Ê chề rơi vào tay sếp vì một lần ‘trót dại’
Mọi thứ như thể muốn nhấn chìm Hồng trong một hố đen tăm tối. Đã nhiều lần Hồng muốn chạy trốn, nhưng lão sếp già và lọc lõi đâu dễ gì buông tha cho cô.
Lão sếp là nỗi ám ảnh mà Hồng không biết có cách nào để thoát ra được (Ảnh minh họa)
Khổ vì tật ăn cắp vặt
Hồng sinh ra và lớn lên ở TP.HCM, trong một gia đình trung lưu. Bố mẹ cô đều là công chức nhà nước. Bố cô làm việc trong một xưởng in, còn mẹ cô là giáo viên trường tiểu học. Nhà Hồng có hai anh em, Hồng là con út nên rất được anh và cha mẹ chiều chuộng.
Tuy kinh tế của gia đình chỉ ở mức trung bình, nhưng từ nhỏ, bố mẹ Hồng đã không để cho cô phải thiếu thốn thứ gì. Hồng được ăn học đàng hoàng, được gia đình yêu thương, chăm sóc, mẹ cô lại rất quan tâm bảo ban, giáo dục con cái, song chẳng hiểu sao, từ khi còn rất bé Hồng đã có tính hay ghen tị với các bạn.
Mỗi khi đi học hay sang nhà bạn chơi, thấy bạn có thứ gì đẹp mà mình không có, Hồng hay về khóc lóc rồi vòi vĩnh bố mẹ phải mua cho mình. Bố mẹ Hồng thường chiều theo ý con, nhưng có những thứ quá khả năng tài chính của họ, hoặc thấy đòi hỏi ấy là quá vô lý, bố mẹ Hồng sẽ từ chối và khuyên răn con.
Mặc dù vậy, Hồng chưa bao giờ chịu từ bỏ thứ mà mình đã thích, cô thường tìm cách để sở hữu bằng được thứ ấy, đôi khi đó chỉ là một cái kẹp tóc, một cái vòng tay hay một con búp bê… Nếu không được bố mẹ đáp ứng đòi hỏi của mình, Hồng thường sang nhà bạn rồi lân la tìm cách… ăn trộm. Nhiều lần phát hiện con mình lấy đồ chơi của bạn mà không xin phép, bố mẹ Hồng phải đem trả lại và xin lỗi hộ con mình.
Là người khá nghiêm khắc, mỗi lần phát hiện con mắc lỗi, mẹ Hồng cũng ra sức dạy bảo, nhưng bà chưa bao giờ đánh Hồng. Thế nhưng cô con gái bà vẫn chứng nào tật nấy.
Dần dần, Hồng hình thành một thói quen xấu, ấy là tật ăn cắp vặt. Cứ thấy đồ vật nào hớ hênh là cô lại “tiện tay” đút túi, dù lấy về rồi cũng chẳng để làm gì, thỉnh thoảng chỉ lôi ra ngắm nghía như một “chiến lợi phẩm”.
Tuy nhiên, cái cảm giác vui sướng, thỏa mãn lúc lấy trộm được đồ lại như một chất gây nghiện, khiến cho Hồng chẳng thể nào từ bỏ được. Đó là một căn bệnh, nhưng Hồng không ý thức được điều đó, và những người xung quanh cô cũng vậy. Càng lớn, tật xấu này càng ăn sâu vào tính cách của Hồng.
Video đang HOT
Được sự động viên của bố mẹ, Hồng cũng học hết đại học, tuy rằng cô chẳng mấy mặn mà với việc đèn sách, lại càng không có hứng thú với chuyên ngành mình theo đuổi.
Hồng vẫn nghĩ rằng cô học như vậy là để “mát mặt” bố mẹ. Ra trường, Hồng kiếm được một công việc làng nhàng, nhàn hạ, ấy là nhân viên đánh máy kiêm lễ tân trong một công ty tư nhân, vì thật ra trình độ của cô chỉ được khẳng định trên giấy tờ.
Sở dĩ Hồng có được công việc này không phải bởi cô giỏi hay xuất sắc hơn những ứng cử viên cùng tham gia phỏng vấn với mình, mà bởi cô có ngoại hình nổi trội. Hồng cao ráo, trắng trẻo, khuôn mặt ưa nhìn, lại biết cách ăn mặc, trang điểm nên thường chiếm được cảm tình của người đối diện ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên. Đó là điều rất quan trọng đối với vị trí lễ tân trong một công ty chuyên về tư vấn thiết kế.
Làm việc ở công ty chưa lâu nhưng Hồng đã gây ra khá nhiều tai tiếng. Các đồng nghiệp không ưa gì cô, bởi cứ có sự xuất hiện của Hồng là những thứ đồ lặt vặt của họ lại “không cánh mà bay”.
