Em bắt con gọi tôi bằng “chú”
Mẹ em lấy chổi đánh anh, còn em đuổi anh đi và không chấp nhận anh là bố đứa trẻ. “Khi nào có sự nghiệp thì anh hãy về”, hai năm trước, em đã thốt ra với anh những lời ấy.
Một câu nói mà anh đã không thể tưởng tượng ra khi chúng ta mới cưới nhau được 6 tháng, trong khi chỉ còn 5 tháng nữa, em đã trở thành một người mẹ. Để giờ đây, em vẫn một mình nuôi cậu con trai kháu khỉnh của chúng ta, à không, là của em… vì em đâu công nhận anh là cha của nó.
Anh thật không may mắn như bao người, sinh ra và lớn lên đã chịu nhiều vất vả, đã tự lập khi còn là một cậu bé học sinh PTTH. Anh đã tự kiếm tiền nơi đất khách quê người, gạt bỏ nỗi cô đơn nhớ nhà của những chiều Đà Lạt vào đông, để sống và vươn lên. Anh thừa hiểu giá trị và sức mạnh của đồng tiền lớn mạnh như thế nào… nhưng anh đã không gục ngã. Anh đã vượt qua bao khó khăn và cám dỗ, anh quyết tâm sống thật tốt mà không để quyền lực của tiền bạc chi phối bản thân mình.
Thượng đế rất công bằng, ngài gởi đến anh những khó khăn nhưng ngài cũng ban cho anh một nghị lực đủ mạnh để vươn lên, một tài năng để phát triển và một trái tim biết yêu thương.
Ngày ra trường, cũng là ngày anh có một quyết định dũng cảm. Anh từ bỏ cuộc sống để khoác lên minh chiếc áo nâu nghèo khó của cha Thánh Phanxico, anh muốn theo chân cha thánh để hiến thân và phục vụ. Ngày ấy anh thật hạnh phúc và bình an, anh có điều kiện để phục vụ cho giới trẻ, cho các em sinh viên, những buổi sinh hoạt, những cuộc gặp gỡ, chia sẽ những khó khăn cho các bạn trẻ là niềm vui và động lực để anh vững bước trên con đường anh đã chọn không một chút luyến tiếc.
Ngày ấy anh là một dự tu nhưng là một người của giới trẻ, vì thế không ít các bạn nữ thầm thương trộm nhớ, có người còn công khai. Đó cũng là một thử thách nhưng anh đã vượt qua tất cả để đi tiếp.
Vậy mà trái tim anh đã bị thổn thức vì em. Ngày ấy anh gặp em có lẽ là do ý Chúa. Nha Trang cúp điện, em đã đến sân nhà thờ để tránh cái nóng của mùa hè. Anh gặp em, tình cờ và đầy duyên nợ, anh đã lắng nghe những tâm sự của em, chia sẻ cùng em những khó khăn mà em đang gặp. Tình cờ vì em cũng ở gần nhà anh và tình cờ đó lại là khoảng thời gian anh được về nhà để chuẩn bị cho một giai đoạn mới… vì chỉ hai tuần sau là anh phải đi Vũng Tàu để tiếp tục học.
Chỉ 2 tuần ngắn ngủi ấy và cũng chỉ vài lần cùng nhau uống café, vài lần chở em đi tắm biển và một lần cuối em tiễn anh lên đường, chúng mình bắt đầu có tình cảm với nhau. Vì không được sử đụng điện thoại, cũng không có internet nên anh và em liên lạc với nhau đều qua những cánh thư ngắn ngủi. Vậy mà anh đã yêu em.
Một tình yêu thật đẹp phải không em? Nó đẹp vì chúng ta đã vượt qua bao nhiêu thử thách và khó khăn, vượt qua cả thời gian và không gian, để đúng một năm sau, anh bỏ con đường lý tưởng mà anh đã đi gần hết tuổi trẻ, cái tuổi mà bạn bè anh đủ để xây dựng nên một sự nghiệp cho riêng họ để về với em. Với đôi bàn tay trắng, anh bắt đầu lại từ đầu trước những lời chê cười của bạn bè.
