Duyên phận đôi khi là cái cớ cho mối tình dang dở
Chia tay rồi, đừng buồn dù đó là bất kì lý do gì. Đừng đổ lỗi do duyên phận vì duyên phận chỉ là cái cớ cho những mối tình dang dở.
ảnh minh họa
Giữa thế gian hơn bảy tỷ người đang vận động bằng những cách khác nhau, gặp được nhau một cách ngẫu nhiên, không gượng ép thì đấy là một cái duyên. Cùng nhau đi qua một đoạn đường là một sự sắp đặt của tạo hóa nhưng để gắn bó lâu dài với nhau thì cần một chữ phận. Nếu lỡ mai kia, không cùng đồng hành với nhau trên hết chặng đường phía trước thì người ta lại đổ lỗi tại “Có duyên mà không phận”. Một lí do ngụy biện kinh điển mà khi thất tình, chúng ta thường xuyên được nghe an ủi.
Duyên phận vốn dĩ vô hình, thế nhưng số đông chúng ta lại luôn bám víu vào nó như thực thể hữu hình xoa dịu đi phần nào những tổn thương sau chia tay. Đã mấy ai trong chúng ta đủ dũng khí để đối diện với những lí do thực sự đã khiến cuộc tình đổ vỡ? Là có, nhưng chỉ là số ít, còn phần đông những người ngoài kia, họ tin vào hai chữ duyên phận. Duyên phận là thước đo tình yêu hữu hiệu, nó cân đo, đong, đếm độ sâu, độ dài của tình yêu, thế nên khi mối tình không xuôi bến, họ không ngần ngại bảo là do duyên phận chưa trọn mà quên mất “Duyên là do trời định, phận là do người, hạnh phúc do ta nắm bắt”. Trên đời này, chữ duyên có tồn tại, có duyên thì mới gặp, duyên là sợi dây kết nối vô hình gắn kết giữa người với người “Mọi cuộc gặp gỡ đều là cái duyên”. Còn chữ phận là do bản thân chúng ta cùng xây dựng, chăm sóc và định đoạt. Vậy nên, đừng đổ lỗi cho duyên phận, duyên phận chẳng có tội tình gì. Tình yêu là một thứ cần phải có sự chân thành, cùng nhau vun đắp từng ngày, không phải ngày một ngày hai mà nên hình hài của một đoạn tình cảm. Cứ mặc nó thì sớm muộn gì tình yêu kia cũng héo mòn theo thời gian. Nếu như thế, chẳng phải chúng ta đang lãng phí thứ duyên mà trời đã ban sao?
Video đang HOT
Trong tình yêu, cảm xúc mới chính là điều quan trọng chi phối toàn bộ tình cảm chứ không phải là duyên phận. Người ta vẫn nói ra rả về duyên phận, định mệnh để rồi có nhiều người vẫn ngồi lặng như tờ để chờ duyên mà đánh mất đi rất nhiều thứ tốt lành ở hiện tại. Còn những người đã có duyên nên đôi nên cặp, trước khi yêu, người ta thường “điêu ngoa” bảo rằng chẳng biết vì lý do gì lại yêu đối phương đến thế, nhưng khi hết yêu, họ vẽ ra muôn vàn lí do để chia tay. Chỉ một vài ba câu cãi vã, họ đã sớm buông tay, cho rằng đây không phải là một nửa thực sự, không phải là duyên phận. Hay đôi lúc chỉ đơn giản là do hết yêu, đoạn tình cảm này vốn đã cạn kiệt, chẳng còn hấp dẫn, cuốn hút như những phút đầu. Chỉ là bản thân chúng ta quá cố chấp, cứ cố lừa dối mình, lừa dối cảm xúc tự nhiên đấy để rồi lại đem hai chữ “duyên phận” làm một bức phong hoàn hảo để tự trấn an lòng mình.
