Em bỏ anh về với người cũ!
“Em không còn tình cảm với anh nữa”… từng lời em nói như lưỡi dao cắt vào tim anh vậy.Khi nỗi nhớ hòa quyện với niềm đau… nhớ nhung trong vô vọng sẽ kéo theo nỗi đau đến xé lòng.
Thành Phố đang bước vào mùa mưa rồi em à. Và chiều nay trời lại mưa nữa rồi, những hạt mưa nặng trĩu rớt ngoài hiên như xoáy vào lòng anh một nỗi buồn dai dẳng, lạnh buốt. Giá mà giờ này có em bên anh, ôm lấy em để anh cảm nhận hơi ấm của em truyền cho anh qua từng hơi thở… Anh nhớ em lắm! Bây giờ chỉ còn một mình anh ngồi đây nhớ về những chuyện đã qua, cố gợi lại kỉ niệm của một thời êm ấm. Có lúc bản thân lạc loài trong kí ức, anh như muốn trốn chạy khỏi những nỗi đau mà thực tại đã và đang mang lại cho anh.
Mình đã chia tay, chia tay thật rồi nhưng tại sao anh vẫn không chịu tin vào sự thật đó. Anh vẫn nghĩ rằng em còn bên anh, chỉ là em đang đứng đâu đó hơi khuất tầm nhìn của anh mà thôi. Em đứng ở một góc để quan sát anh, để thử xem anh có tỏ ra nhớ em như anh vẫn nói hay không thôi… Anh cố chấp quá đúng không em? Tại anh quá ngây thơ, anh quá tin vào tình yêu chúng ta, anh không nghĩ là một ngày nào đó anh sẽ mất em. Lúc nào anh cũng cần em bên anh, cần có em để sẻ chia những niềm vui và nỗi buồn, nhưng bây giờ em đã xa anh rồi, anh hụt hẫng, chơi vơi lắm em biết không?
Anh ước gì chúng ta mãi yêu nhau, ước gì em đừng rời xa anh để quay về với người ấy. Anh biết anh không thể níu kéo những thứ không thuộc về mình, anh không nên giữ anh lại khi mà tình yêu trong em đã không còn dành cho anh nữa, nhưng từng ngày qua đi nỗi nhớ trong anh cứ cồn cào và da diết lắm em à.
Anh cứ nghĩ rằng anh là người hạnh phúc nhất khi yêu được một người con gái thật sự yêu mình (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em không thể biết anh đã xót xa đến nhường nào khi anh biết em chia tay anh để quay về với người yêu cũ, hóa ra những lần mình giận nhau em đều dùng khoảng thời gian đó để tìm về với người ta. Anh thật ngốc nghếch khi tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu mà em vẫn thường gieo vào đầu anh, anh cứ nghĩ rằng anh là người hạnh phúc nhất khi yêu được một người con gái thật sự yêu mình. Đêm ấy anh buông em ra và lẳng lặng đi về trên con đường vắng. Đêm mưa rơi từng hạt nặng trĩu tấp vào mặt anh đau rát và lạnh buốt nhưng cũng không thể đau bằng nỗi đau trong anh, lạnh cũng không thể lạnh bằng tình cảm của em dành cho anh. Một mình, thực sự anh không biết lúc đó mình nên đi về đâu nữa. Anh điều khiển xe cảm giác mệt nhoài, nhìn khắp xung quanh đâu đâu cũng thấy hình bóng em, phảng phất hơi ấm của em. Con đường về thành phố vẫn như mọi hôm mà sao lúc đó anh đi có cảm giác như nó xa vời vợi, anh cố gắng cho xe chạy thật nhanh trên đường, anh đi một cách vô định hướng… Nước mắt bắt đầu rơi… anh không chấp nhận ngay được sự thật đó, nó khiến anh quá bàng hoàng và anh suy sụp hoàn toàn em à.
Tại sao lại như vậy? “Em không còn tình cảm với anh nữa”… từng lời em nói như lưỡi dao cắt vào tim anh vậy. Anh đau quá nhưng nói thế nào để em hiểu được đây… Mưa ngoài kia sao không thể cuốn trôi đi giùm anh tất cả những kí ức về em, để anh bớt nhói lòng, bớt đau đớn mỗi khi nghĩ đến em, để anh quên mình từng hạnh phúc bên nhau như thế nào, để anh không còn nhớ tới em như lúc bây giờ đã mỗi người mỗi ngả…
Theo 24h
Lời cuối cho anh
Phải kết thúc tất cả thôi, đây sẽ là lần cuối cùng em cho phép bản thân mình yếu đuối vì anh.