Em biết anh có tài đúng không? vVậy tại sao em không chờ đợi anh thêm một thời gianđể anh ổn định cuộc sống và gầy dựng sự nghiệp? Sao em vội vàng muốn cưới anh làm chồng? Để rồi… giờ đây, chỉ một mình anh trên một con đường cô đơn.
Anh đi làm gia sư với mong ước có chút vốn để về quê mở trang trại và đi lên từng bước một, anh biết bước đầu sẽ rất khó khăn nhưng khi đã ổn định cuộc sống, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Nhưng cũng vì thương em, anh phấn đấu và làm việc cho một người phụ nữ đầy quyền lực, anh muốn trải nghiệm thương trường khó khăn như thế nào. Anh cũng muốn qua công việc đó, mình sẽ có được những mối quan hệ rộng rãi để sau này có thể giúp ích cho sự nghiệp của mình.
Video đang HOT
Em! Khi anh chưa kịp thực hiện hết những dự tính của riêng anh thì em và mẹ em đã hối cưới. Em sợ mất anh? Em thừa biết anh tuy đa tình nhưng chắc chắn anh không bỏ rơi em. Vì nếu bỏ em, anh đã bỏ em từ lâu, từ cái ngày anh bắt đầu dẫn em ra mắt những người bạn thân của anh và những người chỉ mới gặp em một lần, họ đều đưa ra cùng một nhận xét: em không hợp với anh. Vì em quá đỏng đảnh, em sống thiên về vật chất, em quá tiểu thư dù gia đình em đâu giầu có gì? Em không có công việc ổn định, học chưa qua lớp 12, em ngại những công việc khó khăn và em còn rất bướng bỉnh.Thêm một điều nữa là mà mọi người đều nói chúng ta không hợp tuổi (em tuổi Dần, còn anh tuổi Hợi), gia đình anh ngại vì em theo đạo Tin lành, còn anh là Công giáo. Nhưng anh đã bỏ ngoài tai mọi chuyện đó vì anh tin tình yêu của anh sẽ giúp hai ta xây dựng một gia đình đầm ấm.
Mẹ em hối cưới! Anh hiểu, nhưng anh đã dự đoán trước những khó khăn sau khi cưới là gì vì ít ra, anh đã từng thấu hiểu điều này qua nhưng gì anh được học trong nhà dòng. Có lẽ em không tin nhưng đi tu thì phải biết rõ những xung đột trong gia đình để có thể chia sẻ cho họ chứ em? Anh đâu có thể nói suông được?
Anh bị đuổi việc cũng chỉ vì bà giám đốc ghét kiểu cách cư xử tiểu thư quá đà của em (Ảnh minh họa)
Anh đã xin em thêm 2 năm. Phải như lúc đó em hiểu và đồng ý thì bây giờ em đã là vợ của một phó phòng trang trí của một khách sạn lớn, với một năng lực mà ai cũng phải công nhận… và cả một tương lai còn sáng tươi hơn đang chờ anh phía trước.
Phải như em nghe anh trong ngày cưới chúng ta biết tiết kiệm những khoản không cần thiết, tổ chức một đám cưới thật thật đơn giản, để sau khi cưới, chúng ta có chút vốn để làm ăn thì đâu xảy ra cảnh anh bị thất nghiệp? (vì trước khi cưới, giám đốc đã cho anh nghỉ việc với lý do: phải lo cho gia đình, không thể ở bên cạnh 24/24 tại công ty như trước đây… nhưng em đâu biết rằng, bà ấy cho anh nghỉ việc vì bà ghét em, ghét vì em không biết cách cư xử cho phải đạo khi đến dự tiệc tại công ty anh).
Giá như khi thất nghiệp, em chịu phận làm vợ hiền theo anh về nhà chồng sống tạm những ngày tuy khó khăn nhưng chắn chắn tràn ngạp niềm vui… thì đâu xảy ra cái cảnh em ăn cơm nhà mẹ vợ, còn anh ngồi bên căn phòng bé nhỏ mà chúng mình thuê ngay trong khuân viên nhà mẹ em để gặm bánh mỳ chan đầy nước mắt.
