“Duyên nợ” của bác sỹ chữa trầm cảm và nữ bệnh nhân
Sợi dây vô hình đã gắn kết tôi và em 5 năm. Tôi là bác sỹ điều trị chứng trầm cảm cho em không chỉ bằng thuốc mà còn bằng tình cảm của mình.
Cái duyên lần gặp đầu tiên
Tôi gặp em trong lần chuyển viện từ tuyến huyện lên tỉnh. Cô bé chừng 15 tuổi có mái tóc đen dài và trên tay là một cuốn sách giáo khoa. Hỏi thăm hồ sơ bệnh thì bác sĩ tuyến huyện cũng lắc đầu.
“Duyên nợ” của bác sỹ chữa trầm cảm và cô thiếu nữ.
Từ trước đến nay có thể nói đây là trường hợp đầu tiên mọi người chứng kiến cảnh một cô bé nhỏ nhắn, xinh gái nhưng lúc cười nói hoạt bát, lúc lại ủ rũ đọc sách và khóc một mình. Vào khoảng thời gian cách đây 5-6 năm về trước, bệnh viện tuyến huyện không có điều kiện phát hiện về chứng trầm cảm, thần kinh. Mọi cố gắng của bác sĩ dành cho em cũng chỉ là dịch truyền, thuốc ngủ tạm thời cho đến khi em được tôi tiếp nhận.
Khi em được chuyển vào bệnh viện chúng tôi, trên tay là một cuốn sách giáo khoa nhàu nát thì nhiều câu nghi vấn đã được đặt ra và giải đáp: “Có lẽ cháu nó học nhiều quá nên thế này”.
Tất cả bệnh nhân đến với bệnh viện này gần như họ gặp một cú sốc về tâm lý rất nặng, tình trạng khi vui khi buồn, lúc mê lúc tỉnh là khó tránh khỏi. Đã quen với những tình huống như vậy, tôi không lấy làm lạ cho lắm về trường hợp của em. Qua hai ngày điều trị thuốc an thần, tình trạng của em cũng không khả quan là mấy. Cuối cùng, tôi chẩn đoán em mắc chứng trầm cảm.
Theo tìm hiểu và tôi được biết, em là một học trò ngoan và học giỏi trong lớp. Biểu hiện em ôm khư khư cuốn sách cho tôi biết chắc điều đó.
Nhiều ngày sau khi điều trị theo phác đồ bệnh trầm cảm, phần tỉnh táo trong em nhiều hơn phần mê man, cuồng dại. Em hay trò chuyện với tôi về những ngày đi học vui tươi. Tôi đặt vấn đề với phụ huynh của em về việc cho em thôi học và nhập viện, như vậy sẽ mang lại hiệu quả điều trị cao nhất cho em.
Một lần nữa em đau
Bên cạnh giường bệnh là ba mẹ em và tôi, cùng trao đổi với em về tình trạng bệnh của em. Những cú sốc tinh thần của em gần như đẩy đến đỉnh điểm khi ba mẹ và em nói chuyện với nhau vài vấn đề ngay tại đó. Lúc này sự thật về nguyên nhân căn bệnh của em mới được sáng tỏ.
Video đang HOT
Em đau đớn vì ba mẹ em sắp ra tòa ly dị sau nhiều năm ly thân, với một cô bé 15 tuổi thì đó có thể là một mất mát lớn. Ở chứng bệnh trầm cảm, suy nghĩ tiêu cực là cách hủy hoại con người và bệnh tật sẽ càng tấn công mạnh mẽ hơn nữa qua những cú sốc tinh thần.
Câu chuyện gia đình đầy thương cảm của em đã kéo dài suốt nhiều năm, quyết định không chung sống với nhau của ba mẹ em như một sự giải thoát đối với hai người nhưng đối với em đó là một vết thương, vết thương lớn trong tâm thức của em.
Cô bé thút thít với tôi: “Em không muốn ba mẹ chia tay nhau. Em muốn đi học, em muốn có một gia đình như bao gia đình khác, ba mẹ em mỗi người một nơi em sẽ thế nào đây…”. Những lời nói của em cứa vào tim tôi đau xót. Thương và nhớ nhất đối với tôi là hình ảnh em còn quá trẻ phải đối diện với những trúc trắc của người lớn, mà nặng nề nhất là căn bệnh em đang mang.
