Em bỏ cả lòng tự trọng để níu giữ anh còn anh như cơn gió không sao níu giữ được
Những cô gái như chúng tôi, cố gắng ghép từng mảnh vỡ trái tim vụn vỡ ngày qua ngày. Chúng tôi lấy nụ cười như miếng băng urgo, dán chằng dán chịt lại trái tim.
Chúng tôi lấy son phấn để che đi những vết sẹo nham nhở đau mơ hồ trong từng nhịp đập. Chúng tôi làm việc chăm chỉ để cơ thể mệt nhoài, chỉ đặt lưng xuống là ngủ, không mộng mị.
Có những cô gái như tôi.
Chúng tôi từng yêu. Lúc ấy chúng tôi rộn ràng, ngọt ngào và tràn trề sức sống. Đôi khi mỉm cười vu vơ khi nghĩ về ai đó, đôi lúc cong môi dỗi hờn, khóe mắt cong cong, trái tim thì rạo rực.
Chúng tôi từng yêu, yêu sâu đậm. Tôi nhớ lúc chia tay, tim tôi đã đau thắt lại, cổ họng thít chặt tưởng như không thở nổi. Tôi đã khóc suốt đêm, đã giật mình thức giấc nửa đêm hàng tuần liền ôm điện thoại và lại khóc.
Tôi tưởng mình tôi như thế, tới khi tôi chia sẻ vết thương của tôi cho những người bạn gái, họ đều kể rằng họ cũng từng đau đớn đến thế, có người còn sợ hãi mình bị bệnh vì mất ngủ ngày qua ngày. Chúng tôi đã từng yêu một người con trai bằng tất cả những gì trong sáng, sơ nguyên, ngốc nghếch như vậy đấy.
Đến mức, chúng tôi cố níu kéo, chúng tôi bỏ lòng tự trọng của mình để giữ vạt áo anh ấy. Nhưng làm sao níu được, mây của trời đành bị gió cuốn đi, mối tình ấy cuối cùng cũng vỡ tan như trái tim trong lồng ngực, không thể hàn gắn nổi nữa.
Tôi nhớ rằng, dù khi chính trái tim cũng biết rằng chấm dứt rồi, tôi vẫn khóc cả đêm và buổi sáng hôm sau không thể đi học được. Và chỉ khóc tối hôm ấy. Cũng chỉ nghỉ sáng hôm ấy. Không còn giật mình thức giấc nửa đêm, cũng không bị mất ngủ. Chỉ thi thoảng cầm điện thoại trong sự cô đơn, trống trải.
Những cô gái như chúng tôi, cố gắng ghép từng mảnh vỡ trái tim vụn vỡ ngày qua ngày. Chúng tôi lấy nụ cười như miếng băng urgo, dán chằng dán chịt lại trái tim. Chúng tôi lấy son phấn để che đi những vết sẹo nham nhở đau mơ hồ trong từng nhịp đập. Chúng tôi làm việc chăm chỉ để cơ thể mệt nhoài, chỉ đặt lưng xuống là ngủ, không mộng mị.
Chúng tôi quen nhiều bạn khác giới khác, nói chuyện, tặng quà nhưng chẳng ai đến gần được, chúng tôi tạo ra những bức tường, khoảng cách với mọi người.
Video đang HOT
Chúng tôi cứ như thế, ngày qua tháng, tháng qua năm.
Có người bảo chúng tôi còn yêu một người đã xa lắm. Có người nói chúng tôi sợ tổn thương. Có người bĩu môi rằng chúng tôi quá kén chọn. Người ta nói nhiều lắm.
Và tôi cũng nghĩ nhiều lắm.
Nói tôi nhớ thương người xa xôi ấy, không đúng bằng tôi nhớ thương tôi thời xa xôi ấy. Tôi đã từng yêu say đắm, từng có đủ các cung bậc cảm xúc, từng có sức sống tràn trề, mơ mộng và dễ thương đến thế. Tôi thấy chán tôi bây giờ, mọi ngày như một ngày, chẳng thiết tha với điều gì.