Nếu em chịu theo sự tính toán của anh, bỏ luôn công việc mà em đang làm với mức lương chỉ 1 triệu đồng/ tháng để về nhà anh, sáng sáng chúng ta dậy sớm vào khu công nghiệp bán xôi. Anh chỉ cần bán đủ tiền chợ thôi, sau đó chúng mình về nhà, anh ra vườn thực hiện ước mơ khi xưa, còn em ở nhà trong coi tiệm photocopy và in thiệp cưới mà đứa em gái kết nghĩa cũa anh hứa tài trợ thì cuộc sống chúng ta sẽ tốt hơn chuyện em và mẹ em gợi ý cho anh đi bán bánh bao dạo. Em đâu biết, ngày anh nhận quyết định lên chức từ tổng giám đốc, anh đã khóc chứ không phải vui như mọi người khác không? Anh khóc vì nếu anh đi bán bánh bao thì bao nhiêu năng lực của anh đã gởi vào xe bánh bao. Rồi mỗi ngày anh bán được bao nhiêu cái? Xăng xe hết bao nhiêu tiền? Và những cái bánh không bán được thì anh và em cũng đâu có ăn hết?
Cuối cùng, anh lại đi xe hơn 10km xuống thành phố dạy kèm để sống qua ngày và chờ đợi cơ hội. Sao lúc đó em không cùng anh và động viên anh vượt qua khó khăn? Sao lúc anh cần em nhất thì em không ở bên cạnh? Anh vất vả nhưng cũng chưa một lời nặng nhẹ với em, anh có uống rượi nhưng có bao giờ anh uống cho say và làm điều gì không tốt đâu? Sao em lại để anh một mình trong căn phòng bé nhỏ cả tuần lễ, còn em về nhà mẹ ở ngay cạnh bên, thậm chí gặp mặt anh, em cũng không thèm chào?
Em không cần biết anh đi dạy về đã ăn gì chưa? Em thừa biết lúc đó anh đâu đã nhận lương? Tiền đâu để sống? Em đâu biết những ổ bánh mỳ đó là do Mỹ Hòa mua cho anh, cái người mà em ghen lên và sỉ nhục người ta, gia đình người ta một cách thậm tệ. Em làm sao hiểu được con người ta sống với nhau, đôi khi không cần tiền mà cần ở những tấm lòng, những lúc khó khăn có nhau mới thật là quý giá.
Phải như em và mẹ em sống đừng chay theo chủ nghĩa vật chất, đừng quý chiếc xe hơn con rể thì anh đã không bị ức chế đến nỗi phải thốt ra hai từ “hối hận”. Em đâu biết rằng những chú công an giao thông đã lắc đầu ngao ngán trước những lời to tiếng của mẹ em và em dành cho anh khi bị họ bắt xe vì lúc đó, em chở anh ra xe buýt gần nhà nhưng cả hai không đội mũ bảo hiểm? Họ chỉ phạt 250 ngàn mà anh đã phải đi mượn tiền của hết người này đến người khác nhưng vẫn thiếu. Anh hỏi mượn em thì em nói không có nhưng anh biết là em có tiền. Đến khi bí quá, anh quay lại đồn công an hẹn chiều mượn thêm tiền rồi đóng. Và em biết không? Những chú công an đã cho anh tiền để lấy xe về trả lại cho em đó. Cảm giác ấy làm sao anh quên được hỡi người anh từng hy sinh cả một ước mơ của cuộc đời mình để chấp nhận lấy em – một người phụ nữ đâu có gì quá giỏi giang?