Em tự nhủ với lòng mình rằng đây sẽ là lần cuối cùng em viết về anh. Em không thể cứ mãi hành hạ bản thân bằng một thứ tình yêu vô vọng. Trái tim nhỏ bé này đã mang quá nhiều thương tích rồi, nó sẽ chẳng chịu đựng thêm được nữa nếu cứ bị em dày vò bằng những nỗi nhớ về anh. Yêu thương mong manh quá, cứ chợt gần, rồi lại chợt xa..., giống như một làn khói mỏng. Cho dù rất muốn nhưng em vẫn chẳng thể nào điều khiển được, càng cố chạy theo để tóm lấy thì nó lại càng hờ hững trôi xa. Chỉ còn lại mình em đứng đó, chới với, hụt hẫng... Em tự đau, tự khóc, tự thương xót và ve vuốt cho trái tim đã tan nát, tơi tả của chính mình.
Em phải làm sao để những kỷ niệm ấy ngủ yên trong miền quá khứ, phải làm sao để hàng đêm những giấc mơ ma mị mang tên anh sẽ chẳng còn tìm về. Trái tim này tưởng chừng đóng băng sau một lần đau vì yêu thương không trọn vẹn, nhưng rồi anh đã đến và làm cho nó biết thổn thức trở lại bằng chính hơi ấm của mình. Ngày ấy em hạnh phúc lắm, cứ luôn thầm cảm ơn cuộc đời này vì đã mang anh đến bên em. Thế nhưng chẳng được bao lâu thì anh lại ra đi. Vết thương cũ vừa mới kín miệng thì một vết thương mới lại hình thành, sâu hơn và đau hơn gấp bội. Tưởng như đã nắm chắc được rồi, vậy mà cuối cùng hạnh phúc lại vuột mất khỏi tầm tay.
Em nhớ anh... (Ảnh minh họa)
Em chẳng biết phải làm sao nữa, càng cố quên đi thì ký ức lại càng ùa về, lúc sau mạnh hơn lúc trước, cứ mỗi lần một dữ dội hơn. Em đau đớn túm chặt lấy trái tim đã nát bươm của mình, cố gắng để điều khiển nó tránh xa những con sóng ký ức. Sẽ ra sao đây nếu như trái tim em vẫn tiếp tục bị từng đợt sóng cao ngất ấy dội vào?! Em không biết phải làm thế nào, bởi vì thực sự lúc này đây em đang nhớ anh lắm! Nói cho em biết đi, tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?! Trách em, trách anh, hay nên trách tạo hóa đã sinh ra cái thứ tình cảm hư hư ảo ảo ấy? Đau đớn quá, ước gì có thể tháo bỏ được trái tim này ra khỏi lồng ngực, để em không còn phải gồng mình lên chống chịu cái cảm giác quặn thắt mà nó đang gây ra.
Quãng thời gian vừa qua thực sự rất khó khăn đối với em. Em đã cố làm cho mình trở nên mạnh mẽ, cố gắng để gạt bỏ hết những suy nghĩ, những hình ảnh về anh ra khỏi đầu, vậy mà sao khó quá. Hình như em đã lầm rồi, càng như vậy thì em lại càng khiến mình trở nên mệt mỏi hơn thôi. Suy nghĩ chẳng kiểm soát được hành động, lý trí cũng chẳng thể điều khiển được con tim. Em cứ bị đày đọa trong hai chiều quên quên, nhớ nhớ. Ngay cả trong giấc mơ em cũng ngập tràn hình ảnh của anh, em cố gắng hét gọi tên anh trong những cơn mê man tưởng chừng như bất tận. Cái tên thân thuộc ấy cứ nghẹn cứng, mắc kẹt lại nơi cuống họng, dường như có một cái gì đó đè nén khiến em chẳng thể nào thoát được ra. Những cơn mê ma mị cứ thế chồng chéo lên nhau. Em ú ớ cố hét lên thật to, muốn vùng mình ra khỏi nỗi đau đang ghìm giữ, để rồi giật mình choàng tỉnh giấc, thấy chiếc gối đã ướt tự bao giờ...
Em càng cố quên thì lại càng nhớ (Ảnh minh họa)
Em đã cố gắng tỏ ra rất bình thường để chúng ta có thể nói chuyện một cách thoải mái. Không phải người yêu thì ít ra vẫn là những người bạn được mà, bởi vì ngoài kia em và anh còn có bao nhiêu mối quan hệ xã hội đang ràng buộc. Tại sao anh lại như thế, anh sợ "người ấy" buồn, hay là sợ mình không thể kìm nén được tình cảm nếu như lại nói chuyện với em? Khi anh càng trốn tránh thì em lại càng cảm thấy tổn thương hơn. Vô hình anh đa khoét sâu thêm vào nỗi đau ấy. Anh cứ nói chuyện bình thường đi nào, từng chút, từng chút một thôi, chỉ cần một điều giản đơn như thế là anh đã giúp vết thương của em liền da được rồi.