Họ xì xào, bàn tán và nghi cho Hồng lấy, nhưng lại chẳng có bằng chứng nào, bởi vậy mà chẳng ai kết tội được cô. Hồng rất tự mãn vì điều ấy, cô tự cho rằng mình là một “cao thủ” trong “nghề” trộm vặt. Nhưng Hồng không thể lường trước được rằng chính cái tật xấu ấy đã đẩy cô vào con đường tăm tối, không lối thoát.
Lần đó, sau một cuộc điện thoại gấp gáp, sếp của Hồng phải đi gặp đối tác mà quên không khóa cửa như thường lệ. Hồng lại vướng mắc mấy văn bản, hợp đồng phải đánh máy gấp nên cô về muộn nhất công ty. Nếu Hồng cứ thế ra về thì có lẽ cô đã chẳng vướng phải tai ương, nhưng Hồng lại tò mò bước vào phòng của sếp, cô muốn được ngồi thử lên chiếc ghế to nhất công ty xem cảm giác thế nào. Đó đơn giản chỉ là một ý nghĩ rất trẻ con. Nhưng khi Hồng đang tận hưởng cảm giác của một người quan trọng thì có một vật đã đập vào mắt cô. Ấy là cây bút mà sếp Hồng thường dùng để ký. Nó là một cây bút của một hãng danh tiếng, được mạ vàng, khảm ngọc để hợp với tuổi của sếp, đựng trong một chiếc hộp sang trọng, cũng được mạ vàng và thiết kế riêng theo yêu cầu.
Hồng đã không thể kìm lòng, cô cầm chiếc bút lên ngắm nghía, rồi lặng lẽ… đút nó vào túi, mang về.
Cuộc đời xuống dốc không phanh chỉ vì một lần trót dại
Chiếc bút ấy ắt hẳn phải rất đắt tiền, nhưng quan trọng hơn, nó lại là kỉ niệm và là vật may mắn của ông sếp. Do đó mà vụ mất cắp chiếc bút trở nên om sòm. Song vẫn như mọi khi, Hồng rất dửng dưng, vì tự tin cho rằng không ai có thể phát hiện ra cô là người đã lấy nó. Hồng đã quá chủ quan khi nghĩ như vậy, vì trong phòng ông sếp luôn có một chiếc camera được lắp đặt ở nơi khó phát hiện. Cũng bởi thế mà ông ta chẳng khó khăn gì để tìm ra kẻ gian giấu mặt.
Nhưng thay vì cách xử sự thông thường đối với một vụ mất cắp, ông ta lại gọi riêng Hồng vào phòng, cho cô xem lại clip ghi hình, đe dọa rằng sẽ giao nó cho cảnh sát và công bố rộng rãi để mọi người cùng biết “bản chất” của cô, nếu như Hồng không nhanh chóng trả lại chiếc bút và… đáp ứng “điều kiện nho nhỏ” của ông ta.
Lần đầu tiên bị phát giác và đe dọa như vậy nên Hồng rất sợ hãi. Cứ nghĩ đến cảnh mình sẽ phải ngồi tù, bạn bè sẽ khinh rẻ, bố mẹ sẽ phải xấu hổ vì có đứa con như vậy… Hồng không thể chịu nổi, và cô đành chấp nhận những điều kiện mà ông sếp đưa ra, đó là để ông ta được “vui vẻ” một đêm với mình, coi như “đền bù thiệt hại”.
Hồng ngây thơ nghĩ rằng sau lần ấy, mọi việc sẽ “chìm xuồng”, cô vẫn có thể làm việc như cũ và cả hai đều coi như chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng Hồng đã nhầm, bởi trong mặt lão sếp háo sắc, Hồng là một “miếng mồi ngon” mà lão dễ dàng thao túng. Do vậy, lão sẽ không dễ dàng buông tha cho cô. Thỉnh thoảng, lão lại tìm cách ve vãn, đòi hỏi Hồng phải “chiều” mình.
Tất nhiên, lão cũng chẳng để cho cô thiệt, sau những lần ấy, lão lại cho tiền Hồng. Nhưng cầm số tiền ấy, Hồng chỉ thấy nhục nhã. Vì những ưu ái mà sếp dành riêng cho Hồng, mọi nhân viên trong công ty dù không nói ra nhưng cũng tự biết rằng cô là “hàng” của sếp. Họ đối xử có phần e dè với Hồng hơn, nhiều người cũng tìm cách nịnh bợ cô, nhưng sau lưng cô, họ lại tỏ thái độ khinh miệt, dè bỉu và xì xào, bàn tán không ít những lời khó nghe. Hồng biết vậy, nhưng cô vẫn phải cắn răng chịu đựng, vì lão sếp nắm giữ không chỉ một mà nhiều điểm yếu của cô.