Mình còn nghèo thì mình cứ sống đơn giản, việc gì em và mẹ em phải dạy anh phải sống ra vẻ bề ngoài, phải cố ăn mặc cho đẹp để ra đường người ta không biết mình nghèo? Em ơi! Em đâu biết rằng, tinh thần khó nghèo đã ăn sâu vào tiềm thức của anh. Cha thánh Phanxico là một thanh niên quý tộc nhưng ông đã từ bỏ tất cả để sống cuộc sống khó nghèo, phải đi hành khất để kiếm miếng ăn, vậy mà trên thế giới này lại có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ và đi theo? Thậm chí, nước Mỹ còn lấy tên của ngài để đặt tên cho một thành phố lớn (San franciscan). Mỗi khi có tiền, anh vẫn dẫn em đi ăn nhà hàng, vẫn mua sắm cho em những thứ em thích… còn khi mình hết tiền, sao em không tiết kiệm mà lại phải “lên mặt” với anh như thế!
Để rồi anh quyết định ra đi. Tưởng em sẽ giữ anh lại… vậy mà vẫn để anh đi với một câu nói thật phũ phàng, “Anh thích thì cứ đi, khi nào có sự nghiệp hãy về”. Rồi mẹ em la lối khiến anh cảm giác rất ức chế. Lẽ ra khi con cái cãi nhau, người mẹ là người sẽ đứng ra hòa giải… đằng này mẹ em còn cầm chổi đuổi anh đi. Khi không chịu được nữa, anh đã quay lại nói với mẹ rằng, “Mẹ không giúp được gì thì đừng xía vô chuyện tụi con”. Em biết không, đó là những điều mà anh chỉ nói ra khi không kiềm nổi sự tức giận, chứ con người thật sự của anh không phải thế! Em biết rằng, khi giận nhau, cãi nhau với em, anh chưa bao giờ dùng một từ “mày”, “tao”… vậy mà với em, những từ đó em “học” được như chỉ để nói với riêng anh. Em đã gọi chồng em bằng “Thằng Nghĩa”
Giờ đây, sau hai năm kể từ ngày rời xa em, anh có thể tự hào với những gì anh đã làm được. Sự nghiệp mà bây giờ anh có được chính là bằng tình yêu thương, lòng quý mến và sự tôn trọng mà mọi người dành cho anh. Giờ anh đã ổn định, cùng với sự nổi tiếng và xung quanh anh giờ có không ít các cô gái muốn chia sẻ và xây dựng lại ngôi nhà hạnh phúc cùng anh. Nhưng em đâu biết, anh vẫn còn mong một ngày em sẽ thay đổi, để anh tha thứ và có thể sống cùng em, để lo cho con trai chúng ta có được tình yêu thương của cả bố và mẹ, chứ không phải mỗi lần anh về thăm con, em bảo con gọi anh bằng “chú”!
Em vẫn vậy, vẫn ngang bướng, bảo thủ và cố chấp, vẫn lối sống đó, vẫn xem tiền là nguồn mang lại hạnh phúc. Em bất chấp việc con mình sau này sẽ không được như chúng bạn, con sẽ không có được tình yêu thương của bố và mẹ trong một gia đình. Em không quan tâm liệu sau này con chúng mình hỏi “Mẹ ơi, Sao bố bỏ mẹ con mình đi ạ?” thì em sẽ trả lời thế nào? Em có dám trả lời thật hay không? Hay em sẽ dối con là “tại bố mày hư lắm”?
Em muốn gì ở anh? Muốn anh cứ mãi phải nghe theo mẹ con em? Làm theo những gì em “chỉ dẫn”?
Có lẽ anh không thể tiếp tục đợi em nữa. Vì anh cũng không muốn làm cho người con gái đang yêu anh phải suy nghĩ nhiều. Anh chỉ mong một điều. sau này em đừng hối hận vì em đã không thay đổi sớm hơn. Em đuổi anh đi và nói rằng, “khi nào có sự nghiệp thì anh hãy quay về”, nhưng sẽ không quay về bên em mà quay về với người con gái đã ở bên cạnh anh, động viên anh trong suốt quá trình anh làm nên sự nghiệp ấy!
Theo VNE
Tôi đã không kịp về để ăn bánh xèo của má...
