Em bớt mạnh mẽ đi được không?
Sáng hánh nắng len lỏi qua tấm rèm cửa rọi vào đôi mắt khép hờ của cô ấy! Ngày mới rồi lại bật dậy để làm người mạnh mẽ thôi!!!
Sáng hánh nắng len lỏi qua tấm rèm cửa rọi vào đôi mắt khép hờ của cô ấy! Ngày mới rồi lại bật dậy để làm người mạnh mẽ thôi!!!
Lật tung cái chăn mỏng cô ngồi dậy và vuốt nhẹ đôi mắt. Bước vào toilet là vẻ nhợt nhạt, khô ráp của đôi môi, bọng mắt thâm quầng và sưng húp. Không biết bao nhiêu bình minh xám xịt như thế đã chào đón cô ấy. Việc làm tiếp theo là ngâm mình trong nước nóng và chườm đá lạnh lên mắt. Rồi lại trở lại với vẻ mạnh mẽ, tươi vui thường thấy tới công sở. Cô ấy là thế đó vẫn cười nói, vẫn tụ tập, vẫn cà phê, vẫn hẹn hò bè bạn. Và mãi sau này tôi mới biết đó là thời gian cô ấy đang mệt mỏi với chính sự mạnh mẽ của mình.
Vốn dĩ thì em vẫn là cô gái hấp dẫn tôi bởi sự tự tin trong công việc, nụ cười tươi tắn và khiếu hài hước luôn khiến niềm vui tràn sang những người quanh em. Nhưng giá mà tôi chưa từng thấy cái lần đó của em- Buổi chiều muộn ấy trên sân thượng nơi làm việc.
Vì chưa muốn về nên tôi đã lội cầu thang bộ lên sân thượng coi như tập thể dục. Thấy em tôi đã định tiến tới với tâm trạng phấn khởi thường thấy khi tôi gặp em. Vậy mà đôi chân tôi đã khựng lại khi ánh mắt tôi chạm tới thứ nhếnh nháng trên má em. Nước mắt em!? Lần đó, đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy đã ám ảnh tội. Ánh mắt em đưa xa tít tắp, thất thần và uể oải. Em khác thường! (có lẽ tại tôi chưa từng lần nào bắt gặp nét u sầu trong em, một người suôn sẻ trong cả công việc và tình cảm như cô ấy thì chuyện gì mà khiến em khổ sở đến vậy).
Video đang HOT
Ánh mắt em đưa xa tít tắp, thất thần và uể oải (Ảnh minh họa)
Chợt đưa bàn tay lên vuốt mái tóc dài mềm mượt, từng sợi dài tuôn phủ gần hết đôi mắt u uất ấy. Rồi phút chốc em giãn căng đôi mặt mệt mỏi ngấn lệ và trở lại vẻ thường thấy, cười nhạt một cái rồi xuống. Sau lần ấy là dăm ba lần khác tôi cố tình nán lại phòng làm việc để được dõi theo em. Nhưng ít thấy lắm và những sự đó xảy ra nhanh chỉ trong vài phút thôi.
Những lần bất chợt chóng vánh ấy sao tôi lại thấy xót xa lắm lắm. Giá mà bàn tay thô ráp của tôi có thể thay bàn tay xanh xao kia vuốt tóc, giá mà cô ấy đừng quay lại cười mà khóe mắt kia cứ ngấn lệ đi để tôi được bước thêm năm bước chân đến bên cô ấy, nắm lấy bàn tay ấy, kéo cô ấy về phía mình. Khát khao được chở che, được gạt hết lớp băng dày cứng kia để cô ấy cứ yếu đuối, cứ mềm rũ để tôi thấm đau thương cho trái tim ấy.
Cũng bất chợt từ cái lần ấy mỗi khi em cười tôi lại thất thần và bất lực. Mong lắm nụ cười rạng rỡ từ trái tim đầy hạnh phúc chứ không phải gượng gạo, kìm nén của em. Trái tim tôi nồng ấm, bờ vai tôi tin cậy sẵn sàng để xoa dịu những cào xé trong em, tôi muốn khơi và thấm hết tàn dư độc tố ấy để nó lành lặn và lại đầy tin yêu. Cũng bởi tò mò tôi đã cố thu thập thông tin.
Khát khao được chở che, được gạt hết lớp băng dày cứng kia để cô ấy cứ yếu đuối, cứ mềm rũ để tôi thấm đau thương cho trái tim ấy. (Ảnh minh họa)
Hóa ra là em và người ấy đã nồng nàn 4 năm nhưng vì khoảng cách người ta đã lạnh nhạt, đã dành thời gian và tình cảm cho một người khác nhưng vẫn giữ em bên họ nhưng lại mặc em hoang phế với trông mong và hi vọng. Biết mọi việc rồi tôi sẽ dũng cảm cầm tay em đi qua giông gió khó khăn này. Tôi không thể chịu đựng thêm khi nhìn em mạnh mẽ đáng thương như vậy. Em xứng đáng được yêu thương nhiều hơn thế. Tôi sẽ đưa em ra khỏi sự đổ nát hoang lạnh này. Hãy cứ là em đi người ơi! Anh thèm sự yếu đuối của em để trái tim anh thôi những đêm thổn thức. Thế giới của em phải ắm đầy nắng và hoa mới được. Nhất định thế!