Sáu tháng đầu em nằm viện là 6 tháng trời ba mẹ thay nhau chăm sóc em, việc ra tòa tạm thời hoãn lại nhưng chuyện đã rồi thì làm sao có thể thay đổi được nói chi đây là chuyện tình cảm. Cuối cùng thì họ cũng chọn giải pháp dứt khoát, mỗi người đi mỗi hướng.
Đã nhiều lần em vào nhập viện, tìm đến cái chết chỉ vì những phút không tỉnh táo. Một lần xuất viện, em chào tôi, nụ cười em tươi như hoa hướng dương, thế mà hai tuần sau tôi gặp em trong tình trạng hết sức nguy kịch với một cánh tay băng chặt. Hỏi ra thì chỉ vì nghĩ quẩn và dại dột trước bế tắc của ba mẹ, em tự tử cắt động mạch tay.
Tình thương, thời gian liều thuốc vô hình
Phác đồ điều trị của em do tôi quản lý, thắm thoát đã 5 năm nay, em được dùng thuốc để điều trị trầm cảm. Quá trình điều trị là một khoảng thời gian cay nghiệt, nó có thể giết chết con người một lần nữa nếu không kiên nhẫn, không được hỗ trợ tinh thần tốt, đặc biệt đối với căn bệnh trầm cảm.
Cha mẹ em, sau khi ly dị, họ đã lập gia đình mới, để em một mình trong căn nhà trống trải với người giúp việc. Họ thường xuyên đến thăm em, chu cấp rất đầy đủ tiền bạc rồi lại vội vã ra đi.
Họ cuối cùng dường như quá mệt mỏi và sợ hãi với căn bệnh của em. Họ không thể đối mặt và mang em vào cuộc đời mới của họ. Và họ để em lại…
Em cứ vật vã ra vào bệnh viện và vật vã cùng bác sĩ tìm lối thoát cho mình. Tôi, ngoài việc là bác sĩ của em, còn được em xem như một người bạn tinh thần. Mỗi niềm vui, nỗi buồn của em, tôi là người được biết đầu tiên.
Em và những bệnh nhân khác của tôi, mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người một nỗi đau riêng nhưng tôi biết nỗi đau chung chính là những tình cảm của em, của bệnh nhân khác bị tổn thương bởi những người họ yêu thương nhất.
Hiện tại em đã là một thiếu nữ xinh xắn, hòa nhập cuộc sống với công việc hàng ngày.
Trải qua nhiều cuộc đấu tranh tinh thần, đấu tranh với bệnh tật, hiện tại em đã là một thiếu nữ xinh xắn, hòa nhập cuộc sống với công việc hàng ngày là làm những chiếc hoa giấy. Một công việc nhẹ nhàng, thư giãn và tinh thần thoải mái đã cho em một cuộc đời mới. Tôi chúc em sớm vượt qua mặc cảm tinh thần do bố mẹ vô tình gây nên và sớm có một gia đình êm ấm cho bản thân.
Theo Phunutoday
Vợ ngủ đi nhé, nhưng sáng mai phải thức dậy với anh đấy!
Vợ tôi dù là bệnh nhân vẫn an ủi chồng đừng lo lắng, cô ấy đã cảm nhận đủ hạnh phúc rồi và sẽ can đảm đối mặt với mọi thứ.
Tôi 32 tuổi, đã kết hôn được 4 năm. Vợ hơn tôi 3 tuổi, đã có một đời chồng và 1 đứa con nhỏ. Chồng trước của cô ấy mất do tai nạn giao thông khi cô ấy đang mang bầu 6 tháng. Sau khi sinh được 9 tháng, cô ấy về nhà mẹ đẻ sống cho đến khi gặp và kết hôn với tôi.
Tôi là phó phòng của một công ty xây dựng, còn vợ tôi làm bên cung cấp vật liệu xây dựng. Chúng tôi quen biết qua những lần hợp tác làm ăn.
Cô ấy có tính cách mạnh mẽ và biết vượt lên số phận. Có lẽ do mất mẹ từ nhỏ lại có con thơ nên cô ấy rất tự lập và biết chăm lo cho người khác. Cô ấy không đẹp, người khá cao to và có phần hơi thô. Mới đầu tôi bị hoàn cảnh của cô ấy làm cho thương hại. Lâu dần, tiếp xúc nhiều, tôi nảy sinh lòng cảm phục và thấy yêu mến, một lòng muốn lấy em làm vợ.