Tôi hỏi trái tim mình, đã sẵn sàng với một tình yêu mới chưa. Nó reo lên, hăng hái lắm, nhưng chắc những vết sẹo khiến nó đập không rộn ràng được như xưa. Hoặc những chàng trai kia, cũng có trái tim chi chít sẹo, đập cũng hờ hững, bơm tình cảm cho nhiều cô gái khác.
Đôi khi, tôi khao khát yêu. Yêu ai đó, rung động một cách chân thực. Trái tim tôi lấy hết sức lực để yêu họ như chưa từng tổn thương. Yêu ai đó khờ khạo, ngây ngốc. Dõi theo họ, chăm sóc cho họ, hi sinh vì họ. Đơn phương cũng được, lặng thầm cũng được, không đáp lại cũng được.
Bởi tôi lo sợ, mình không biết yêu là gì nữa.
Bởi tôi lo sợ, mình không cần tình yêu nữa.
Theo Phununews
Chồng thất nghiệp suốt 5 năm được vợ nuôi, đến khi vợ bị tai nạn chồng khiêng vợ ra bến xe
Lâm nghĩ, một tháng phải tiêu mấy triệu vào cô vợ vô dụng này thì tiếc quá. Nghĩ vậy nên tối hôm đó, Lâm cho Thảo ăn cơm trộn thuốc ngủ rồi khiêng vợ bỏ vào xe taxi, đưa ra bến xe bỏ ở đó rồi quay về.
ảnh minh họa
Đùng một cái, Lâm thất nghiệp. Công ty anh phá sản, thế là dù đã làm ở đó 5 năm nhưng Lâm vẫn phải cuốn gói ra đi, tiền lương bị quỵt 3 tháng, kinh tế gia đình anh lâm vào tình cảnh khó khăn, bao nhiêu thứ bây giờ đổ lên đầu Thảo - vợ anh. Thảo cốn chỉ làm công nhân ở nàh máy dệt, lương tháng cố lắm cũng chỉ được 3,5 triệu mà nhà có 3 miệng ăn, lại còn bao thứ phải tiêu, phải lo nên khi nào Thảo cũng trong trạng thái phải nghĩ ngợi làm việc gì thêm để kiếm tiền nuôi chồng con.
Thảo đi làm ca, những lúc về nhà đáng ra cô phải được ngủ, nghỉ để bù lại sức nhưng vì chồng thất nghiệp, sợ con và chồng khổ nên Thảo thường nhận thêm việc để làm trong giờ nghỉ của mình. Cô tranh thủ đi rửa bát thuê, nhận may gia công, thậm chí đi làm giúp việc theo giờ để lấy tiền lo cho chồng con.
Từ ngày Lâm thất nghiệp, anh đâm ra chán nản khi tìm việc mãi nhưng vẫn không nơi nào nhận. Ở nhà, lại được mấy anh xe ôm ở trong ngõ rủ rê nên Lâm lao vào nhậu nhẹt, cờ bạc. Thảo khuyên nhủ chồng hết mức, chu cấp cho chồng hết mức. Cô bảo rằng mình có thể thông cảm được cho tình trạng sốc của Lâm, có lẽ anh rất choáng vì từ chỗ đang làm phó phòng thành một kẻ thất nghiệp. Thảo động viên chồng nhiều lắm, cô cũng tận tụy với gia đình hơn trước dù có ngày cô chỉ được ngủ 2 tiếng đồng hồ.
(Ảnh minh họa)
Nhưng mãi Lâm vẫn không xin được việc, 1 năm rồi 5 năm trôi qua, một mình Thảo bươn chải cho cả gia đình. Đôi lúc Thảo cũng mệt mỏi lắm nhưng cô nghĩ, gia đình mình là đây, nếu mình buông thì nó sẽ tan hoang mất nên Thảo vẫn gắng gượng nuôi chồng, nuôi con.
Rồi may mắn cũng đến khi Lâm được một người bạn giới thiệu vào làm cho một công ty liên doanh. Được cái công ty này làm ăn phát đạt nên Lâm thăng tiến rất nhanh, tiền lương nhờ thế cũng tăng theo và cuộc sống của vợ chồng anh được cải thiện rất nhiều. Lâm từ đó cũng thay đổi hẳn thái độ. Anh vênh váo thấy rõ, từ chỗ phải đi xe ghẻ, giờ anh đã đổi được con SH mới toanh. Lâm còn dự định sẽ mua ô tô vào năm tới.
