Em biết rằng, chẳng thể nào mất đi anh…
Em ước anh sẽ chẳng bao giờ đọc được những dòng này. Em không dám gửi cho anh vì anh đã bảo em chẳng là gì của anh nữa cả…
Anh đã quyết tâm quên em đi, đã muốn em giúp anh làm điều đó. Nhưng sâu thẳm con tim em, em không thể giấu những cảm xúc, cũng không thể chia sẻ chúng cho bất kì ai ngoài anh. Em nhớ anh nhiều lắm.
Hôm nay những gì anh nói với em, dù em biết thật sự anh không muốn nói thế đâu, dù thật sự anh đau lòng lắm, nhưng em vẫn giận. Em giận anh sao quá tàn nhẫn, dù em biết rằng, người tàn nhẫn trước là em.
Chiều nay lang thang, em đã nghĩ thật nhiều. Em đã nghĩ rằng có lẽ em chẳng còn là gì với anh thật. Ừ, có lẽ thế thật. Và em sợ. Em không dám nghĩ đến điều đó. Em sợ mình chẳng là gì cả với một người em yêu nhất trên đời. Em không thể thoát khỏi những ý nghĩ lởn vởn quanh mình. Cứ nghĩ là em lại muốn khóc, nước mắt nhạt nhòa. Nhưng em cứ phải cắn chặt môi để nó không rơi xuống. Em sợ người ta nhìn em như một vật thể lạ.
Trưa nay đợi xe bus ở bến giao thông, em thấy một bác, cũng già rồi với đôi chân tập tễnh không thể đi được nhanh. Bác ấy đã không lên được xe bus và cứ cố đập tay vào cánh cửa xe để gọi. Nhìn thấy cảnh ấy tự nhiên nước mắt em lại bỗng rưng rưng nhưng không thể khóc. Và em biết trái tim mình bây giờ mong manh dễ vỡ biết chừng nào.
Hôm nay một mình em đã dạo quanh bờ hồ, mưa nhỏ nhẹ và mặt hồ xanh ngắt. Em nhớ mình đã nhiều lần dạo quanh đây. Em thích nhất là những ngày mưa, hay những ngày mùa đông được ngồi cùng anh bên hồ. Tay đan trong tay để cảm nhận hơi thở ấm áp của anh luồn sâu trong mái tóc. Hình như lâu lắm rồi mình cũng chưa đi. Em không nhớ được nhiều, chỉ thế thôi vì đầu óc em lúc này chắc không dùng để nghĩ nữa. Nó trống rỗng lạ thường.
Em cứ nghĩ mãi và đau lòng lắm. Em thấy mình thật tội nghiệp, bên tình bên hiếu em cứ phải chọn lựa để rồi đau khổ thế này. Em thấy bước chân mình chông chênh cứ như muốn ngã quỵ xuống, em muốn hét lên thật lớn, và muốn biến mất khỏi thế gian này. Em muốn được yên tĩnh ở một nơi nào đó, chỉ có một mình, để em được khóc thật to, khóc thật nhiều, khóc đến ngất đi và khi tỉnh dậy chẳng còn nhớ gì nữa. Nhưng chẳng có nơi nào cho em, em cứ phải cắn môi lại thật chặt cho nước mắt khỏi trào ra. Nhiều khi đi xe máy trên đường em phải phóng thật nhanh để người xung quanh không nhận ra là em đang khóc. Em có yếu đuối quá không? Và em đau nữa vì biết anh cũng đang đau không kém gì em. Bọn mình thật tội nghiệp phải không anh? Thật ra chưa đến đường cùng, em thấy chia tay thì thật không đáng.
Quên thì cố gắng có thể quên được thôi nhưng em sẽ không quên anh vì em thấy chẳng có lí do gì cả. Cứ nắm tay nhau là sẽ đi được đến cùng mà, em vẫn tin như vậy. Thế mà tại sao hôm đó em lại nói với anh những điều ngốc nghếch đến thế.