Ngày hôm qua không biết anh đã nghĩ gì về em nhỉ. Nhìn thấy tên anh sáng đèn trong hộp danh bạ nên em đã chủ động bắt chuyện trước. Chắc là cảm giác khó chịu lắm, vì thế nên anh mới tạt một gáo nước lạnh vào mặt đứa con gái đáng ghét này. Tại sao anh không thể thẳng thắn hơn nhỉ? Thà anh cứ nói rằng em phiền phức quá, anh ghét em, anh không dám đối diện với em, hoặc là muốn cắt đứt tất cả liên lạc với em vì không muốn cô ấy phải buồn... Cứ nói như thế, mất gì đâu, thiệt hại gì đâu, tại sao lại phải nói dối em? Anh không nhớ rằng em ghét nhất là bị người ta lừa dối à? Anh làm em cảm thấy bản thân mình quá tội nghiệp. Thà anh cứ cầm một cây kim rồi đâm liên tiếp vào tim em, có lẽ nó vẫn còn dễ chịu hơn khi anh đối xử với em như thế này. Yêu anh không được, quên anh không được, mà bình thường với anh thì anh cũng không cho. Em phải làm sao đây? Tại sao cái điều mang tên "tình yêu" lại cứ mãi dày vò em như thế?!
Em sẽ buông tay để cố gắng bước tiếp (Ảnh minh họa)
Em muốn ghét anh, muốn hận anh để có thể dễ dàng xóa bỏ được hình bóng ấy ở trong trái tim này, thế nhưng em không làm được. Hình như càng cố gắng thì em lại càng cảm thấy nhớ và yêu anh hơn. Đã bốn tháng trôi qua rồi mà em vẫn không thể nào quên được. Vì nhớ anh quá, không thể chịu đựng nổi mà cuối tuần trước em đã chạy đi tìm. Dù biết rõ rằng đối với anh thì em chẳng còn là gì, thế nhưng em vẫn rất muốn gặp, rất muốn được nhìn ngắm khuôn mặt thân yêu ấy của anh. Lúc về nhà bị bố mẹ mắng, bị coi là một đứa con gái hư đốn em đã rất tủi thân. Em chỉ muốn òa khóc thật to và chạy đến ôm anh thật chặt. Em còn nhớ rất rõ cảm giác bình yên khi được nằm trọn trong vòng tay anh. Tại anh đó, tại anh nên em mới bị bố mẹ mắng, tại yêu anh quá, tại không thể quên anh được nên em đã trở thành một đứa con gái đáng thương, tội nghiệp trong con mắt mọi người.
Hôm nay em thật sự rất buồn. Chưa bao giờ em lại thấy cô đơn và trống trải như thế. Em muốn hét lên thật to là em nhớ anh nhiều lắm, muốn chạy ngay tới chỗ đó để giành lại anh về. Em muốn anh phải là của em, không muốn anh thuộc về người con gái khác. Nhưng cuối cùng thì em cũng tỉnh ngộ, bởi vì thực tại và mơ ước chưa bao giờ trùng khớp với nhau. Em thấy mình thật ngu ngốc. Ngoài kia có đầy rẫy những kẻ yêu em, sẵn sàng hy sinh để mang lại hạnh phúc cho em, vậy mà em lại cứ cố bám đuổi theo một người làm cho mình rơi nước mắt.
Phải kết thúc tất cả thôi, đây sẽ là lần cuối cùng em cho phép bản thân mình yếu đuối vì anh. Em cúi xuống, nhặt nhạnh từng mảnh tim đã vỡ vụn. Em sẽ hàn gắn chúng lại, cho dù có chằng chịt những vết sẹo thì đó cũng vẫn là trái tim của em. Em sẽ nâng niu, sẽ trân quý bất cứ thứ gì của bản thân mình, không bao giờ tùy tiện trao nó cho ai nữa. Em buông tay ra rồi đấy, hy vọng anh sẽ hạnh phúc trong khoảng trời mới của riêng mình. Dù lòng em vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng khép lại thôi, hãy để cho dư âm tình yêu kia vẫn được trọn vẹn trong trái tim của mỗi người.
Theo Eva
Tôi vẫn yêu em Thời gian làm cho tình yêu của tôi dành cho em càng in hằn trong trái tim tôi. Tôi nhớ rằng trong suốt 7 năm qua em chưa bao giờ nói rằng em yêu tôi hay em có chút tình cảm gì đối với tôi, vậy mà sao tôi vẫn nhớ em? Nhớ như ngày nào, ngày nào đó em là mối tình...