Em à, nếu người đã không còn yêu
Em à, tình yêu không phải là thứ mà chúng ta có thể dùng sự tự tin của mình để kéo dài hay rút ngắn lại. Đôi khi người ta rời xa nhau chỉ đơn giản là vì đã hết yêu. Thời gian chưa bao giờ là một ổ khóa chắc chắn để ràng buộc hay níu kéo trái tim một người cả.
Dù cho đó có là mối tình mười hay mười lăm năm đi chăng nữa nhưng nếu đã hết yêu rồi thì người ta cũng sẽ chia tay nhau thôi rồi cũng sẽ mỗi người mỗi đường, không phải sao.
Em biết không? Khi một người đã không còn yêu em nữa muốn nói lời chia tay thì dù em có làm bao nhiêu việc vì họ, thì mọi điều đó, đối với họ cũng chỉ là điều vô nghĩa mà thôi. Nhưng tôi tin rằng, nếu sau này có một ai đó trong hai người phải hối hận thì người đó sẽ không phải là em đâu, em à. Có chăng thì cũng là người kia bởi vì họ đã đánh mất đi một người thật lòng yêu thương mình.
Thay vì hạ thấp bản thân để cố níu giữ người đó ở lại bên mình, thì em hãy mạnh mẽ lên, để chấp nhận nó, để có thể mau chóng vượt qua nỗi đau này. Vết thương dù nông hay sâu thì theo thời gian nó sẽ lành lại. Hãy dành thời gian đó, để làm bản thân bận rộn với những việc mà trước giờ em đã không có cơ hội hay thời gian để làm, quan trọng hơn hết là hãy yêu lấy bản thân mình, chăm sóc nó thật kỹ, yêu thương lấy nó nhiều hơn. Ta phải biết yêu thương bản thân mình trước rồi mới có thể mong được người khác yêu thương mình chứ, đúng không? Nếu đến ngay cả chính mình còn ghét bỏ còn không muốn thương lấy mình thì người khác làm sao có thể yêu thương ta được chứ. Và nếu không có hạnh phúc từ một người nào đó thì em cũng phải tự tạo ra hạnh phúc cho chính bản thân mình nhé.
Video đang HOT
Thật ra trong tình yêu, sẽ ổn thôi khi chúng ta tổn thương và bắt đầu lại. Dù có tiếc nuối có đau khổ nhưng ta sẽ học được một điều gì đó từ mối quan hệ không trọn vẹn đó và hiểu rõ hơn người mà ta cần trong tương lai. Không có gì là thất bại cả, chỉ là chúng ta sẽ yêu một người khác, một người phù hợp và xứng đáng hơn thôi.
Và nếu em thực sự yêu người đó thì em cũng nên nhớ rằng có một thứ tình yêu được gọi là thành toàn. Yêu một người không phải là bất chấp mọi thứ để có bằng được, thành toàn cũng là một cách để chúng ta chứng minh tình yêu của mình, ta càng yêu người đó thì ta càng mong muốn người đó được hạnh phúc, đúng không? Và nếu hạnh phúc của người ấy không có ở chỗ ta, thì tại sao ta lại không giúp người đó tìm kiếm? Em thử nghĩ lại xem em có thực sự yêu người đó không? Hay em chỉ muốn có cho bằng được? Nếu là vế sau thì đó không phải là yêu, mà là ích kỷ. Bởi vì sự ích kỷ của mình, em không ngừng tổn thươngngười em yêu, không tiếc tổn thương người thân và bạn bè của mình, thậm chí còn tổn thương chính bản thân mình nữa, có đáng để làm vậy không em?
Nếu như người mà em yêu lại cứ mãi kiếm tìm tình yêu ở một nơi xa xôi nào đó mà lại quên mất rằng sau lưng họ còn có một người là em. Nếu như sự quan tâm của em lại trở thành sự vướng bận trong cuộc đời họ, nếu sự quyến luyến của em lại trở thành gông cùm đối với họ thì tình yêu đó có cần thiết để tiếp tục nữa hay không?
Chia tay khi một người còn yêu và một người đã hết yêu không phải là điều dễ dàng gì không phải là cứ nói là có thể làm được ngay. Bởi người ở lại thường sẽ là người phải đón nhận những tổn thương của sự đổ vỡ này. Nhưng thà rằng như thế, còn hơn là vì người kia thương hại mình nên mới miễn cưỡng ở lại, vì thương hại mà chấp nhận kéo dài thêm thời gian cho mối quan hệ này, rồi lại vì thương hại mà giấu diếm đi tình cảm mà họ đang dành cho một người khác, một người đến sau.
Đừng cố chấp giữ cho được em à. Em nghĩ rằng em chỉ đang cố gắng để có được tình yêu để có được hạnh phúc mà thôi nhưng thật ra đó là sự cố chấp hay là cố gắng đây. Nếu là cố gắng nó sẽ khiến em không hối hận. Nhưng nếu là cố chấp thì nó sẽ khiến em phải tiếc nuối không nguôi. Em lãng phí thời gian và tình cảm của mình vào một mối quan hệ đáng lẽ ra là nên dừng lại từ lâu, đáng lẽ ra em đã có thể gặp được một người tốt hơn phù hợp hơn và xứng đáng hơn nhưng chỉ vì sự cố chấp của chính mình mà em chẳng để bản thân mình có cơ hội thoát ra khỏi mối quan hệ đau khổ đó.