Em biết anh cũng như em đang cố gắng gồng mình đến khổ lắm. Em thương bản thân mình và thương anh nhiều lắm. Cứ mỗi lần nghĩ đến anh đang đau thì tim em cũng nghẹn lại.
Em đã tự hứa em sẽ không nhắn tin hay gọi điện cho anh nữa, không bật nick lên chat với anh nữa. Em sẽ không tỏ ra đáng thương trước mắt anh. Nhưng mà anh ơi, nếu như phải gồng mình lên ngay cả với anh thì làm sao mà em chịu đựng được!
Em đã bảo em không bỏ cuộc và sẽ đấu tranh đến cùng, nhưng câu nói của anh trưa nay làm em đau quá. Dù biết chỉ là cố ý chứ không cố tình.
Em đã bảo anh rằng hãy cho em một niềm tin.
Em biết rằng, chẳng thể mất anh…
Video đang HOT
Vì em tin, trái tim có những lý do của riêng nó, có sự nhạy cảm của riêng nó, để khiến em dù đang đau nhất, vẫn thấy lòng mình đầy ắp một niềm tin rất thực…
Em biết rằng, chẳng thể mất anh…
Em thậm chí còn không hiểu được, em đang đau đớn đến như thế nào. Giờ em cũng không thể khóc, bởi dường như nước mắt cũng chẳng nghe lời em nữa, không muốn cuốn dùm em tất cả nỗi buồn…
Em biết rằng, chẳng thể mất anh…
Dù anh tắt máy mỗi lần em gọi. Anh dửng dưng trước những lời em nói, không trả lời những câu hỏi của em. Anh biến chúng mình thành những người xa lạ, những người bị gió thổi bay đi tất cả yêu thương.
Em biết rằng, chẳng thể mất anh…
Không phải: “Xa anh em sẽ hạnh phúc”, “Xa nhau sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta”…
Dù cho anh có nói anh không còn yêu em nữa, rằng giờ đây em chẳng là gì đối với anh.
Dù anh nói thế nào, dù anh có trăm nghìn những lý do khác nhau, em vẫn biết, tất cả đều là “không phải”.
Thực ra thì…
Em chẳng có lý do gì để khẳng định một cách chắc chắn tất cả những điều ấy. Em cũng chẳng có được những lý lẽ để chứng minh cho những gì em tin. Thế nhưng, trái tim em chưa phút nào tắt đi một niềm tin mãnh liệt rằng em không thể mất anh, rằng nhất định anh sẽ lại trở về, lại yêu em như những ngày xưa ấy…
Em sẽ đợi anh. Nhất định thế. Bởi, em biết rằng, chẳng thể mất anh…
Anh bắt em phải quên anh ư? Anh nói em sẽ hạnh phúc hơn nhiều khi ở bên một người có thể chăm lo cho em nhiều hơn anh có thể ư?
Nhưng nếu không thì anh hãy quay về bên em nhé… Mọi thứ chẳng thể nào thay thế được anh đâu…
Đấy, thế đấy. Em không biết giờ phải làm thế nào nữa. Em chỉ biết rằng em không muốn mất anh, không muốn xa anh. Luôn hi vọng tin tưởng rằng em chẳng thể mất anh đâu. Em có mù quáng quá không anh. Em chỉ sợ mình đã làm anh tổn thương sâu sắc quá, để anh ghét bỏ em thực sự. Khiến anh không còn yêu em nữa. Em chỉ sợ anh đã yêu người khác thật rồi. Sợ rằng đúng là em chẳng còn là gì của anh nữa. Sợ rằng anh chẳng bao giờ cần đến em trong cuộc đời này nữa. Nếu như thế thật thì em sẽ đau đớn đến chừng nào nhỉ? Em không biết nữa. Nhưng nếu thật điều đó có thì em phải quên anh thôi. Nhưng hãy cho em được quên anh theo cách riêng của em. Đừng bắt em phải cố, em không đủ sức để gồng mình lên đâu.