ảnh minh họa
Chia tay rồi, đừng buồn dù đó là bất kì lý do gì. Đừng đổ lỗi do duyên phận vì duyên phận chỉ là cái cớ cho những mối tình dang dở. Nếu yêu thương thực sự, thì dù cãi vả, giận hờn hay xa nhau rất lâu, chúng ta cũng quay lại và ôm lấy nhau, chẳng việc gì lấy đó làm cớ để chia tay. Tình yêu là sự cảm thông sâu sắc, chấp nhận bản thân của nhau, tự tin vào chính mình sẽ bảo vệ được mối quan hệ của cả hai. Buông bỏ hay không, lâu dài hay ngắn ngủi là do chính sự vun đắp tình cảm của chúng ta, không có “duyên phận” nào ngăn cách được hai trái tim luôn thổn thức vì nhau. Nếu thực sự vì nhau, chẳng ai lại nghĩ đến việc bỏ rơi nhau trên đoạn đường đã cùng nhau bước. Chỉ mong rằng mỗi ngày khi mở mắt ra, có người yêu thương cạnh bên, cùng dìu dắt nhau đi về phía tương lai tươi sáng, nơi mà có anh và em để sau này không phải hối hận nói câu ” Sau này chúng ta cái gì cũng có, chỉ là không có chúng ta”. Nghe đau lòng sao!
Cuộc sống không là những mảng màu hồng như những thước phim trên truyền hình. Nó có rất nhiều biến cố, mà chúng ta là những nhân vật chính trong bộ phim đời thực mà mỗi ngày vẫn có rất nhiều tình tiết diễn ra. Tình yêu cũng vậy. Ngọt ngào, cay đắng, buồn tủi, tất cả đều có đầy đủ. Chỉ là chúng ta có dám đối mặt, cùng nhau nắm tay thật chặt bước qua những ngưỡng ải khó khăn để rồi ngẩng cao đầu khoe với thế giới “Chúng tôi là của nhau” hay không. Quan trọng là ở lòng người, sự cố gắng của bản thân chứ không phải ở chỗ duyên phận, duyên phận chỉ là một thử thách, một chất xúc tác cho tình yêu thêm nhiều hương vị. Người ta vẫn nói “Trên thế gian này, quý giá nhất không phải là thứ có được và mất đi, mà chính là hạnh phúc do ta nắm bắt”, vậy nên đừng để chữ “duyên” lấn át thứ tình cảm đang có mà hãy làm lớn hơn chữ “phận” mỗi ngày.
Theo Phununews
Hữu duyên vô phận, đừng nhọc lòng níu giữ...
Giữa biển người bao la, gặp được nhau là nhờ chữ duyên, nhưng có thể ở bên nhau đến cuối đời không còn tùy thuộc vào chữ phận.
ảnh minh họa
Trong cuộc sống, người ta hay nói về hai chữ duyên phận. Tất cả mọi cuộc gặp gỡ giữa người với người trong thế gian này dù là tình cờ hay hữu ý, âu cũng là do duyên phận. Duyên phận như một điều vô hình nào đó liên kết giữa con người với nhau. Giữa thế gian có vạn điều có thể cầu, nhưng duyên phận thì không như vậy. Ở đời, có bao nhiêu người gặp nhau vào thời điểm đẹp đẽ nhất mà có thể nắm tay nhau đi tới cuối con đường, hay cuối cùng chỉ là đi một đoạn đường ngắn ngủi, sau đó hóa xa lạ? Ở đời, có bao nhiêu người vì mãi chờ đợi một mối duyên đã tàn mà bỏ lỡ cả một cơ duyên tốt nhất? Hữu duyên vô phận, bốn chữ thôi mà đau đến nhói lòng...
Giữa biển người bao la, gặp được nhau là nhờ chữ duyên, nhưng có thể ở bên nhau đến cuối đời không còn tùy thuộc vào chữ phận. Cuộc sống này luôn có những biến đổi khó lường, hữu duyên vô phận cũng là điều bình thường. Có những mối lương duyên được định sẵn là sẽ ở cạnh nhau mãi, nhưng có những duyên số từ khi bắt đầu đã được định sẵn sẽ ra đi. Duyên phận là thứ chẳng thể cưỡng cầu, tình cảm cũng vậy. Thuận theo tự nhiên, tùy duyên mà định. Duyên đến rồi đi, tình nở hoa rồi tàn, ta cũng đừng gắng gượng níu giữ. Càng cố chấp nắm lấy chỉ khiến bản thân càng đau, càng nhọc lòng mà thôi. Thà buông bỏ, chấp nhận một thứ gọi là "hữu duyên vô phận" cho lòng thanh thản...