"Thằng Sáu mày nói thèm bánh xèo hả? Sao không về má làm cho ăn?". Tháng trước má tôi gọi điện nói vậy.
Tôi nhìn đống hồ sơ trên bàn rồi ỡm ờ: "Dạ, thèm thì có thèm nhưng mà công việc nhiều quá má ơi". Má tôi hiểu đó là một lời từ chối khéo nên mắng yêu: "Tổ cha mày, lúc nào cũng công việc; không về bây giờ, mai mốt má chết, ai làm cho mày ăn?". Nghe má nói vậy, tôi cười ha hả: "Má còn khỏe lắm má ơi, thầy tướng nói rồi, má sống tới 105 tuổi lận. Nói vậy chớ để con coi thu xếp, bữa nào con về".
Đúng là má tôi còn rất khỏe. Gần 90 tuổi mà vẫn còn cứng cáp, đi lại làm lụng thoăn thoắt đến nỗi cô em dâu tôi phải theo mệt nghỉ. Những lần nhà có đám tiệc, má tôi bắc cái ghế bố ngồi ở nhà sau chỉ huy. Con cháu mấy chục đứa cứ răm rắp làm theo. Má tôi không phải thợ nấu nhưng trong làng, ai có đám tiệc cũng rước má tôi tới nấu nướng.
Hồi đó tôi hay ước ao sau này cưới được vợ nấu ăn ngon như má. Nhưng trời chẳng chiều lòng người. Bà xã tôi là con cưng, chẳng biết nữ công gia chánh, tôi huấn luyện mãi mới làm được mấy món đơn giản. Chính vì vậy, có nhiều thứ mà mỗi lần thèm ăn, tôi chỉ còn biết thốt lên: "Ước gì có má ở đây...". Tháng trước gọi điện cho thằng út, tôi cũng nói vu vơ là thèm bánh xèo của má; chắc là nó nói lại nên má mới điện thoại kêu tôi về. Vậy mà tôi cứ nấn ná, chờ cho xong việc...
Nhưng thời gian đâu có biết chờ đợi? Chỉ sau đó 2 tuần, má tôi đã đột ngột ra đi. Nửa đêm nghe tiếng điện thoại réo, tôi bật dậy. Giọng thằng út khàn khàn: "Anh về đi, má mất rồi". Buông điện thoại, tôi ngồi chết lặng. Không có lời lẽ nào để nói hết nỗi ân hận, day dứt trong tôi.
Má tôi ra đi đột ngột nhưng thanh thản, y như thể má đang ngủ một giấc ngủ dài. Khi tôi về đến nhà, cơ thể má đã lạnh nhưng bàn tay vẫn mềm dịu, tôi nắm chặt tay má mà cứ ngỡ má đang nắm tay dắt tôi đi qua cây cầu gòn trơn trợt để đến trường những ngày mưa gió năm xưa.
Nhưng thời gian đâu có biết chờ đợi? Chỉ sau đó 2 tuần, má tôi đã đột ngột ra đi. Nửa đêm nghe tiếng điện thoại réo, tôi bật dậy. (ảnh minh họa)
Tôi đã không kịp về để ăn bánh xèo của má, những chiếc bánh xèo mà má đổ không chỉ bằng những thứ nguyên liệu bình thường. Bánh của má có một thứ gia vị mà hình như tất cả những người mẹ yêu con đều nêm nếm khi nấu ăn cho con mình. Và những đứa con sẽ cảm nhận điều đó bằng những cung bậc tình yêu của mình đối với mẹ cha.
Tôi nhớ những ngày còn ở quê nhà Vị Thủy. Tháng mười một âm lịch là mùa tép rong đẻ trứng. Con tép nào cũng mang cái bụng lặc lè. Anh hai xúc tép về, má đổ bánh xèo nhưn tép rong, củ sắn. Chỉ vậy thôi mà anh em tôi sì sụp gói, chấm, nhai nhồm nhoàm như thể đang thưởng thức cao lương mỹ vị. Bao giờ cũng vậy, khi má đổ sắp xong còn lại vài vá bột, tôi đòi má làm bánh xèo da. Đó là những cái bánh xèo không có nhưn, chỉ có bột bánh. Má để lửa than cho bánh từ từ chín rồi khô giòn, miếng bánh cắn tới đâu, biết đã tới đó vì nó vừa giòn, vừa ngọt, vừa béo, vừa thơm.