Em đã xóa nick anh, xóa tên anh khỏi điện thoại. Nhưng em đâu cần phải lưu mới nhớ được những thứ đó. Em đã làm như vậy để xóa đi hình ảnh của anh. Nhưng không được gì. Em lại lưu nó lại. Để nó ở nơi dễ nhìn thấy nhất. Bởi vì nếu không em cũng sẽ mất công tìm kiếm. Chẳng để làm gì, chỉ để nhìn. Và chờ đợi một điều không bao giờ xảy ra.
Đừng bắt em phải cố quên ngay, đừng giận mỗi khi em nhắn tin, gọi điện hay cố tình nói chuyện trên mạng với anh, gửi mail cho anh. Em cũng dặn lòng đừng làm điều đó, anh không muốn thế. Nhưng em không thể. Xin hãy cho em được nói yêu anh khi em vẫn cảm thấy còn yêu anh tha thiết, nói nhớ anh nếu nỗi nhớ cứ quay cuồng trong em, và nói rằng muốn gặp anh khi cảm thấy không còn đứng vững được một mình nữa. Em phải làm thế để xoa dịu trái tim này xuống để nó thôi đừng thổn thức nữa. Em đau lắm.
Và nếu có một ngày nào đó, có thể chưa phải là ngày mai, ngày kia, chúng ta may mắn quên được nhau để tìm cho mình một hạnh phúc khác, thì chúng ta sẽ chúc phúc cho nhau chứ anh?
Nhưng mà em sợ rằng em không làm được như thế đâu. Vì sẽ không ai thay thế được anh đâu. Em đã đẩy anh ra khỏi em sao. Em đã sai thật sao? Em sợ rằng mình sẽ phải sống suốt đời trong dằn vặt. Rằng em chia tay anh vì cái gì? Rằng em đã làm một điều ngu ngốc nhất đời sao?
Em giận anh, vì anh cũng muốn buông tay, mặc dù những lời em nói chẳng khác nào em cầm dao chặt đứt cánh tay anh khi anh đang cầm tay em. Nhưng mà anh có hai cánh tay cơ mà. Em giận anh lắm vì anh bảo trên con đường thành công không có dấu chân của em vì đã có anh cõng em rồi. Nhưng mà sao anh lại bỏ rơi em lúc này.
Em đã nói với anh nhiều thật nhiều, nói hết lòng em, nhưng anh vẫn chẳng chịu chấp nhận là sao hả anh? Có phải thực sự vì anh đã coi em như người dưng, như người xa lạ.
Em chẳng thể biết được điều đó. Em cũng chẳng thể nghĩ hay nói gì nữa. Có lẽ điều duy nhất em cần là một không gian riêng, một cái góc vuông trên trái đất quá tròn này, để gục đầu vào mà khóc. Trước nay em chỉ khóc trên vai anh. Giờ không có anh, em không khóc được ở đâu nữa. Em thấy mình thật sự không trụ được nữa.
Nhưng anh ơi, xin anh đừng thương hại em. Nếu như anh đã thực sự coi em được như người dưng, không là gì nữa đối với anh, rằng anh thật sự không cần em nữa thì dù cho em có khổ sở thế nào a cũng không được mủi lòng để quay lại với em đâu. Em sợ nhất là điều đó.
Em nhớ anh nhiều lắm!
Theo 24h
Chồng khiến cả vợ và tình cũ mang bầu
Chúng em cưới nhưng chưa làm đăng kí kết hôn. Khi giận nhau, chồng em ngủ với tình cũ và cô ta có bầu.
Chị Thanh Binh thân mến!
Em bây giờ đang rất khó xử, không biết nên làm thế nào, chị cho em lời khuyên với.
Em và anh ấy đã kết hôn, hiện nay em vừa sinh con được 2 tháng. Trong thời gian em mang thai ở giai đoạn sắp sinh, vợ chồng em xảy ra mâu thuẫn. Vậy là anh ấy qua lại với người tình cũ (đây là người mà anh ấy đã sống chung trước khi cưới em).