Em biết không, dòng đời mênh mang, thế gian luân chuyển, gặp được người mình yêu vào đúng thời điểm mình có thể gánh vác được mọi trọng trách và đem đến cho người ấy một bến bờ vững chắc, lý tưởng, đó chính là hạnh phúc. Nhưng gặp được người mình yêu mà sai thời điểm, chính là một nỗi đau khôn nguôi. Con người không có cách nào sửa đổi được mối nhân duyên của mình, cho nên phải biết, điều gì cần trân trọng thì trân trọng, cần giữ thì giữ, mà cần buông thì dù đau đến mấy vẫn phải buông. Có những mối tình kéo dài hàng năm trời, nhưng duyên tàn, tình tan, đến cuối cùng lại chẳng được trọn vẹn. Đừng oán trách duyên phận do trời, tình yêu ấy có sâu nặng đến đâu thì nhìn lại cũng chỉ là một khoảng thời gian đầy ắp những kỉ niệm đẹp đẽ. Thôi thì duyên đã hết, có mong mỏi, tiếc nuối, xót xa cũng không thể làm được gì, chỉ có thể mạnh mẽ vượt qua nỗi đau để bước tiếp con đường của mình. Duyên đến rồi đi, chẳng thể cưỡng cầu!
Có những câu chuyện tình đầy dang dở, có những trái tim vẫn vương vấn hoài một mối nhân duyên đã kết thúc. Có những con người lại lấy duyên phận làm cái cớ cho những mối tình đau thương chóng tàn. Nhưng suy cho cùng, thiên biến vạn hóa, đời chẳng ngờ được điều gì, người hôm nay nói yêu mình nhưng ngày mai lại bỏ mặc mình giữa những bộn bề thương tổn, người hứa cùng mình sẽ đi tới cuối đời song cuối cùng lại bước lên lễ đường cùng người khác. Đáng sợ hơn cả là những mối tình lâu năm nhưng chẳng nên duyên phận. Duyên phận không phải là thứ mình nên đổ lỗi, lỗi là do trái tim đã chọn sai chỗ, sai người, sai thời điểm. Chẳng có cơ duyên nào đáng trách, cũng chẳng có đoạn tình cảm nào là có lỗi. Cho dù bản thân không can tâm tình nguyện, nhưng vẫn phải chấp nhận có một số mối duyên không thể thành toàn, có một số con người không thể ở bên nhau. Hữu duyên vô phận, nghĩ vậy cho nhẹ lòng hơn.
Tình yêu vốn xuất phát từ hai chữ duyên phận. Chữ duyên có rất nhiều, nhưng tình nồng mà tan thì chính là vô phận. Người đã không còn yêu, thì ta nên để họ đi, cũng là để giải thoát cho mình, để bản thân có thể yêu một người khác tốt hơn. Nếu mình đã không còn yêu người, thì tốt nhất hãy buông bỏ họ, để họ có cơ hội yêu một người mới và vá lành những đớn đau, thương tổn. Người đến thì đến, người đi thì đi, đừng cố chấp giữ lấy một đoạn tình đã hết. Tình cảm, cũng giống như mây trời, tụ lại rồi tan, cố nắm bắt cũng chẳng được. Nhân duyên là vô cùng đáng quý, ngắn ngủi là thế, nhưng có những con người không biết trân trọng, đến khi mất rồi có tìm hoài tìm mãi vẫn không thể trở lại như xưa. Đến lúc đó, trách ta không có duyên, hay trách hữu duyên vô phận? Hay cuối cùng, lại tự trách chính mình?
Duyên phận là thứ rất mong manh. Hữu duyên vô phận cũng là điều tất yếu trong cuộc sống. Nhưng đừng quá đau buồn, đừng trách cứ tình yêu, cũng đừng nhọc lòng níu giữ. Ở đời, chẳng có mấy người cả đời chỉ yêu một người, cũng chẳng có mấy dạng tình yêu như vậy mà bền vững lâu dài. Như người ta thường nói, duyên phận là thứ rất kỳ lạ, duyên là do trời định, phận là do người tạo, hạnh phúc là do chính bản thân nắm giữ. Suy cho cùng, không níu giữ một đoạn tình duyên đã hết cũng là một loại hạnh phúc, để bình yên trong tâm hồn
Theo Phununews
Duyên phận do trời, hạnh phúc do người Người ta đến với bạn vì điều gì thì sẽ ra đi vì điều ấy. Trước khi học yêu ai đó hãy yêu thương chính mình, mình phải thật hạnh phúc thì tình yêu của mình dành cho một nửa mới thực sự hạnh phúc. ảnh minh họa Chúng ta gặp nhau vốn dĩ là duyên, nhưng ở lại hay ra đi lại...