Em, anh vẫn đợi chờ!
Anh viết lên đây những dòng chữ chỉ để vơi nỗi nhớ, vơi nỗi đau từ tận sâu trong tim… vì anh rất yêu em.
Em có biết không? Lúc nào anh cũng nhớ về em… Trái tim của anh đã đau và rất đau khi không còn có em nữa. Trước đây em đã cho anh biết đâu là hạnh phúc, đâu là điều ý nghĩa của cuộc sống. Anh cứ ngỡ sẽ là mãi mãi nên anh đã mong ước thật nhiều về tương lai, về căn nhà của hai đứa.
Tuy hai chúng ta chỉ là sinh viên năm cuối, nhưng anh yêu không giống người ta, anh rất ghét người ta nói câu “tình yêu sinh viên ấy mà!”, vì họ cho rằng tình yêu đó sẽ kết thúc khi ra trường vì hoàn cảnh mỗi đứa một nơi. Anh tin và hy vọng tình yêu của hai ta sẽ vượt qua tất cả. Và anh đã ước mơ và khát khao thật nhiều…
Tình cảm đang còn sâu đậm nhưng chỉ sau kì nghĩ tết, em đã thay đổi tất cả? Anh không hiểu và lúc đó anh cũng không đủ bình tĩnh để hỏi em “có phải em buồn gì phải không?”. Nỗi sợ hãi và thật buồn khi chợt mất em, lúc đó anh không biết phải làm những gì để em quay về. Anh không tin vào số phận. Được và Mất là chính mình có cố gắng nắm lấy hay không hay để cho nó vụt mất, có đúng không em?. Anh đã làm tất cả để em trở về, nhưng anh càng níu kéo chỉ làm em thêm xa rời và đến với người khác nhanh hơn. Thật sự lúc đó anh không biết làm gì hết, khi thấy em ngày một hờ hững, anh có cảm giác hình bóng của em đang xa dần anh, dù anh cố đưa tay níu nhưng không thể chạm được. Anh đã rất buồn, cảm thấy đau, trái tim anh cứ nhói đau theo từng nhịp đập khi mỗi lần nhớ về em, về những gì ta đã có và về những gì đang xa cách anh hôm nay.
Anh như một người không biết phương hướng, thời gian anh muốn níu kéo đã biến anh như một kẻ sống những ngày nhu nhược, những ngày yếu đuối, anh cũng không nhận ra mình lại yếu đuối đến vậy. Nhưng em biết không? Đó là vì anh yêu em quá nhiều, anh không biết mình lại yêu em nhiều đến thế. Cuộc sống của anh không được như những gì anh đã mong đợi, anh đã nếm trải rất nhiều, để rồi anh biết đâu là những gì quý giá nhất, đâu là thứ quan trọng nhất đối với anh thì cũng là lúc em rời xa anh. “Pevip! Em biết em quan trọng với anh thế nào không?”. Giờ anh đang hối hận bản thân, tự trách móc mình, sao lúc trước không làm em hạnh phúc nhiều hơn, sao không thể giữ nổi em, anh cứ tưởng luôn chiều chuộng, chăm sóc cho em thì em sẽ hạnh phúc nhưng anh đã sai khi không hiểu cảm giác của em, với lại tình yêu mà “no” quá thì dễ nhàm chán…
Video đang HOT
Trái tim của anh đã đau và rất đau khi không còn có em nữa… (Ảnh minh họa)
Em khờ lắm đó biết không? Sao không cho anh một lí do thật sự nào đó, rằng em đang nghĩ gì? Em đang lo điều gì? Sao không em tâm sự với anh nhiều hơn, em không đồng ý hay vừa lòng anh chỗ nào? Thì giờ có lẽ anh không đau như thế này, và anh biết em cũng đang đau nhiều mà… Nếu tình yêu của em đủ lớn, đủ vững trãi thì giờ ta đã chung đường, hai đường thẳng song song cũng có điểm chung mà, phải không em?. Mặc dù, em không con yêu anh, em chạy theo niềm vui mới, em làm cho anh nếm nhiều đau khổ, nhưng anh càng nhớ, anh càng đau và càng thêm yêu em nhiều hơn. Anh không biết mình lại như thế, em đừng bắt anh phải quên em, anh không thể làm được, và anh cũng không muốn làm điều đó.
Pevip! Anh yêu em… và trái tim này vẫn luôn vậy. Em biết vì sao không? Vì trái tim đã mang một vết thương không bao giờ lành, nó đang lạnh và héo mòn chỉ vì nhớ em. Đừng để anh đau nữa em nhé! Thử thách anh như vậy là đủ lắm rồi! Anh không muốn em rời xa anh mãi mãi đâu..