Từ ngày Hồng nhắm mắt “chiều” lão một lần, lão đã lén quay lại cảnh tình tứ của họ để uy hiếp Hồng sau này mỗi khi cô định phản kháng hoặc có ý định bỏ việc, không nghe theo lời lão. Tệ hơn, khi đã có được một cô bồ mới trẻ trung, xinh đẹp hơn thì lão ta lại biến Hồng thành “hàng xách tay” để “đãi” đối tác hoặc những tay đàn ông hám gái mà lão cần lấy lòng.
Hồng bỗng trở thành “gái gọi” nghiệp dư của lão, và cô khá được đám khách hàng của lão ưa chuộng bởi tin tưởng rằng Hồng là “rau sạch”, là gái nhà lành chứ không phải hạng gái làng chơi rẻ mạt. Mỗi lần cần “điều” Hồng đi tiếp khách, lão sếp chỉ cần gọi một cú điện thoại, dù rằng bất kể ở đâu, hay đang làm gì, Hồng cũng đều phải gác lại để ưu tiên cho việc của lão trước. Vì đã bị lão “nắm thóp” nên Hồng chẳng có cách nào khác ngoài phục tùng và tỏ ra dễ bảo để những đối tác của lão được hài lòng, và lão cũng vui vẻ.
Hàng tháng, lão sếp “hào phóng” chuyển cho Hồng vài chục triệu vào tài khoản, gọi là tiền để cô tân trang nhan sắc, mua quần áo đẹp, son phấn xịn để đi tiếp khách cho lão. Cứ thế, Hồng thả trôi cuộc đời mình.
Song từ ngày gặp được người đàn ông thật lòng yêu thương và chăm lo cho mình, Hồng bắt đầu cảm thấy tội lỗi khi phải đối diện với anh. Cô muốn thay đổi lối sống, muốn buông bỏ tất cả để làm lại từ đầu, nhưng dẫu Hồng có vùng vẫy đến thế nào, lão sếp vẫn cứ là người “nắm đằng chuôi”, và bất cứ lúc nào, lão cũng có thể khiến cho Hồng phải mất tất cả.
Người đàn ông yêu cô đã hai lần ngỏ lời cầu hôn với Hồng, cô cũng rất muốn nhận lời anh, nhưng trong lòng còn nhiều sợ hãi. Cô chỉ sợ rằng bí mật mà mình che giấu rồi sẽ lộ ra, và lúc ấy, không hiểu người cô yêu sẽ phản ứng thế nào, liệu anh có thể tha thứ cho những lỗi lầm của cô hay không? Hơn nữa, lão sếp vẫn như một bóng ma phủ bóng đen lên cuộc đời Hồng, lão là nỗi ám ảnh mà cô không biết có cách nào để thoát ra được.
Theo DanViet
Đứa bé kia có phải con trai tôi không?
Anh không biết mình đã làm nên điều gì độc ác để bây giờ chưa kịp hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình đã phải chấp nhận một sự thật phũ phàng.
Anh M vốn là kỹ sư xây dựng, rong ruổi công trình nay đây mai đó nên mãi gần 40 tuổi mới lấy được vợ. Chị H kém anh hơn 10 tuổi, xinh đẹp, trẻ trung nhưng tính tình có phần lẳng lơ.
Có lẽ do lấy vợ muộn nên anh cực kỳ vun vén cho gia đình, chiều chuộng vợ hết mực. Công việc của chồng vất vả, lại xa nhà liên tục khiến chị H mới lấy anh được mấy tháng đã cảm thấy chán ngán. Không nghề nghiệp, lại thích hưởng thụ, chị suốt ngày phấn son, quần áo điệu đà, lượn hết quán nọ quán kia ăn tiêu những đồng tiền do chính chồng mình vất vả kiếm được.
Nhìn cảnh này, thỉnh thoảng hàng xóm vẫn lời ra tiếng vào bàn luận "Thằng Phố sắp nuôi vợ của thằng khác rồi", hay "nó vất vả cày kéo mà không lo dạy dỗ vợ, có ngày vợ bỏ theo trai lại khổ".
