Em bé Cơ Tu đa.u đớ.n chống chọi với tử thần
A lăng Thị Ái, mới 10 tuổ.i người dân tộc Cơ Tu không may mắc phải cơn bệnh hiểm nghèo, ngày ngày đối diện cùng nỗi đau thấu trời…
Đến thăm Ái vào buổi sáng ngay lúc các y tá đang chích thuốc cho bé. Trên khay y cụ, ba ống thuốc dung tích lớn đã được tiêm vào người bé, vào thân thể hầu như chỉ còn da bọc xương vầ đầy vết kim tiêm từ ngày bắt đầu nhập viện điều trị. Tiêm thuốc xong rồi còn phải lấy má.u để xét nghiệm. Một y tá, rồi hai y tá, rồi ba y tá đến giường bé Ái tìm cách lấy má.u cho bé phải hơn nửa giờ đồng hồ trôi qua mới lấy được. Một phần bé quá gầy gò khó lấy má.u, một phần bé cứ vùng mình vì quá đa.u đớ.n. Không chỉ người cha đang ôm con vào lòng cùng con vượt qua đa.u đớ.n rưng rưng nước mắt cố kiềm chế cho con an lòng mà ai chứng kiến cũng không khỏi xó.t x.a trong lòng trong tiếng kêu khóc xé lòng của bé Ái. Đang điều trị bệnh vào giai đoạn khó khăn, đa.u đớ.n nhất mà chúng tôi nhìn quanh trên bàn bệnh nhi A Lăng Thị Ái, phòng số 6, khoa Nhi 2, bệnh viện đa khoa Đà Nẵng không có lấy một lon sữa hay một chiếc bánh dinh dưỡng nào như những bệnh nhi khác khi đang nằm điều trị tại viện.
Giống như bao người dân xã nghèo vùng núi Đông Giang, ba mẹ Ái ngày ngày mưu sinh với nương khoai nương sắn giữa rừng, nuôi 4 đứa con ăn học, trời thương thì đủ ăn. Giờ con gái mắc bệnh hiểm nghèo, gia đình không chỉ đau với nỗi đau của con, mà còn lo lắng cùng quẫn chạy ngược chạy xuôi vay mượn lo cho con có tiề.n viện phí.
Anh Ứ vừa động viên con vừa lo lắng trong lòng vì đã cạn tiề.n viện phí.
Anh A Lăng Ứ (SN 1974), cha của Ái trút lòng mình: “Tôi đưa con vào bệnh viện. Bác sĩ nói con tôi bị ung thư rồi hỏi là gia đình có tiề.n chữa bệnh cho con không. Lúc đó, tôi mới gom tiề.n nhà, mượn bà con ở trong thôn được gần 1 triệu để đưa bé đi viện, tôi nghĩ chừng ấy nhiều đủ rồi. Tôi hỏi bác sĩ bệnh này chữa hết mấy trăm ngàn. Bác sĩ nói điều trị lâu dài lắm, tốn cả trăm triệu. Tôi không dám tin vô tai mình. Với gia đình số tiề.n quá kinh khủng. Nhưng lẽ nào tôi lại cam lòng mang con tôi về đợi ngày chế.t. Tôi nói bác sĩ cho con tôi nhập viện. Tôi chạy về nhà, mượn làng trên xóm dưới, mượn anh em trong nhà được gần 10 triệu đóng tiề.n viện phí cho con từ bữa Ái nhập viện từ ngày 30/7 tới nay mọi nơi tôi có thể hỏi mượn tiề.n lo chữa bệnh cho con đã cạn rồi.
Video đang HOT
Không biết đường biết xá, không quen ai dưới xuôi, không biết tới kêu cứu có ai để ý giúp giùm nhà tôi không. Nhưng con tôi nếu được chữa trị nhiều khả năng sẽ sống được với ba mẹ lâu hơn. Hai vợ chồng gửi ba đứa con còn lại ở nhà nhờ bà con chòm xóm trông chừng. Vợ ở lại bệnh viện chăm con, tôi vừa đi làm vừa chạy ngược xuôi mượn tiề.n để có đóng viện phí cho con. Nhưng bé Ái nằm viện 3 tháng thì mẹ nó cũng mấy lượt ngất đi phải cấp cứu ngay tại viện vì sức khỏe vốn đã rất yếu, hay đau bệnh. Cùng đường rồi, tôi nghĩ vậy nên liều đi kêu cứu”.
Trương Thành Tâm, Bác sĩ chuyên khoa nhi đang theo dõi điều trị bệnh nhi A lăng Thị Ái, cho biết: “Cháu bé mắc phải căn bệnh ung thư má.u dạng tủy. Đây là bệnh phải điều trị với thời gian lâu dài, ít nhất là 2 năm. Bệnh có thể điều trị được và khả năng kéo dài đời sống của bệnh này cao hơn các dạng bệnh ung thư khác khoảng 10 năm. Hiện bệnh nhi đang vào giai đoạn điều trị khó khăn và tốn kém nhất. Trung bình mỗi ngày viện phí trong tuần vừa qua là 6-7 triệu/ngày. Còn từ khi cháu nhập viện đến nay, con số viện phí đã hàng mấy chục triệu. Bệnh nhi được hưởng chế độ bảo hiểm chi trả 20% viện phí nhưng số tiề.n còn lại cũng quá lớn so với một gia đình ở vùng miền núi khó khăn như gia đình của bệnh nhi Ái. Thực sự cần lắm những nhà hảo tâm quan tâm giúp đỡ gia đình và cháu bé qua cơn ngặt nghèo này”.