Cuộc sống của gia đình Thảo đang yên ấm như thế thì đùng một cái, trong lần đi làm về Thảo bị tai nạn xe máy. Cô nhập viện trong tình trạng chân bị cán, nhiều chỗ trên cơ thể bị tổn thương. Lâm nghe tin hốt hoảng lắm, nhưng sau khi các bác sỹ thông báo rằng, một bên chân của vợ anh sẽ không thể đi lại được thì Lâm thay đổi thái độ hẳn.
Anh cau có, khó chịu với vợ. Thảo về nhà nằm nhưng không được chồng chăm. Lâm bỏ mặc vợ con đi làm suốt, về nhà lại mắng chửi vợ ăn hại. Thảo ốm, không đi làm được, mọi khoản ăn uống, chi tiêu trong nhà đều do Lâm đảm nhận. Lâm kêu trời, than đất, mắng vợ là đồ ăn hại.
Số tiền Lâm bỏ ra cho vợ con không nhiều nhưng trong mắt Lâm, anh đã làm một việc quá vĩ đại. Lâm quên mất rằng trong vòng 5 năm trời, anh đã ăn bám vợ như thế nào, giờ trong mắt anh chỉ có cô vợ tàn tật, không thể làm được gì, vô dụng và khó ưa.
Rồi Lâm có bồ, Thảo càng trở nên khó coi trong mắt anh. Lâm nghĩ, một tháng phải tiêu mấy triệu vào cô vợ vô dụng này thì tiếc quá. Nghĩ vậy nên tối hôm đó, Lâm cho Thảo ăn cơm trộn thuốc ngủ rồi khiêng vợ bỏ vào xe taxi, đưa ra bến xe bỏ ở đó rồi quay về.
Được cái đứa con được Lâm đào tạo nên từ khi mẹ bị tai nạn, nó cũng chả thèm quan tâm đến mẹ nữa. Thế nên khi Thảo bị chồng khiêng bỏ ngoài bến xe, nó chẳng thèm hỏi han câu nào. Thảo tỉnh dậy, thấy người lạnh toát, nhìn xung quanh thấy người nhộn nhịp thì chết điếng, cô khóc hỏi mọi người xung quanh:
- Ôi sao em lại nằm đây? Đây là đâu hả mọi người?
Sau khi biết rõ địa điểm, Thảo cầu xin người xung quanh đưa mình về nhà. Về đến cổng, Thảo bấm chuông mãi nhưng không có air a mở. Đến 2 tiếng sau, Lâm mở cửa đi làm thấy vợ đứng ngoài bèn bảo:
- Cô về đây bằng cách nào?
- Em nhờ người đèo về. Sao em lại nằm đó hả anh?
- Tôi bỏ cô ở đó chứ sao? Giờ đừng có mà về cái nhà này nữa.
Nói rồi Lâm bỏ đi, sau khi đã khóa cổng lại. Thảo thấy chìa khóa cổng đã thay. Cô cố lết đến cổng gọi con nhưng không nghe tiếng nó đáp lại. Thảo sốc lắm, cô không ngờ ông chồng mà mình đã tận tụy nuôi suốt 5 năm thất nghiệp giờ lại đối xử tồi tệ với mình như vậy. Giờ thì Thảo mới thấy mình ngốc nghếch, cứ hy sinh vì chồng con suốt cả đời để rồi giờ tàn tật thì lại bị vứt ra đường như một món đồ hết hạn sử dụng.
Theo blogtamsu
'Chị dâu ơi, sao trên đời lại có người ngốc nghếch như chị thế?' Nếu biết về làm dâu nhà này chị khổ như thế thì tôi ước mình không có người chị dâu này. Nếu biết về làm dâu nhà này chị khổ như thế thì tôi ước mình không có người chị dâu này. (Ảnh minh họa) Tôi và chị dâu suýt soát bằng tuổi nên mọi tâm sự thầm kín gì cũng đều kể...