Ê chề khi bị vợ giàu cắm sừng
Tôi ân hận vì lâu nay vẫn phải sống trong hèn nhát, phụ thuộc vào người vợ giàu có. Cô ta thoải mái cho mình cái quyền lên giường với trai.
Khi kể ra chuyện này, tôi cảm thấy thật xấu hổ, cảm thấy mình không đáng mặt đàn ông, đấng nam nhi. Trước giờ tôi vẫn sống dựa quá nhiều vào vợ và gia đình cô ta để rồi trở nên yếu đuối và trở thành kẻ hầu hạ. Không hơn.
Ngày mới quen nhau thông qua mai mối, tôi đã nhận ra sự khác biệt lớn về hoàn cảnh. Trong khi nhà Thanh giàu có thì nhà tôi lại rất đỗi bình thường nếu như không muốn nói là nghèo. Chúng tôi khi đó chính là một sự bù trừ hoàn hảo. Cô ấy nhỏ, thấp và kém xinh, ngược lại tôi cao ráo, điển trai. Thanh nói thẳng, muốn có một bạn trai có thể bù đắp thua thiệt về ngoại hình của cô ấy.
Tôi không nghĩ quá nhiều khi gặp cô ấy nhưng rồi những giá trị vật chất làm tôi mờ mắt và hai đứa thành một cặp.
Phải nói rằng tôi và bạn gái như thể hai thế giới khác nhau. Khi hai đứa đi cùng nhau, ai cũng ngạc nhiên. Những đứa bạn thân đều hiểu tôi yêu Thanh chỉ vì cô ấy giàu có bởi người con gái đó kém xa về ngoại hình.
Yêu Thanh, tôi đã và sẽ không phải lo lắng về kinh tế. Ảnh minh họa
Yêu Thanh, tôi đã và sẽ không phải lo lắng về kinh tế. Thu nhập từ việc thuê trọ và những cửa hàng nhỏ từ gia đình cô ấy đủ để hai đứa sống dư dả bên căn nhà 5 tầng giữa thị trấn. Mức lương tôi có được từ công việc văn phòng hiện tại, chẳng thấm vào đâu so với những gì hai đứa chi tiêu hàng ngày.
Thế nhưng đúng như những lời xì xào của đám đông mà lâu nay, tôi vẫn lạnh lùng bỏ ngoài tai: Sống phụ thuộc không hề sướng chút nào.
Video đang HOT
Cậy thế có tiền, cô ta luôn ỷ lại và đổ cả lên đầu tôi từ công việc to đến nhỏ. Chẳng biết từ bao giờ tôi đã quen và mặc định việc phải hỏi ý kiến Thanh mỗi khi làm bất cứ việc gì. Đơn cử như chuyện nấu ăn. Mỗi khi đi làm về, tôi đều là người đi chợ, rồi tự mình chế biến trong khi Thanh thoải mái làm đẹp, xem ti vi…
Những lần đám bạn đến chơi nhà tôi ăn nhậu nhẹt, khi cần phải đi lấy một thứ gì đó, cô ta vẫn thường sai chuyền tôi như thể đó một lẽ tất yếu. Và tôi đã ngoan ngoãn làm theo chẳng khác gì đó là mệnh lệnh. Chúng bạn nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên nhưng tôi mặc kệ mọi thứ.
Và khi đi ăn cùng đám bạn, câu cửa miệng của tôi lúc được gợi ý hỏi món luôn là: “Thanh ăn gì”. Tôi làm như thế mà chẳng hề phàn nàn, ca thán. Tôi vẫn bằng lòng với những điều đó xưa nay.
Mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn như thế cho đến một ngày tôi phát hiện bạn gái phản bội mình. Cô ta say nắng gã trai hàng xóm và đã lén lút lên giường với hắn sau lưng tôi. Khi chuyện vỡ lở, cô ta thản nhiên như thể đó là đặc quyền của riêng mình.
Đau đớn, ê chề vì bị phản bội, coi rẻ, tôi mới chợt nhận sự thật phũ phàng, chính xác hơn thì tôi đã thức tỉnh rằng bao lâu nay mình đã tự biến mình thành nô lệ của cô ta, tự nguyện sống như kẻ ăn nhờ ở đậu, hết lòng cung phụng người đàn bà đó nhưng tôi được gì. Tất cả chỉ là sự phản bội, khinh bỉ.
