Ế chồng đâu phải là tội?
Người ta ở tuổi 30 nhìn rạng rỡ, còn chị lại héo úa thời gian. Bố mẹ chị thúc giục, áp lực đủ thứ trên đời.
Mỗi lần nhìn bạn bè con cái đề huề, chồng con yêu chiều, chị lại chạnh lòng nghĩ đến phận mình. Giá như chị bớt khó tính đi một chút, hoặc bớt nghĩ tiêu cực đi một chút thì biết đâu chị lại tìm được người đàn ông như ý. Nhiều lần chị băn khoăn về quyết định yêu đương của mình, cũng muốn có một tấm chồng rồi sinh con đẻ cái, nhưng… mãi vẫn chưa cảm thấy hài lòng với ai. Căn bản vì chị không cảm thấy ai có thể khiến trái tim mình lay động.
Chị khổ sở, héo úa vì áp lực lấy chồng. Ai cũng hỏi chị có người yêu chưa, lấy chồng chưa, bao giờ cho ăn cỗ. Những câu nói như thế cứ lặp đi lặp lại, không muốn nghe mà vẫn phải nghe. Nhiều khi chị phát chán, chị không buồn mở miệng trả lời. Người ta cứ bảo chị kén chọn rồi xì xào xung quanh chị. Chị biết giải thích như thế nào? Không lẽ, vì áp lực chồng con mà bây giờ chị nhắm mắt đưa chân, lấy bừa một người làm chồng sao ?
Hôn nhân là chuyện cả đời. Ngẫm, người ta yêu nhau sống chết, thề non hẹn biển vậy mà cuối cùng cũng có coi nhau ra gì, thậm chí còn li dị. Vậy tại sao chị phải lấy người đàn ông không yêu rồi sau này hối hận. Sống với người yêu còn ôm ấp, âu yếm, vuốt ve được. Với người đàn ông không có tình cảm thì có cảm giác gì. Khổ nhất là phải sinh con với người không yêu, thật đau lòng.
Người ta ở tuổi 30 nhìn rạng rỡ, còn chị lại héo úa thời gian. Bố mẹ chị thúc giục, áp lực đủ thứ trên đời. Chị thương bố mẹ cũng muốn kiếm một người đàn ông làm con rể của bố mẹ cho các cụ yên lòng. Nhưng bây giờ, tuổi 30 rồi, ế chồng rồi, kiếm đâu ra. Người ta bảo, con gái 30 chưa già, chị cũng chẳng phải lo già. Nhưng người ta trẻ trung, có điều kiện ăn diện, còn chị nai lưng kiếm từng đồng lo qua ngày.
Khổ là, người đàn ông nào qua mai mối gặp chị cũng không quay lại, vì căn bản, chị cảm thấy chán, ngồi bên cạnh họ chị không hào hứng gì, không muốn tiếp chuyện. Nghĩ đến việc, gặp nhau rồi xác định, nhanh nhanh chóng chóng đặt vấn đề xem có lấy nhau không rồi này kia, thật là nhạt nhẽo. Vậy đến với nhau cũng chẳng chân thành gì, đến với nhau cũng như bèo trôi…
Video đang HOT
Cứ nghĩ đến cảnh làm vợ một người đàn ông không yêu rồi về nhà đầu gối tay ấp. Sau này còn bị những lời gièm pha, những trận đòn ghen tuông hay những câu xúc phạm là sợ. Rồi lại sợ cảnh làm dâu, chị đã khiếp vía. Chị thật sự không dám nghĩ đến chuyện lấy chồng. Ở nhà với bố mẹ, thích làm gì thì làm, làm nũng mẹ, quan tâm bố mẹ, ăn uống thoải mái, vui chơi thoải mái, còn gì hơn.
Cuộc đời lấy chồng không được tự do, gặp phải nhà chồng không ra gì thật là khổ. Cứ lần này đến lần khác, chị bị những suy nghĩ như vậy ám ảnh nên chị không thể lấy chồng, và rồi, cái tuổi nó đuổi xuân đi. Chị già, không ai ngó ngàng tới chị. Chị nghĩ, mình ế thật rồi. Ngoài 30 tuổi, thật sự là ế vì bây giờ còn chưa có một mối tình vắt vai.