Có lẽ do mất mẹ từ nhỏ lại có con thơ nên cô ấy rất tự lập và biết chăm lo cho người khác.
Lần đầu ngỏ ý hẹn hò yêu đương, cô ấy từ chối rất quyết liệt. Cô ấy nói chỉ coi tôi là khách hàng và thân mật hơn chút thì là bạn. Sau rồi, trước sự tấn công dồn dập của tôi, cô ấy trả lời thẳng thừng là không xứng với tôi. Tôi là trai tân, lại là con út trong một gia đình khá giả coi trọng lễ giáo. Bố mẹ tôi đã về hưu, hiện đang tham gia một tổ chức từ thiện. Chính vì thế, cô ấy cảm thấy tự ti khi biết hoàn cảnh gia đình tôi.
Nhưng tôi rất kiên trì, đến khi chứng mình được tình cảm của mình khiến cô ấy chấp nhận thì chúng tôi lại phải đối mặt với sự phản đối từ phía gia đình tôi. Cũng may sự phản đối ấy không quá gay gắt. Bố mẹ tôi đều là người hiểu biết. Chỉ là mới đầu mẹ tôi không chấp nhận được một cô con dâu nhiều "tì vết" như vậy: lớn tuổi hơn con trai bà, đã có một đời chồng lại thêm con nhỏ. Nhưng dưới sự thuyết phục dai dẳng của tôi, cuối cùng mẹ cũng xiêu lòng và đồng ý cho hai đứa cưới. Mẹ tôi nói, chỉ mong hai đứa tôi hạnh phúc, quá khứ của con dâu mẹ sẽ không để ý đến nữa, nhưng tương lai phải chú trọng sống cho đúng mực.
Chúng tôi kết hôn, cô ấy cùng con về sống trong căn hộ của tôi. Hai năm đầu tiên trôi qua rất hạnh phúc. Cô ấy giỏi mọi việc và như một cỗ máy đa năng không biết mệt mỏi với việc của công ty và ở nhà. Bé rất ngoan, chúng rất nghe lời tôi và gọi tôi bằng bố cả trước khi về sống cùng nhau.
Nhưng đến năm thứ 3, sức khỏe của cô ấy đột nhiên giảm sút một cách đáng sợ. Thỉnh thoảng buổi sáng tôi phải gọi nhiều lần cô ấy mới tỉnh dậy. Cô ấy đột nhiên ăn ít, người gầy rộc, hai mắt trũng sâu, da trắng tái. Tôi tưởng cô ấy làm việc quá mệt mỏi nên bảo thuê giúp việc song cô ấy từ chối. Thế nên đi làm về tôi bắt đầu xắn tay áo dọn dẹp, nấu nướng đỡ đần cô ấy. Tôi còn mua một ít thuốc bổ cho cô ấy uống nhưng sức khỏe vẫn chưa biến chuyển. Lo lắng, tôi ép cô ấy đi khám. Nửa tháng sau, tôi nhận tờ kết quả mà tim như muốn ngừng đập. Vợ tôi được chẩn đoán ung thư máu giai đoạn cuối.
Đi lấy kết quả hộ vợ, tôi thẫn thờ về nhà. Vợ chỉ cần nhìn nét mặt của tôi chắc đã lờ mờ đoán ra mọi chuyện. Nhưng cô ấy cũng sốc khi biết mình bị như thế. Vợ chồng tôi ôm nhau khóc. Vợ tôi dù là bệnh nhân vẫn an ủi chồng đừng lo lắng, cô ấy đã cảm nhận đủ hạnh phúc rồi và sẽ can đảm đối mặt với mọi thứ.
Cô ấy chỉ ân hận là đã kết hôn với tôi khiến tôi dang dở. Rồi cô ấy kể rằng, mẹ cô ấy cũng đã mất vì căn bệnh này khi mới 26 tuổi, nhưng cô ấy cứ tự thầm nhủ rằng cô ấy đã bước qua tuổi đó từ lâu nên mới tham lam một cuộc sống gia đình yên ấm, mới đồng ý lấy tôi.