Em à, tình yêu không phải là thứ mà chúng ta có thể dùng sự tự tin của mình để kéo dài hay rút ngắn lại. Đôi khi người ta rời xa nhau chỉ đơn giản là vì đã hết yêu. Thời gian chưa bao giờ là một ổ khóa chắc chắn để ràng buộc hay níu kéo trái tim một người cả. Dù cho đó có là mối tình mười hay mười lăm năm đi chăng nữa nhưng nếu đã hết yêu rồi thì người ta cũng sẽ chia tay nhau thôi rồi cũng sẽ mỗi người mỗi đường, không phải sao.
Em à, nếu người đã muốn đi đã không còn yêu em nữa thì thật lòng cũng đừng giữ lại, rồi em sẽ lại yêu sẽ lại thổn thức vì một tình yêu khác với một người khác thôi cô gái à, miễn là bản thân em cho mình cơ hội đó.
Theo guu.vn
Xấu gái mà được giai khen, mặc ai ném đá riêng mình em vẫn muốn tin
Tôi nghĩ mình bị ù tai và thực sự tôi không dám hình dung ra bộ mặt của mình lúc "ngẫn" ra như thế nữa, eo ôi chắc là kinh khủng lắm. Thế nhưng chàng chỉ vào tôi một cách rất dịu dàng và nói...
Nỗi niềm này chắc không phải ai cũng gặp. Tôi chẳng may cha sinh mẹ đẻ không nhặt được một nét tàm tạm nào của cha lẫn mẹ, thậm chí của các anh, chị tôi. Từ bé lớn lên chưa ý thức gì lại chẳng bao giờ biết đến việc soi gương nên mọi người á ố chỉ trỏ rồi ám chỉ nọ kia tôi cũng chả mảy may quan tâm. Lớn lên rồi trở thành thiếu nữ, tôi đã vứt ngay cái gương trong lần đầu nhìn vào nó. Cha mẹ ơi sao lại sinh ra tôi có bộ mặt vô duyên đến vậy, mắt ti hí, mũi tẹt, răng khấp kha khấp khểnh. Lại gầy nhẳng gầy nheo kiểu màn hình phẳng nữa. Túm lại là đến tôi nhìn tôi còn thấy chán. Cả tuổi học trò trôi qua chẳng có lấy một bạn trai thân thân nào mặc dù tôi ra sức chủ động làm quen và kết thân. Nhưng bọn nó sợ tôi hay sao í. Rồi khi đọc trong tập truyện ngắn của Nam Cao có một truyện tiêu đề là "Cái mặt không chơi được" thì tôi đã hiểu ra về khuôn mặt "khó gọi thành tên" của mình. Tôi đành ngậm ngùi tự an ủi mình ít ra cũng có một người đàn ông đồng cảnh ngộ cho dù đã cách xa tôi rất nhiều thế hệ.
Vậy mà một ngày tôi được khen là "Em rất xinh". Choáng váng hơn là lại từ một chàng trai có hình thức hết xảy. Tôi nghĩ mình bị ù tai và thực sự tôi không dám hình dung ra bộ mặt của mình lúc "ngẫn" ra như thế nữa, eo ôi chắc là kinh khủng lắm. Thế nhưng chàng chỉ vào tôi một cách rất dịu dàng và nói: "Anh đang nói em đó".
Tôi bối rối chỉ muốn tìm chỗ nào chui cho khỏi xấu hổ. Vì lời khen lần đầu được nghe đó thì ít mà bối rối vì không hiểu sao tôi lại tin vào lời khen đó thì nhiều. Tôi bỗng tin rằng mình không đến nỗi nào. Tôi bỗng tin rằng mình có thể làm cho một ai đó cảm động. Tôi bỗng tin rằng mình có nét đẹp mà không phải ai cũng có thể nhìn ra. Người nhìn ra vẻ đẹp của tôi phải là một người... cũng rất đẹp, giống tôi. Sự tự tin dường như đã thay đổi con người tôi. Tôi thoải mái và dễ chịu hơn. Tôi không để ý đến việc mọi người chê tôi thế nào nữa mà tôi chủ động "khen" tôi sau mỗi ngày, mỗi lần gặp gỡ. Tôi tập thể thao, tôi đến những chỗ đông người, tôi tham gia các sự kiện văn hóa, tôi đi sinh nhật, đi đám cưới, đi gặp bà con, bạn cũ... Lạ thật, dường như mọi người cũng đỡ khó chịu với bộ mặt của tôi hơn hay sao ý. Tôi thấy mọi người cởi mở hơn với tôi, cười nhiều hơn và có một vài người khác giới trao ánh mắt "đặc biệt" với tôi. Tôi gậm nhấm điều này một cách rất trân trọng. Và tôi quyết định: soi gương.
Một cô gái xấu xí trong gương, nhưng cô gái này có điều gì rất hớn hở. Một sự hớn hở trên khuôn mặt xấu xí khiến cho đôi mắt híp của cô càng chả nhìn thấy đâu. Còn hàm răng khấp khểnh thì cứ trực nhe ra. Lạ thật. Tôi thấy vẫn xấu nhưng không còn giống kiểu "cái mặt không chơi được" nữa mà là chuyển sang dạng khác.
Vậy tại sao chàng hot boy đó lại khen tôi xinh nhỉ?
Theo tapchicongthuong.vn
Những điều chỉ có ở đàn bà 40 mà phụ nữ 30 không có được Đàn bà 40, đừng tưởng rằng đã già, đã cũ, đó mới là lúc họ ngọt ngào quyến rũ nhất! Mỗi người phụ nữ được ví như một đóa hoa. Ở độ tuổi xuân thì, ai cũng biết vươn mình tỏa hương. Nhưng rồi càng vươn mình mạnh mẽ, họ càng phải chịu nhiều tổn thương. Khi đó họ sẵn sàng dùng những...