Những lúc nghe được lời bán tán của thiên hạ, anh cũng chép miệng cho qua, mà trong lòng thì chẳng mấy yên tâm lắm. Càng không yên tâm lại càng không biết phải làm gì, vì chị cũng khéo léo, chiều chồng lúc chồng về thăm nhà. Chị lại còn biết cách xoa dịu chồng, biết nũng nịu, biết ngọt ngào như những cặp vợ chồng son khác. Đã thế điện thoại anh không lúc nào thiếu tin nhắn hỏi han của vợ "anh đi làm vất vả không anh?", "anh nhớ ăn uống đầy đủ!", "chồng ơi vợ nhớ chồng lắm". Thậm chí chị còn hay thề thốt "vợ suốt đời này chỉ yêu một mình chồng thôi. Khổ mấy vợ cũng vẫn đợi chồng về với vợ.."
Ảnh minh họa
Một năm sau, anh chị đón đứa con đầu lòng trong sự dèm pha của người cùng phố. Nào là "không phải con thằng M đâu", nào là "con H lại lăng nhăng với thằng nào rồi!". Xin về phép với vợ con được mấy hôm, anh lại phải theo đội vào nam làm công trình nửa năm. Trước khi đi, anh có nói với vợ về những điều mệt mỏi trong lòng thì chị ngọt mặn an ủi, động viên: "Chồng cứ đi đi, có gì ở nhà vợ với bá sẽ quán xuyến được". Người bá ở quê lên lo giặt giũ, chăm bẵm với vợ khiến anh an tâm phần nào, nhưng lời thiên hạ nói vẫn vướng đọng trong lòng không vứt bỏ được.
Vào nam được 3 tháng, nhớ vợ, nhớ con quá, lại nhận được cuộc điện thoại của bá ở nhà bảo "hay có người đàn ông lạ đến chơi", khiến anh lòng như có lửa đốt. Anh quyết tâm xin bay ra bắc để về nhà thăm vợ mà không báo trước. Chuyến bay đêm hôm ấy khiến anh mãi 1h đêm mới về đến đầu ngõ.
Có chìa khóa cổng, anh lặng lẽ đi vào sân thì nhìn thấy đôi giầy thể thao nam để ngay trước cửa, bèn sinh nghi nên vào nhà anh cũng không bật đèn mà đi thẳng lên tầng trên.
Anh M tiến sát cửa phòng ngủ của hai vợ chồng thì nghe thấy bên trong thi thoảng vang tiếng cười "mây mưa đen tối". Anh mở cửa xông thẳng vào phòng thì bắt gặp cặp tình nhân "không mảnh vải che thân" đang quấn lấy nhau ngay giữa nền nhà. Đứa con nhỏ ba tháng tuổi nằm nôi ngủ say sưa ở góc phòng.
Thấy chồng bất ngờ trở về lại bắt quả tang mình đang mây mưa với trai lạ, chị H quỳ xuống van xin khóc lóc. Gã đàn ông kia tìm cách chạy trốn thì không ra ngoài được vì anh đã nhanh trí khóa cửa chính.
Cả hai cùng van xin anh tha thứ, khóc lóc ồn ào. Anh M bèn gọi điện thoại cho gia đình em trai và một số người thân quen sang cùng làm nhân chứng với mình, đồng thời cùng họ trói tên gian phu kia để tìm cách giải quyết sự việc. Cho đến tận sáng hôm sau, sự việc vẫn ồn ào cả khu phố. Gia đình bên vợ kéo đến trong nỗi nhục nhã và sự xỉ vả của mọi người, quỳ xuống trước cửa xin tha thứ. Đến lúc đấy chị H và gã đàn ông kia mới được mặc quần áo đàng hoàng nhưng vẫn chưa được cho về mà phải "ba mặt một lời" với gia đình hai họ. Anh M cố nén nước mắt vào trong, tìm mọi cách tra hỏi xem "đứa bé kia có phải là con trai tôi không" trong nỗi đau đớn tột cùng.
Anh không biết mình đã làm nên điều gì độc ác để bây giờ chưa kịp hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình đã phải chấp nhận một sự thật phũ phàng. Anh vất vả kiếm tiền nuôi vợ, để vợ ăn sung mặc sướng, ở nhà cao cửa rộng mà không ngờ cơ sự lại thành ra bi kịch thế này. Mặc hàng xóm gần xa nói ra nói vào, mặc cho sự khóc lóc của người đàn bà lẳng lơ ấy, anh vẫn đi đến quyết định ly hôn cho dù đứa bé là con mình hay con của ai đi chăng nữa.
Theo Tintuc
Muốn trốn khỏi người đã lấp đầy trái tim tôi Không thể bên nhau, tôi chỉ mong cách xa để lòng yên bình. Vậy mà dù nói thế nào anh cũng xuất hiện sau vài tuần cố tránh mặt. Ảnh minh họa Tôi và bạn trai quen nhau được một thời gian nhưng gia đình anh cấm cản vì đã chọn cho anh một vị hôn thê phù hợp. Mặc dù thế nhưng...