Duyên phận của chúng ta hãy để thời gian tự trả lời
Một tình yêu ảo cách đây 10 năm đem lại những nỗi đau như thế là quá đủ. Mình không muốn, không muốn quá khứ lặp lại.
Ngày đó, người ta ở đất Việt Nam này mà mình còn không đủ dũng cảm gặp mặt rồi dẫn đến chia tay. Huống gì, bây giờ anh ở cách mình cả nửa vòng Trái Đất… Thế nên, mình đã khóc. Rất lâu rồi, mình mới khóc được… Những uất ức, những nghẹn ngào trong lòng cứ thế chuyển thể thành nước mắt…
Những ngày chuyển mùa… Trời xứ Quảng bắt đầu vào những ngày se se lạnh. Cái cảm giác lành lạnh, không mưa, chạy xe ngoài đường cho hơi lạnh pha phả vào mặt thật đã…
Tối nào cũng nhâm nhi ly trà hoa cúc âm ấm với một hy vọng tràn đầy sẽ ngủ ngon nhưng chả tác dụng gì. Vì lý do gì?
Một mớ bài tập chất đống và sắp đến hạn nhưng vẫn không tài nào tập trung. Có lẽ nước đến chân mới nhảy đã thành thói quen được nuông chiều bởi con bé chả có kỷ luật bản thân. Không học hành, không từ thiện, công việc không tập trung… Chuyển mùa là lại như vầy ư? Hôm qua, nằm nghiêng một bên bị trẹo cổ thế là không đi đánh cầu lông được. Tuần chỉ tập 2 buổi mà tuần này nghỉ cả 2. Đam mê một thời – một thời không sót một ngày nào đâu rồi?
Ngồi lục lại mớ bài viết đăng trên mấy báo ngày xưa ra đọc. Bỗng đâu nhớ ra câu chuyện Chiếc khăn gió lạnh ngày nào… Đã mười năm trôi qua. Thời gian trôi qua chóng vánh và không quên tặng cho kẻ ở lại những nỗi đau, sự trầm lắng và đôi khi là sự xáo động trong tâm hồn.
Hôm nay, một nhỏ em ngồi tâm sự chuyện ba nó bị đột quỵ. May mà nó vẫn còn lưu lại một đoạn video nhỏ ba nó hát. Mình chỉ có cảnh ba tắm mưa và không một lời của ba để lưu.
Hôm nay, bạn ngồi kể với tôi về câu chuyện yêu xa đây luẩn quẩn, không lối ra của bạn. Chia tay và im lặng. Bạn đau. Bạn gầy gò, nụ cười mang những nỗi buồn nặng trĩu. Thấy thương bạn vô bờ.
Cũng hôm nay, một nhỏ bạn mắt đượm buồn bảo chia tay với người yêu. Hỏi bạn muốn đi đâu cho khuây hay không thì bạn bảo bình thường. Ờ thì bình thường trong những nỗi đau bất thường. Mắt bạn sưng húp, thâm đen mà lại bình thường. Thôi thì chắc bạn muốn ở một mình để gặm nhấm nỗi đau?
Cuối chiều, ngồi đánh đánh gõ gõ Đơn đăng ký hiến mô, tạng. Cuối cùng thì con người cũng trở về “Cát bụi” mà thôi. Ngồi suy nghĩ sẽ chọn hiến cái gì? Tự nhiên, cũng có thoáng sờ sợ. Nào là giác mạc, sụn, xương, hiến xác, da, tim, thận, phổi… cái nào sợ quá chắc mình xin giữ lại cho riêng mình. Đặc biệt là một trái tim. Một trái tim nhạy cảm, dễ thương tổn nên phải giữ lại thôi… Ký xong đơn cảm thấy nhẹ người…
Video đang HOT
Nhỏ em bảo, sao chị không chịu lo cho chị mà cứ lo cho người khác hoài. Mình không biết phải lo cho mình kiểu chi đây? Chắc rất nhiều năm rồi mình không viết những dòng về tình cảm. Đã từ lâu, nhủ rằng sẽ chỉ như thế thôi. Một mình. Mặc cho người đời có hối hả, tò mò, hỏi han. Mặc cho mai mối này nọ… Mình trốn chạy. Tự biến mình thành một đứa con gái mạnh mẽ có phần nam tính trước mặt người khác. Cứ mặc tất cả. Mặc cho má ngày nào cũng lo lắng. Mặc cho bạn bè cũng dần dần từng đứa lập gia đình, rời xa mình như một kẻ xa lạ.