Nếu không có ngày hôm đó, không có sự trùng hợp ấy thì có lẽ tôi vẫn cứ cho là cô ấy người phụ nữ tự tin và đầy hạnh phúc. Và biết đâu lại không bao giờ đủ vững vàng để kéo cô ấy về với thương yêu thầm kín của mình.
Theo Blogtamsu
Lời Mẹ dạy con gái cách yêu
Con thương mến! Sẽ có một nửa cuộc đời con chung sống bên người khác chứ không bé bỏng trong vòng tay mẹ chở che. Sẽ có một ngày người con nghĩ đến trước tiên là chàng trai kia chứ không còn là mẹ. Những vui buồn của con sẽ chẳng còn giản đơn khi trái tim đã bắt đầu lệch nhịp. Mẹ hiểu, con yêu!
Mẹ không thể chỉ trỏ buộc con yêu người này hay phải thích người kia, lại càng không thể thay con sống với những buồn vui của người mà con lựa chọn. Mẹ chỉ có thể nói với con những điều nhỏ nhặt, để yêu một người đàn ông, con phải cố gắng nhiều.
Mặc kệ người đời vẫn cứ ví phụ nữ như phở với cơm, con không là cơm, lại càng không phải phở. Sao phải nghĩ mình là đồ ăn để người ta thử? Con là con - một người phụ nữ, vậy thôi.
Trong mắt nhiều đàn ông, đàn bà gồm hai loại: loại để yêu và loại chỉ... để không. Nếu không được yêu, cũng đừng bao giờ làm người dự trữ. Người cần mình, không thiếu, con yêu!
Mẹ không yêu cầu con học rộng tài cao, nhưng mẹ mong con hãy tìm một công việc cho mình để mà cố gắng. Có yêu bao nhiêu cũng nhất quyết không được dựa dẫm. Độc lập tài chính mới có thể độc lập tinh thần. Cho dù giỏi hơn người đó - cũng đừng để anh ấy cảm thấy tủi thân. Đừng ngạo mạn với số tiền mình kiếm được ra, chúng sẽ chẳng là gì khi đặt lên bàn cân với mối quan hệ mà con phải gìn giữ. Hãy làm một người phụ nữ, biết trân trọng đối phương.
Đàn ông đôi lúc cũng rất... đáng thương. Chỉ vì họ không biết quá nhiều điều cần hiểu. Giận dỗi ít thôi và nhạy cảm vừa đủ. Đừng cố tỏ ra khó hiểu, họ, không thông minh và kiên nhẫn như con nghĩ đâu! Rất nhiều lúc, họ cũng chỉ như những đứa trẻ lớn xác mà thôi. Chiều chuộng, vỗ về, con cũng cần mềm mỏng. Già néo đứt dây, hai đứa cùng trẻ con thì chuyện sẽ hỏng. Trưởng thành lên, cũng đã đến lúc rồi!
Cái họ cần ở mình là gì con biết không? Là quen nhưng không nhàm, là sẻ chia nhưng không cam chịu, là của riêng mình họ và là chính con. Gắng sức để làm một người phụ nữ vô giá, mẹ nghĩ là không nên. Vì những thứ như thế thường sẽ chỉ nằm trong tủ kính. Làm một người biết mình đứng ở đâu và mình là ai, sẽ tốt hơn tất thảy. Họ yêu con, chứ không yêu những thứ con cố vẽ ra và đeo mặt nạ. Cất chiêu trò đi, con không tính toán mãi được mà!
Đừng tị nạnh chuyện bếp núc, rửa bát, dọn nhà. Con không làm thì chắc chắn anh ta sẽ tìm một người khác! Mẹ biết là bình đẳng rồi, nhưng có những thứ đừng nên quá sòng phẳng. Người thương con, sẽ tự biết đỡ đần. Là phụ nữ, có giữ được cái bếp, mới giữ được người đó ở nhà. Nghe lời mẹ, học nấu nướng nghe con!
Có những ngày sóng gió ập đến con thuyền chung. Và niềm tin, là thứ cuối cùng mẹ muốn dặn. Nếu còn nắm được tay, đừng vội vàng buông bỏ. Vì có những người, sẽ mãi thành nuối tiếc, nếu không còn cạnh nhau...
Theo Gocyeuthuong
Mùa lạnh, mùa cô đơn... Những ngày cuối thu đầu đông, đợt gió mùa đầu tiên tràn về lạnh đến thấu xương. Người ta không có ý niệm mùa về, cái mùa dành cho việc co ro và thu mình lại, "cái mùa độc ác" khiến người ta thấy cô đơn, cái mùa người ta thèm ra ngoài đường có đôi có cặp. Người ta chỉ nhận ra...