đây, em đã biết cả hai chúng mình đều im lặng, một sự im lặng khiến em ngạt thở. Em sẽ bước đi, sẽ không ngoảnh mặt lại nhìn anh của ngày hôm qua và anh của ngày hôm nay nữa. Có lẽ em sẽ tìm lại được nụ cười của mình… vì nụ cười nào cũng đẹp, phải không anh? Nhưng không biết điều đó em sẽ làm được đến bao giờ, vì một lúc nào đó, nỗi nhớ và con tim em sẽ không làm được
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em yêu anh nhiều lắm!
Những tháng ngày bên anh, em sẽ không bao giờ quên... (Ảnh minh họa)
Anh à, em yêu anh nhiều lắm. Nhưng em biết đã đến lúc mình phải rời xa anh rồi. Em cũng biết anh vẫn yêu em hay anh vẫn tự nhắc nhở mình là anh vẫn yêu em như ngày nào.
Nhưng anh có biết không càng ngày em càng cảm thấy anh trở nên xa lạ, lạnh lùng và vô cảm với em hơn. Có những lúc em đã rất cô đơn. Những lúc ấy em chỉ muốn được tựa đầu vào vai anh nhắm mắt lại để tận hưởng cái cảm giác bình yên như thế mãi mãi. Hay em muốn tựa vào vai anh để khóc nức nở như một đứa con nít, nhưng chưa bao giờ em được làm điều đó cả vì anh ghét nhất là nhìn người ta khóc. Anh bảo khi đó anh có cảm giác là chính anh đang làm người ta đau khổ. Em muốn cùng anh lang thang ra cây cầu ngày xưa ngắm mặt trời lặn. Thực ra lúc đầu em chẳng thích ngắm mặt trời lặn đâu. Nhưng anh bảo anh thích nhìn thấy ông mặt trời thật to và thật đổ. Thế là em cũng thích luôn. Vì đơn giản em muốn ở gần bên anh. Những lúc như vậy em cảm thấy bình yên nhất, bao buồn chán, giông tố của cuộc sống đời thường tự nhiên đi đâu mất. Em thật sự hạnh phúc khi ở bên anh. Đó là những giây phút en được sống cho chính bản thân mình anh à. Em chỉ muốn mãi mãi được sống trong vòng tay che chở, yêu thương và quan tâm của anh mà thôi. Em nhớ lắm những buổi chiều anh đèo en trên chiếc xe đạp ra cầu với cánh đồng chơi.
Nhưng anh biết không... đã lâu lắm rồi em không được hạnh phúc như thế nữa. Em nhớ lắm cái cảm giác đó. Mối quan hệ của chúng ta mỗi lúc trở nên căng thẳng hơn. Anh dường như không còn đủ kiên nhẫn để quan tâm xem em nghĩ gì và muốn gì nữa. Những gì cần nói em đã nói với anh cả rồi. Em không giống anh lúc nào cũng im lặng. Tới cái mức mà em thèm khát được một lần nghe anh nói lên suy nghĩ của mình. Rằng anh muốn em phải như thế nào, chúng ta phải cố gắng như thế nào để vun đắp tình yêu này. Nhưng không anh vẫn vậy, im lặng...
Em chỉ muốn mãi mãi được sống trong vòng tay che chở, yêu thương và quan tâm của anh mà thôi... (Ảnh minh họa)
Và bây giờ, em biết mình phải ra đi. Anh nói chúng ta không hề chia tay? Anh có biết làm như vậy là anh đang chốn tránh những mâu thuẫn của chúng ta không? Nếu anh thực sự muốn cùng bước chung một con đường với em, cùng vun đắp hạnh phúc thì em nghĩ đó không phải là cách giải quyết đâu anh ạ. Còn em, em sẽ không chốn tránh như anh đâu. Em sẽ đối mặt với tất cả. Mặc dù em sẽ phải khóc, khóc rất nhiều. Phải đối mặt với sự thật là em đang mất đi anh - một trong những người quan trọng nhất của cuộc đời em, phải đánh đổi bằng chính hạnh phúc của mình. Nhưng em nghĩ như vậy sẽ tốt hơn là cứ trốn tránh. Liệu chúng ta có thể trốn được suốt đời không hả anh?
Những tháng ngày bên anh, em sẽ không bao giờ quên. Em sẽ cất giữ nó ở một ngăn thật thiêng liêng và kín đáo tận sâu trong trái tim đang đau đớn của em. Để những ồn ào, vội vã của cuộc sống đời thường không thể làm tổn hại tới nó. Và cũng để trái tim yếu mềm của em cứ nghĩ tới nó rồi lại khóc nức nở một mình trong đêm. Em vẫn yêu anh nhưng sẽ bằng một cách khác. Anh yên tâm em sẽ sống tốt. Đôi lúc, em vẫn sẽ chán nản tuyệt vọng và nghĩ linh tinh nhưng cũng giống như khi anh còn ở bên em đấy. Em vẫn sẽ đi lang thang một mình rồi lại trở về nguyên vẹn. Em vẫn sẽ không đủ dũng cảm để làm chuyện gì dại dột đâu. Cũng như em không đủ dũng cảm để uống rượu trước mặt anh mà chỉ khi có một mình em thôi. Em sẽ sống tốt. Anh cứ tin ở em.
Em yêu anh nhiều lắm!
macyphong_lt@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Cạm bẫy dâng hiến Tôi cẩn thận giữ gìn và dè chừng nhưng lại muốn được lấp khoảng trống trong anh... (Ảnh minh họa) Năm nay tôi 24 tuổi đang làm việc tại một công ty truyền thông, tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình để cảm thấy thanh thản hơn, nhắc nhở những người phụ nữ như mình sống tỉnh táo hơn. Ngày ấy tôi...