Lúc đó tôi mới thấm thía câu nói sau lưng mình. Tôi nghiệm ra mình có thể sống tốt vào công việc hiện tại và ít nhất cũng được trở thành là chính mình, điều mà lâu nay tôi đã tự nguyện bỏ đi, tước đoạt.
Theo Phunutoday
"Cứ lấy vợ giàu cho chắc đã, về 'trùng tu' sau"
"Cứ lấy vợ giàu cho chắc cái đã, 'trùng tu' sau. Nghèo thì cải đến đời nào. Cứ chờ đi, rồi sẽ biết ai hơn ai.
Quay sang nhìn "mái già" nhà mình đang ngủ bên cạnh, tôi thở dài ngao ngán. Đã gần hai giờ sáng nhưng tôi vẫn chưa ngủ được, mà phần nhiều chắc do gương mặt mới "tu sửa" của vợ mình.
Chuyện tôi sắp kể sau đây, nhiều người sẽ cho rằng tôi đáng đời vì cái tội hám giàu, nhưng tôi cho rằng chủ yếu tại cái sự kém may mắn của mình mà thôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình có bốn anh chị em, bố mẹ làm ruộng nuôi các con ăn học. Cái cơ cực của tuổi thơ khiến tôi luôn tự nhủ mình phải cố gắng học hành để thoát nghèo, thay đổi cuộc sống. Trời cũng không phụ lòng, tôi vừa ra trường đã được một công ty về phần mềm nhận vào làm việc.
Tôi đặt ra tiêu chuẩn cho vợ tương lai của mình không cần phải xinh đẹp, nhưng phải có nhà Hà Nội, việc làm ổn định, mà có bố mẹ "nâng đỡ" thì càng tốt. Chính vì lẽ đó nên khi học đại học, không cô gái nào lọt vào mắt dù tôi biết vẻ ngoài cao ráo, sáng sủa của mình khiến nghiều nàng xin chết.
Rồi may mắn cũng mỉm cười với tôi khi thằng bạn cùng học đại học nhờ sửa máy tính cho văn phòng. Lúc về, tôi vô ý va phải một cô nàng trong thang máy. Điều khiến tôi chú ý cô ấy đầu tiên chính là cái túi xách Dior gần trăm triệu mà tôi nhìn thấy trên mạng, quần áo cô ấy cũng có vẻ đều là hàng hiệu. Toàn đồ đắt vậy mà khi nhìn đến mặt cô ấy thì ôi thôi, xấu không đỡ được: mặt thô, cằm còn hơi bạnh ra, người thì khá cao nhưng hơi đàn ông. Nói chung là chán, may còn mấy món đồ hiệu vớt lại.
Vợ xấu tí nhưng giàu là được (Ảnh minh họa)
Tôi túm ngay thằng bạn hỏi thăm thì biết cô nàng là My - con gái rượu của ông sếp nhà nó, nhà có hai biệt thự ở Linh Đàm. Tính cách cũng được, chỉ tội xấu quá nên không "đắt chồng". Bỏ qua vế sau, tôi chỉ để ý đến vế đầu, đó là nhà nàng "giàu". Nhờ nàng "ô mai sấu" nên vận may đổi đời của tôi cuối cùng đã đến rồi.
Tôi nhờ thằng bạn tìm hiểu hộ chỗ nàng tập gym hay chỗ cà phê quen để rồi tạo ra những cuộc gặp gỡ vô tình đầy ẩn ý. Với tài ăn nói, tôi nhanh chóng khiến My chú ý và "mê" mình.
Trong thời gian yêu đương, tôi luôn độc lập về tài chính, từ chối những món quà đắt tiền nàng tặng. Tôi rất tỉnh táo trong giai đoạn này vì biết không chỉ My mà bố mẹ nàng sẽ ngầm đánh giá tôi có phải anh chàng "đào mỏ" hay không. Đặc biệt tôi còn từ chối chiếc airblade mà My và bố mẹ nàng tặng nhân dịp sinh nhật. Tôi luôn có mặt khi nàng cần, giúp đỡ khi nhà nàng có công chuyện. Chuỗi hành động này đã khiến hai ông bà và nàng tin rằng tôi yêu nàng thật sự chứ không phải vì cái gia sản sau lưng nàng kia.