Thôi thì, hay cứ sống tự do vài năm nữa, đến khi nào cảm thấy chán thì bắt đầu tính chuyện lấy chồng. Không lấy được chồng thì xin con, rồi làm mẹ đơn thân, vậy có được không? Sợ rằng bố mẹ sẽ đau lòng nhưng đã không còn cơ hội nữa. Vì dù các cụ có đau lòng thì cũng vậy mà thôi. Vì chị thật sự đã ế chồng rồi. Và ế chồng đâu phải là tội của chị. Tôi là trái tim không thể yêu ai và không ai đủ chân thành để mình gửi gắm cuộc đời….
Theo Khám phá
Đừng cưới vì bố mẹ giục, đừng cưới vì cô đơn...
Bạn sẽ làm gì khi đến tuổi mà vẫn chưa có người để cùng nắm tay đến cuối đường? Đợi nhân duyên đến hay "vơ tạm" một người rồi nhắm mắt chờ vận may?
Trong cuộc đời, chúng ta có nhiều sự lựa chọn để yêu người khác nhưng không có nhiều lựa chọn để kết hôn với họ. Người đi cùng ta, nắm tay ta đến cuối đời nhất định phải là người ta tin tưởng, là người bảo vệ, là người lo lắng, yêu thương và chấp nhận, thứ tha cho những lỗi lầm của ta.
Có thể đối với người khác, "người đặc biệt" ấy sẽ đến khi họ 22, 23 nhưng với ta, có thể đến 26, 27 tuổi hoặc hơn thế nữa, "hắn ta" vẫn bặt vô âm tín.
Rồi đến cái tuổi ấy, bố mẹ lại giục giã lấy chồng, bạn bè con bồng con bế, riêng ta cứ lẻ bóng đi về. Người bảo ta kén chọn, kẻ ác ý nói ta vô duyên, người không hiểu nói ta khó chiều, kẻ không phải là ta mà cứ như là ta vậy.
Thế nhưng ta chỉ có một cuộc đời, ta chỉ có một tuổi thanh xuân, sao phải vì người khác mà vội lấy chồng?
Đừng cưới vì đã đến tuổi, đừng cưới vì bạn bè đã yên ấm cả rồi.
Đừng cưới vì cô đơn, đừng cưới vì áp lực chồng con.
Đừng cưới vì bố mẹ giục, đừng cưới vì cần một người ở bên trong giây lát, chứ không phải cần một người để ta sống chung cả đời.
Có lẽ điều ta cần nhất lúc này là phải hiểu rõ bản thân mình trước khi gắn bó với ai. Mỗi cô gái đều là một bông hoa đẹp. Cứ thoải mái tận hưởng hương sắc của đời. Cứ làm điều mình cảm thấy thích thú, phấn đấu làm điều mình ước ao, đi đến nơi mình mong muốn, sống trọn vẹn, hạnh phúc.
Tôi tin rằng bạn đủ thông minh để hiểu về những điều đó. Thật ra mỗi nhân duyên trong đời đều đến đúng lúc, vậy thì chúng ta cứ bình tĩnh sống, bình tĩnh chờ thôi.
Nếu như việc chúng ta ngày càng già đi trở thành gánh nặng, vậy thì hãy sống trọn cho ngày hôm nay đi đã. Bởi ai chẳng phải già, ai chẳng cần một bờ vai để dựa vào. Đừng vì người khác mà "chèo lái" bản thân phải sống thế nào, ta kết hôn chứ họ có kết hôn với chồng ta đâu mà cần để ý?
Đừng vì gặp sai người nhưng đúng thời điểm mà nhắm mắt bước đi.
Đừng vì gặp đúng người nhưng sai thời điểm mà trách mình.
Đừng nghĩ mình ế, mình già mà vội vàng, bạn sẽ không được hạnh phúc đâu.
Cứ chầm chậm thôi, trải qua mỗi ngày không có người yêu thì cà phê hò hẹn, không có mảnh tình nào thì làm bạn với sách, với phim.
À nhưng nhớ phải chăm sóc mình thật xinh, lúc nào cũng nhất định phải đẹp vì biết đâu ta lại gặp một nửa của mình khi đang đi... đổ rác cũng nên.
Theo Blogtamsu
Ế chồng, đời vẫn tươi đấy chứ! Nghĩ làm gì cho lắm khi mà người đàn ông của mình chưa đến, kiếm làm gì mải miết khi mà cuộc đời này đã có cái duyên. Nên hãy cứ sống vô tư, thoải mái, sống hết mình thì một ngày nào đó, tình yêu sẽ nở hoa. Gặp bao nhiêu cô bạn ế chồng, ngày ngày than vãn. Thời gian mà...