Nghe vợ nói, tôi vừa thương em vừa trách số phận sao quá nghiệt ngã với em. Ngay hôm sau tôi bắt cô ấy nghỉ việc đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện để điều trị lâu dài.
Lúc đầu cô ấy không chịu, còn nói rằng bệnh này chỉ nằm chờ chết, vào viện làm gì cho tốn kém. Nhưng dưới sự cầu xin của tôi cuối cùng cô ấy cũng đồng ý. Cô ấy nói tôi đừng hy vọng gì, cô ấy đã chứng kiến cảnh mẹ cô ấy phát bệnh rồi ra đi như thế nào rồi.
Tôi gửi con về nhờ mẹ tôi chăm sóc còn bản thân thì đi về giữa công ty và bệnh viện để trông nom vợ. Nằm trong viện, cô ấy tỏ ra rất buồn chán dù bố và hai em của cô ấy thường xuyên đến thăm. Cô ấy liên tục đòi về nhà. Cô ấy khóc lóc bảo tôi rằng chỉ muốn được ở bên cạnh tôi và con trong những ngày cuối đời. Đừng bắt cô ấy phải cô đơn trong bệnh viện. Bác sĩ cũng nói tình trạng của cô ấy có cố điều trị cũng không khả quan. Khuyên tôi nên chiều theo ý của bệnh nhân.
Trở về nhà, cô ấy cũng chỉ đi quanh quẩn được trong phòng. Đứng được một lát là chóng mặt. Con chỉ biết mẹ bị bệnh nên không được làm phiền mẹ, chỉ được ngồi bên cạnh và nói chuyện một lát rồi lại bị bà nội đón đi.
Càng ngày thời gian vợ tôi ngủ càng nhiều, thậm chí cô ấy không đủ sức dậy khỏi giường nữa. Cô ấy trở nên gầy đến không còn nhận ra cô ấy trước kia nữa. Da cô ấy đã nổi rõ những đường gân xanh. Ngày mùa hè mà vợ tôi vẫn không rời chăn bông. Nhưng vợ tôi vẫn rất kiên cường. Cô ấy không đòi hỏi hay kêu la gì.
Tôi vẫn luôn tự nhủ mình phải cứng rắn lên để còn làm chỗ dựa cho 2 con, nhưng cảm giác nhìn người thân yêu của mình đang chết dần chết mòn rất khủng khiếp.
Điều này khiến tôi lại càng đau lòng và lo lắng hơn. Tôi sợ hãi đến mức đêm đêm không dám ngủ say, chỉ cần vợ tôi hơi cử động là tôi đã bật dậy hỏi xem cô ấy cần gì. Lần nào trước khi đi ngủ tôi cũng đều thấp thỏm cầu mong: "Vợ ơi, ngày mai khi trời sáng, vợ phải nhớ tỉnh dậy đấy!".
Tôi sụt 6kg, tóc cũng lốm đốm bạc hai bên mai. Mẹ khuyên thuê thêm y tá tại nhà nhưng tôi không chịu. Vợ tôi chỉ còn sống được vài tháng nữa, tôi muốn chính mình có thể tự tay chăm sóc cho cô ấy đến khi trút hơi thở cuối cùng.
Bây giờ đã là 1 giờ sáng, vợ tôi còn đang ngủ mê man bên cạnh nhưng tôi lại không buồn ngủ một chút nào. Nằm nhìn vợ đi gần đến cái chết tôi cảm thấy mình bất lực. Tôi vẫn luôn tự nhủ mình phải cứng rắn lên để còn làm chỗ dựa cho con, nhưng cảm giác nhìn người thân yêu của mình đang chết dần chết mòn rất khủng khiếp. Có ai hiểu tâm trạng này của tôi không? Tôi phải làm gì để có thể kéo dài thêm sự sống cho vợ?
Theo Phunutoday
Hài hước nhật ký 7 ngày chăm vợ đẻ của ông chồng 9X Tới lúc vợ vào phòng đẻ, cô y tá kêu chuẩn bị quần áo, tã cho em bé đi, cả bỉm cho mẹ nữa. Chồng nghe xong mặt đần thối ra... Vợ thân yêu! Anh vẫn còn nhớ cách đây nửa tháng anh còn mạnh mồm tuyên bố với đám bạn rằng "Chăm vợ đẻ là chuyện thường có gì mà các ông...