Trong người mình có 2 kẻ tồn tại – một là rất vui vẻ, nhí nhảnh, đôi khi nghịch ngợm. Mặt còn lại, là một kẻ lạnh lùng, gai góc, xù xì. Ai đã biến mình thành một kẻ như vầy? Chỉ tại mình mà thôi nhỉ? Dường như, sau hôm qua, khiến mình cũng suy nghĩ đôi chút về chuyện tình cảm.
Mình phải dũng cảm thú nhận với chính bản thân thôi – Thật ra mình cũng có cảm giác cô đơn. Sau nhiều lớp xù xì che chắn cẩn thận kia thì cũng chỉ là một trái tim tổn thương cần được bảo vệ và yêu thương. Tự nhiên, muốn đi đến một nơi nào đó xa xôi. Một mái ấm nhỏ. Mình sẽ ngồi viết, sẽ nuôi những còn vật nhỏ, sẽ trồng một vườn hoa và rau. Sẽ ngồi đan những chiếc khăn len ấm áp. Sẽ ngồi đọc, ngấu nghiến những quyển sách hay. Sẽ tìm cách giúp đỡ những người khó khăn xung quanh.
Tại sao những ngày này mình lại suy nghĩ về anh – người lạ phương trời xa đó. Anh cùng quê với mình. Anh chủ động kết bạn Facebook với mình. Nếu là bình thường, mình sẽ không kết bạn với người lạ nhưng do anh để lại vài lời nhắn, động viên công việc thiện nguyện ý nghĩa của mình. Rồi đôi ba câu nói xã giao qua lại. Và những hôm sau đó, anh thường xuyên bắt chuyện với mình hơn. Mình chả hiểu tại sao, việc trò chuyện với “người lạ” lại không hề lạ chút nào. Mình lại cảm giác thoái mái chia sẻ hơn về công việc, về việc thiện nguyện, việc học và những chuyện chẳng đầu chẳng cuối của mình. Nói chuyện một thời gian, mình mới biết anh không ở Việt Nam này mà ở nơi đất Mỹ xa xôi. Anh sống nội tâm. Mình cũng sống nội tâm. Mình chỉ nghĩ, anh cần một người bạn để chia sẻ. Thú thật, mình cũng như vậy…
Những ngày cuối tuần vừa rồi, mình cứ suy nghĩ mãi. Mình sợ tâm hồn nhạy cảm của mình lại nghĩ về người anh phương xa đó. Mình sợ một kịch bản cũ lại xảy ra như chuyện cách đây đã mười năm. Một tình yêu ảo cách đây 10 năm đem lại những nỗi đau như thế là quá đủ. Mình không muốn, không muốn quá khứ lặp lại. Ngày đó, người ta ở đất Việt Nam này mà mình còn không đủ dũng cảm gặp mặt rồi dẫn đến chia tay. Huống gì, bây giờ anh ở cách mình cả nửa vòng Trái Đất… Thế nên, mình đã khóc. Rất lâu rồi, mình mới khóc được… Những uất ức, những nghẹn ngào trong lòng cứ thế chuyển thể thành nước mắt…
2 hôm trước, anh nói chuyến bay vị delay. Mình hỏi anh đi đâu? Anh nói: “Về thăm em”. Anh đã từng bảo với mình, anh là con trai, hay đi đây đi đó, chuyện có hay mất đi một người bạn đối với anh là chuyện bình thường. Thế nên đừng tin lời của anh. Anh bảo là thế mà sao mình lại tin là anh sẽ về gặp mình cơ chứ?
Ngày hôm qua, vừa ngồi nghe chuyện tâm sự của nhỏ bạn, mình lại nghĩ đến anh. Mình thương bạn, lại vừa thương chính bản thân mình. Suốt một ngày thấp thỏm không thấy anh hỏi han. Mình linh cảm, là anh đang ở Sài Gòn. Tối, viết một dòng tâm sự thật dài trên Facebook với câu kết: “Liệu linh cảm của mình sẽ đúng? Thời gian sẽ trả lời thôi…” Những dòng này, chỉ để chế độ một mình Facebook của anh có thể xem được thôi. Mình hy vọng, anh sẽ đọc được…
Hôm nay, anh bắt chuyện. Mình hỏi anh đang ở đâu trên trái đất này. Anh bảo đang ở Sài Gòn. Vậy là linh cảm của mình đúng. Tự nhiên, lòng mình thấy vui rồi cũng lại chùng xuống thật nhanh. Anh nói có thể sẽ về quê trong vài ngày nữa. Mình muốn hỏi rất nhiều, hỏi bao giờ anh đi lại? Anh về quê có muốn ăn lại món gì không? Có muốn đi dạo phố cổ Hội An không? Có muốn chạy xe với em lên đèo Hải Vân không? Đầm Lập An mùa này đẹp lắm…. Thế rồi, mình chỉ nói được câu chúc anh vui vẻ.