Kết quả bây giờ em phát hiện ra cô gái đó đã có thai. Tuy cưới nhau nhưng vợ chồng em chưa làm giấy đăng kí kết hôn. Bây giờ con em đã được 2 tháng, đến lúc phải làm giấy khai sinh, em phải làm gì bây giờ có nên đăng kí kết hôn để làm khai sinh cho con không? Em phải làm gì với chồng em khi mà người tình cũ đang mang thai như vậy? Mong chị cho em lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang vướng vào một mối quan hệ rắc rối khi mà em với chồng chưa đăng kí kết hôn, giờ chồng lại có con với người phụ nữ khác. Mọi thứ cứ chất chồng lên và em không biết phải làm thế nào với cuộc hôn nhân của mình.
Chúng em cưới mà không đăng kí kết hôn nên bây giờ con mới khổ thế này (Ảnh minh họa)
Trước tiên chị muốn nói để em hiểu rằng việc kết hôn không làm đăng kí như em rõ ràng là một điều thiệt thòi. Không chỉ thiệt thòi với em mà còn với con em sau này. Lẽ ra ngay từ đầu em phải tuân theo thủ tục pháp luật thì bây giờ tiếng nói, quyền lợi của em cũng có hiệu lực hơn. Tuy nhiên, trong tình huống này, mọi chuyện đều nằm ở sự thống nhất, quyết định của em và chồng.
Em hãy ngồi lại, nói chuyện với anh ấy xem anh ấy tính sao và lựa chọn ra sao trước hai người phụ nữ cùng có con với anh ấy. Nếu như anh ấy cân nhắc thấy tình cảm vợ chồng, đã kết hôn (có sự chứng kiến của hai bên họ hàng) đáng trân trọng hơn, anh ấy muốn quay về, em lại còn tình cảm với chồng, muốn giữ gìn tổ ấm thì em nên tha thứ cho anh ấy. Còn ngược lại, nếu như bây giờ anh ấy kiên quyết đi theo người phụ nữ kia thì em cũng khó lòng giữ được chân anh ấy. Bởi lẽ giữa các em chỉ có sự ràng buộc về mặt tình nghĩa chứ không có sự ràng buộc của luật pháp. Lúc đó em cũng đành lòng chấp nhận.
Em phải làm gì khi chồng và tình cũ có con với nhau. Trong khi đó em và chồng lại chưa đăng kí kết hôn (Ảnh minh họa)
Tất nhiên, nếu như em thực sự muốn níu giữ anh ấy thì cũng còn nhiều cách khác để tác động. Em có thể nhờ tới bố mẹ chồng, những người thân trong nhà, người quen có tiếng nói với anh ấy để phân tích cho anh ấy thấy điều hơn lẽ thiệt. Khi anh ấy quay về cũng cần phải có sự đối đãi với mẹ con cô gái kia vì dù sao đứa trẻ cũng không có tội. Để làm được điều ấy cần sự bao dung, tha thứ rất lớn từ em.
Khi vợ chồng em quay về bên nhau, em phải làm giấy đăng kí kết hôn để làm khai sinh cho cháu. Trong bước đường cùng, nếu cuộc hôn nhân này không thể cứu vãn, bản thân em cũng không muốn chấp nhận anh ấy thêm nữa thì em có thể mang giấy chứng sinh ra cơ quan có thẩm quyền để nghe họ hướng dẫn thủ tục làm giấy khai sinh cho trẻ dù không có giấy đăng kí kết hôn.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
"Để em là người đàn bà của anh" (P.4) Ngọc Linh gào thét trong tuyệt vọng khi thấy Lệ Băng trong căn phòng của Tùng Quân. Chiếc ô tô của Quân dừng lại trước một khu chung cư sang trọng. Lệ Băng cảm thấy có chút ái ngại về quyết định của mình. Đứng trong thang máy cùng với Quân, Lệ Băng cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng trên gương mặt...