Đương nhiên yêu gái xấu như nàng cũng phải vững vàng. Lũ bạn tôi từ cười sau lưng đến chế nhạo trước mặt về việc tôi hám tiền, ham giàu mà yêu My. Nhưng đàn ông phải có bản lĩnh, không chỉ vì vài lời vớ vẩn đấy mà tôi quên mục đích của mình.
"Cứ lấy vợ giàu cho chắc cái đã, &'trùng tu' sau. Nghèo thì cải đến đời nào. Cứ chờ đi, rồi sẽ biết ai hơn ai". Tôi còn cười nhạo lại cái đám chê mình. Một đám cưới diễn ra như trong mơ giữa tôi và My mà gia đình nàng đứng ra lo liệu toàn bộ. Đương nhiên gia đình nàng vẫn rất "tỉnh" khi cho vợ chồng tôi một căn biệt thự nhưng là tài sản trước hôn nhân của My, tôi không được cùng đứng tên. Nhưng không sao, đời tôi thế là chính thức sang chương.
Tôi được bố vợ giới thiệu vào làm cho một công ty nước ngoài với mức lương cao ngất ngưởng. Tuy vậy nhưng cũng ngày càng nhiều chuyện oái oăm. Vợ tôi trưa nào cũng mang cơm đến cho chồng. Với gương mặt và vóc dáng "dưới chuẩn", đi đâu cô ấy cũng "thu hút"sự chú ý trong công ty tôi, ai cũng xầm xì bàn tán là vợ xấu chồng đẹp.
Trước đây tôi nghe mãi mấy lời này thì không sao, nhưng giờ tôi làm chỗ mới nhiều người có gia thế, tôi lại ngại bị người ta đánh giá. My cũng hiểu tôi khó chịu mỗi lần cô ấy tới, rồi lại bị mấy đồng nghiệp nữ trong công ty chê bai vì không xứng với tôi, cuối cùng cô ấy đã quyết định đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Phải nói là tôi mừng khôn xiết với quyết định này của vợ. "Xấu chàng thì hổ ai", cô ấy đẹp lên thì tôi cũng mát mặt. Lúc đầu, cô ấy chỉ đi hút mỡ, nâng mũi và gọt hàm. Trải qua ba tháng đau đớn, cô ấy trở thành một người khác, xinh đẹp rực rỡ, đi đâu ai cũng phải ngoái nhìn.
Tôi tự hào lắm, "thà đẹp nhân tạo còn hơn xấu tự nhiên" mà. Nhưng rồi cô ấy không dừng lại mà ngày càng sa đà vào mấy công cuộc làm đẹp này. Cô ấy đi bơm các thể loại: từ botox căng da mặt đến ngực, từ lông mày đến môi... Giờ nhìn mặt cô ấy đơ ra như tượng sáp, người quen không nhận ra. Cũng không ai dám chê nữa vì nhìn gương mặt cô ấy bây giờ trông lúc nào cũng sưng lên như vừa đánh nhau với ai.
Mà càng hỏng thì càng sửa, cô ấy vẫn miệt mài thay đổi diện mạo. Nói thật là mỗi lần quay ra nhìn vợ là tôi giật hết cả mình. Bây giờ tôi phải dũng cảm lắm khi nhìn vợ mà gượng cười bảo cô ấy "trông em không xấu mà". Giờ tôi không biết nên làm sao cho phải, ly dị thì tôi sẽ lại tay trắng vẫn hoàn trắng tay, ở lại thì... nản lắm các bạn ạ... Ôi cái công sức tính toán của tôi, chỉ tại ông trời nên tôi mới xui xẻo...
Theo Blogtamsu
Tôi chỉ coi nhà vợ giàu là trợ lực giúp đỡ mình Những người đàn ông nghèo như tôi nếu muốn đi lên, hãy tự nỗ lực của bản thân và đừng ăn bám gia đình nhà vợ. Ngược lại, chỉ coi nhà vợ giàu là trợ lực giúp đỡ mình và luôn phải sống bằng năng lực của mình. Đọc bài "Ngày rước dâu, vợ tôi được nhà vợ cho gần 30 cây vàng"...