Thăm bệnh nhi A lăng Thị Ái trở về, chúng tôi viết ngay bài viết này thầm cầu mong sẽ có những bàn tay nhân ái giúp đỡ gia đình anh A lăng Ứ cùng cháu Ái cùng vượt qua nỗi đau mắc phải căn bệnh hiểm nghèo. Mong sao cháu bé được giúp đỡ điều trị đến nơi đến chốn để “Ái còn sống, Ái về với bản làng, về với cô giáo, với mấy bạn ở trường Kà Dăng” như lời cha cháu bé động viên con chịu đựng kim tiêm đau để còn sống trở về nhà.
Theo Dân trí
Tình yêu bất tử
Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần... (Ảnh minh họa)
Câu chuyện xảy ra ở một bệnh viện nhỏ ở vùng quê hẻo lánh. Ở khoa hóa trị có một phụ nữ trẻ đang trong giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư. Tuy luôn bị những cơn đau hàn.h h.ạ nhưng chưa bao giờ người phụ nữ ấy quên trao cho chúng tôi một nụ cười biết ơn sau những lần điều trị. Những khi chồng cô tới thăm, mắt cô rạng ngời hạnh phúc.
Đó là một người đàn ông đẹp trai, lịch thiệp và cũng thân thiện như vợ mình. Tôi rất ngưỡng mộ chuyện tình của họ. Hằng ngày anh mang đến cho cô những bó hoa tươi thắm cùng nụ cười rạng rỡ, anh đến bên giường nắm lấy tay cô và trò chuyện. Những lúc quá đa.u đớ.n, cô khóc và trở nên cáu gắt, anh ôm chặt cô vào lòng, an ủi động viên cho đến khi cơn đau dịu đi. Anh luôn bên cô mỗi khi cô cần, anh giúp cô uống từng ngụm nước và không quên vuốt nhẹ đôi chân mày của cô. Mỗi đêm, trước khi ra về anh luôn đóng cửa để hai người có những giây phút bên nhau. Khi anh đi, chúng tôi thấy cô ấy đã ngủ say mà trên môi vẫn phảng phất nét cười.
Nhưng đêm ấy mọi chuyện đã thay đổi. Khi nhìn vào bảng theo dõi, kết quả cho thấy người vợ trẻ ấy sẽ không qua khỏi đêm nay. Mặc dù rất buồn nhưng tôi biết đó là cách tốt nhất cho cô ấy, từ nay cô sẽ không chịu những cơn đau thêm nữa.
Để bảng theo dõi trên bàn, tôi muốn đến phòng bệnh. Khi tôi bước vào phòng, cô mở mắt nhìn tôi hé môi cười một cách yếu ớt, nhưng hơi thở của cô nghe thật khó nhọc. Chồng cô ngồi bên cô mỉm cười nói: "Cho đến bây giờ món quà tuyệt vời nhất tôi dành cho cô ấy chính là tình yêu của tôi".
Anh mang đến cho cô những bó hoa tươi thắm cùng nụ cười rạng rỡ... (Ảnh minh họa)
Và tôi đã khóc khi nghe điều đó, tôi nói nếu họ cần bất cứ điều gì thì đừng ngại. Và đêm ấy cô đã ra đi trong vòng tay người chồng yêu dấu. Tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cố an ủi và chia sẻ nỗi đau này cùng chồng cô. Với khuôn mặt đẫm nước mắt, anh nghẹn ngào: "Xin hãy cho tôi ở bên cô ấy thêm một lúc".
Bỗng nhiên từ trong phòng vọng ra một giọng hát trầm ấm mà tôi chưa từng được nghe. Không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người đều bị cuốn hút bởi giọng hát của anh khi anh cất lời bài "Beautiful brown eyes". Rồi giai điệu khúc ca nhỏ dần, anh mở cửa gọi tôi đến, nhìn sâu vào mắt tôi, ôm chầm lấy tôi rồi nói: "Tôi đã hát bài này mỗi đêm cho cô ấy nghe kể từ ngày chúng tôi quen nhau. Mọi ngày tôi vẫn thường cố giữ cho giọng mình thật nhỏ để khỏi làm phiền bệnh nhân khác. Và tôi chắc rằng đêm nay trên thiên đường cô ấy cũng vẫn nghe tôi hát. Tôi xin lỗi đã quấy rầy mọi người. Tôi chỉ không biết sống ra sao khi thiếu vắng cô ấy, nhưng mỗi đêm tôi vẫn tiếp tục hát. Chị có nghĩ rằng cô ấy nghe thấy tiếng tôi không?".
Tôi khẽ gật đầu mà nước mắt vẫn tuôn. Anh ôm tôi một lần nữa và cảm ơn tôi cùng tất cả mọi người. Đoạn anh quay bước, cúi đầu khẽ huýt sáo giai điệu thân quen.
Khi anh bước đi, tôi nhìn theo, thầm cầu nguyện cho cô ấy, cho anh và cho tôi một ngày nào đó cũng tìm được một tình yêu như thế.
Theo Đàn ông
Bắt vợ 'ngọn' - Nỗi đau đằng sau những giai thoại Vượt gần 100 cây số đường rừng và đèo, chúng tôi đến xã Sông Kôn. Giữa đại ngàn xanh này, có một bản người Cơ Tu vẫn còn giữ cho mình một hủ tục với bao giai thoại mang tính huyền ảo - "bắt vợ ngọn". Những phụ nữ thôn Bút Tưa thường sống âm thầm và lệ thuộc vào chồng. Âm thầm...