Cuộc tình anh đau nhất không phải em phản bội anh đâu mà anh đau nhất khi em ra đi mãi mãi.
Anh sẽ là sân ga của hành trình tình yêu, khi nào em mệt mỏi… hãy về với anh, con tàu nhỏ bé của lòng anh. Anh sẽ đợi em…. nơi cuối con đường…
Anh vẫn sẽ đợi.. Pevip anh yêu em nhiều… hãy để anh một lần nữa được yêu em!
Chúc em luôn vui, luôn hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mắt cay giọt buồn phố vui cùng ai
Anh thương yêu! Vậy là đã hơn nửa năm mình xa nhau! Lời yêu đó vẫn còn trong em, tình yêu đó vẫn ngập tràn, em vẫn bước đi trên con đường mà chúng mình đã từng qua, vẫn dang tay đón từng giọt mưa trong lành.
Chỉ duy nhất một điều đã đổi khác đó là không có anh. Anh đã đi, đã chọn cho mình một con đường danh vọng, đã phụ bạc lại tất cả tình cảm của em, đã nói những lời cay độc và lạnh lùng xua đuổi em. Chỉ có em vẫn mãi miết bước đi trên con đường đó, để nghe cô đơn thấm đẫm trong lòng, để được khóc, được là mình với những gì mong manh nhưng hạnh phúc.
Còn nhớ không anh? Lần đầu mình gặp nhau. Một anh lính bộ đội biên phòng gặp một cô sinh viên, với chiếc taxi hai bánh mà chở đến 4 người, anh cười bảo như thế cho tình cảm. Nụ cười mà lần đầu tiên em được thấy, xấu xí và đầy nếp nhăn. Có lẽ nụ cười đó em không thể nào quên và đã theo em vào trong giấc ngủ. Nhớ lần đầu gặp mặt có người đòi nắm tay em, để rồi em gạt đi, để một chút ngượng ngùng len nhẹ trong tâm hồn.
Nhớ lần đạp vịt ngày hôm đó khi em kể cho anh nghe mối tình đầu của mình, để được cảm thông và chia sẻ... Đã cùng nhau đi được hai năm của một chặng đường. đã cùng mơ về một mái ấm, với nhiều dự định và mơ một Hải Ngọc của chúng mình, đã vạch ra cho chúng mình nhiều kế hoạch hai năm.. mà hai năm lần thứ nhất là cả hai cùng ra trường ổn định công việc và cuộc sống. Đến lúc đó anh bảo "Sẽ là một đám cưới phải không em".
Giờ đây, khi hai năm lần thứ nhất của chúng mình sắp hoàn thành, chỉ chờ anh ra trường nữa vậy mà anh lại ra đi, lại phũ phàng gạt đi tất cả, cả tình yêu, cả những gì hạnh phúc nhất để tìm cho mình con đường mang lại cho anh danh vọng và sự nghiệp. Em biết trách ai giờ? trách anh vì anh rủ bỏ tình cảm chúng mình sao? không thể anh ạh, không ai có thể cấm một con người mưu cầu tiền tài và danh vọng cả, anh đã xa em, đã chọn cho mình một người con gái có thể mang cho anh cả hai điều đó, còn em vì yêu anh rất nhiều em cũng mong anh có được điều anh muốn cho dù xa anh em không còn là em nữa. Tất cả đều có bắt đầu và kết thúc phải không anh?
Tình yêu của anh cũng vậy, không đủ mạnh mẽ để vượt qua cám dỗ của cuộc đời, chỉ có em vẫn mãi day dứt vì một tình yêu không trọn. Cầu cho anh hạnh phúc, đạt được danh vọng của mình có như vậy sự hy sinh của em mới không là vô nghĩa anh nhé! Em sẽ cố gắng tiếp tục bước đi trên con dường của mình, không có anh nhưng em tin rồi gió lại thổi, bầu trời lại thoáng đãng sau cơn mưa, em sẽ lại là em, lại nói, lại cười...lại bắt đầu một tình yêu mới. Em tin, tin một ngày mình sẽ hạnh phúc vì cuộc sống có nhân quả, ở đâu đó trong cuộc đời vẫn có một nửa dành cho em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em mong gặp người thứ hai như anh Anh thân yêu. Thực sự em không biết phải làm sao để quên anh, phải làm sao để quen với cuộc sống không có anh, bởi vì đơn giản và em đã cố gắng mà không thể chấp nhận sự thật "Anh đã có gia đình". Anh yêu, qua đây em mới dám gọi anh thoải mái như vây. Em không phải là...