Có lần tôi qua nhà bác Tư hàng xóm cũng được đãi ăn bánh xèo. Tôi ăn xong về thỏ thẻ nói với má: "Bánh của bác Tư dở ẹc". Má tôi la: "Người ta cho ăn mà còn chê nữa hả?". Nhưng rồi má cũng hỏi: "Sao mà dở?". Tôi lắc đầu: "Con đâu có biết, chỉ thấy nó tươm mỡ béo ngậy, nhưn bánh thì lung tung xèng đủ thứ. Nhưng chắc là tại bột bánh không ngon, nó lạt nhách hà...".
Tôi nhớ khi đó má xoa đầu tôi: "Bây giờ biết ngon, dở, khen chê rồi hả? Để má nói cho mà nghe...". Nhà tôi không có con gái nên anh em tôi đứa nào cũng được má chỉ dạy nấu nướng. Má bảo bột bánh xèo muốn ngon thì phải pha thêm một phần gạo mới cho bánh mềm mà không dính. Người ta pha nghệ cho bột có màu vàng còn má tôi thì chỉ pha nước lá dành dành và lòng đỏ trứng vì tôi không thích mùi nghệ. Trong bột bánh xèo má còn cho thêm đậu xanh đãi vỏ nấu chín, chút nước cốt dừa cho bột hơi béo mà không ngậy. Đặc biệt, má cho rất nhiều hành hương nên khi chín, bánh thơm lừng, đứng tận ngoài ngõ cũng nghe mùi thơm.
Cõ lẽ thêm một điều khiến bánh xèo của má tôi đặc biệt là cái chảo để đổ bánh xèo không phải là chảo gang hay chảo nhôm thường thấy mà là một cái chảo đất. Khi mua chảo về, má cho mỡ heo vào thắng, sau đó má cứ để mỡ trong chảo 2-3 bữa cho mỡ thấm vào chảo. Má nói: "Như vầy chảo sẽ không bị dính, khi đổ bánh cũng không phải thoa nhiều mỡ mà bánh vẫn tróc".
Bây giờ thì tất cả những thứ ấy đã theo má tôi vào cõi vĩnh hằng. Cúng má, em dâu tôi làm bánh xèo. Cũng gạo, cũng trứng, cũng đậu xanh, cũng cái chảo đất ấy mà giờ đây không có bàn tay mẹ, miếng bánh bỗng nhạt thếch trong miệng. Em dâu tôi lấy làm lạ khi tôi chỉ ăn có mấy miếng rồi buông đũa: "Em làm không giống má hả anh Sáu?". Tôi gật đầu: "Ừ...".
Tôi chỉ nói vậy rồi nghẹn lời. Bởi tôi nhớ tới cuộc gọi cuối cùng của má. Tôi thèm nghe cái giọng hụt hửi của má mỗi khi gọi điện vì có khi má cầm cái điện thoại ngược đầu hoặc để xa quá. Giờ đây, sẽ chẳng bao giờ tôi được nghe má mắng: "Tổ cha mày, lúc nào cũng công việc...".
Bất giác tôi bỗng ước thời gian quay ngược lại để tôi được nghe má nói: "Thằng Sáu mày thèm bánh xèo hả? Sao không về má làm cho ăn?".
Theo VNE
Bố mẹ cay nghiệt, chồng hờ hững Khi biết cô mang bầu con gái, bố mẹ chồng càng trở nên lạnh nhạt với cô hơn. Hùng rất yêu Hoa còn Hoa thì không. Trước đây cô có yêu một chàng kĩ sư xây dựng, nhưng giữa hai người dường như "có duyên mà không có phận" nên không thể đến được với nhau. Bố mẹ cô chê nhà anh xa,...