Tại sao thế hả mình? Mình ngốc quá! Tại sao lại cứ nghĩ về một người chỉ nói chuyện hơn một tháng. Tại sao mình lại xù xì, gai góc với những người lạ nhưng đối anh thì lại khác…
Thôi thì, đợi thời gian trả lời thôi. Có duyên, ắt sẽ gặp. Và mình có niềm tin vào linh cảm của mình.
Theo blogradio.vn
Cảm ơn bạn đã không quý trọng, để giúp tôi học được cách buông tay...
Môt lân găp gơ, nhưng co thê phai đơi hơn môt ngan năm, la kêt qua qua kiêp trươc 500 lân ngoai đâu nhin lai, la mây đơi tu hanh mơi đôi lây đươc phuc duyên kiêp nay.
Người ta nói "tu trăm năm được ngồi chung thuyền, tu nghìn năm mới cùng chăn gối". Được ngồi chung thuyền với nhau đã là một cái duyên rồi, phải tu trăm năm mới có được cái duyên đó. Tu nghìn năm thì cái duyên đó mới nên duyên chồng vợ. Được sống cùng nhau, trải qua vui buồn cùng nhau, đó đã là một cái duyên vô cùng lớn.
Thê gian nay, sơ di găp đươc nhau đêu la co nguyên nhân. Môi môt lân găp gơ, đêu la đê hoan thanh môt tâm nguyên. Co le, tinh duyên kiêp trươc chưa tron ven, cho nên, kiêp nay lai co thê găp gơ. Hêt thay nhưng tương kiên, đêu la vi con thiêu nơ.
Môt lân găp gơ, nhưng co thê phai đơi hơn môt ngan năm, la kêt qua qua kiêp trươc 500 lân ngoai đâu nhin lai, la mây đơi tu hanh mơi đôi lây đươc phuc duyên kiêp nay.
Cảm ơn bạn đã không quý trọng, để giúp tôi học được cách buông tay...
Có người từng nói: "Kiếp trước 500 lần ngoái đầu nhìn lại mới đổi được một cái nhìn thoáng qua trong kiếp này".
Giữa người với người chính là duyên phận, gặp được nhau không hề dễ dàng.
Bạn nếu không quý trọng, thì cũng đừng trách móc lẫn nhau, chỉ có thể mỗi người một ngả...
Nếu như bạn đã thay đổi, vậy tôi cũng sẽ thờ ơ;
Nếu như bạn thờ ơ, vậy tôi sẽ coi như chấm hết;
Nếu như bạn coi như đã hết, vậy thì tôi cũng xem như đã quên;
Nếu như bạn đã quên, vậy tôi cũng tựa như biến mất không nhìn thấy nữa...
Nếu như có một ngày tôi quay lưng bước đi, không phải vì tôi không quan tâm, mà là tôi cảm thấy thất vọng.
Cảm ơn bạn đã không quý trọng, để giúp tôi học được cách buông tay...
Hiểu được thế nào là trân quý, mới xứng đáng có được điều đáng có. Chỉ quan tâm, chúng ta mới giữ được những mối quan hệ lâu bền.
Tình bạn cũng vậy...
Tình yêu cũng vậy...
Tình thân cũng như vậy...
Hết thảy đều như vậy...
Quý trọng duyên phận, nắm chắc từng cái hạnh phúc đạt được không dễ dàng này!
Theo PNN
Hóa ra có nhiều thứ nhất định phải tận mắt chứng kiến thì lòng mới chịu tin, là không thuộc về mình "Sẽ đến ngày em hiểu rằng kết thúc Không đơn giản như là lúc bắt đầu Nên trước khi đem lòng mơ hạnh phúc . Phải nhắm chừng mình đau được đến đâu!"... Mình từng có một tật rất xấu. Thích ai là không giấu nổi tình cảm, bao nhiêu mong chờ cứ hiện hết ra mặt. Lúc đó, tìm đủ cách để...