Duyên muộn
Ba má mất sớm, chị thân cò tần tảo nuôi hai đứa em. Khi các em yên bề gia thất, mới sực nhớ chị đã qua tuổi xuân từ lâu lắm. Bà con họ hàng mối mai nhiều lượt, chị vẫn chưa ưng ai.
Ngay cả anh em trong nhà cũng có ý nghĩ thôi thì mai sau tuổi xế chiều, chị đành vui vầy với mấy đứa cháu. Cũng ý nghĩ ấy nên chồng em mới định nhờ chị giữ cháu. Em không bằng lòng. Đời chị vất vả vì mấy đứa em nhiều rồi, lẽ nào giờ phải tất bật với cả đám cháu. Trong thâm tâm, em vẫn mong chị được thảnh thơi, được gặp người đàn ông nào đó rồi có một mái ấm hạnh phúc của riêng mình.
Chị gầy và nhỏ dáng, sức khỏe giảm sút nhiều dù chưa đến tuổi 40. Trái gió trở trời một chút là chị lại nằm vùi. Hay tin chị sốt phải nằm viện, em vội vàng vào thăm. Phòng bệnh có hai giường. Giường bên cạnh là một người đàn ông đứng tuổi. Hai bệnh nhân giống nhau một điểm: không có người thân bên cạnh, phải tự chăm sóc mình. Có lẽ vì đồng cảm nên nhanh chóng trở thành bạn thân. Chị kể, anh là người vươn lên từ nghèo khó. Mải mê với sự nghiệp nên gần 50 vẫn chưa có mối tình nào. Mỗi lúc nhắc đến anh, mắt chị long lanh, gương mặt rạng rỡ hẳn. Em vui lắm. Cuối cùng, chị của em cũng đã biết yêu.
Có lẽ trời thương nên “đền bù” cho chị phần hạnh phúc thật trọn vẹn. Anh có công ty riêng, khá thành đạt. Chị của em đã có chồng để chia sẻ và nương tựa, không phải một mình chèo chống vất vả nữa.
Video đang HOT
Chị có biết, em đã âm thầm khóc thật nhiều trong những ngày cùng chị chuẩn bị đám cưới. Lúc đó, cô dâu nhà mình không còn là chị Hai nghiêm nghị của những đứa em chỉ biết răm rắp nghe lời. Cô dâu nhỏ bé bỡ ngỡ trước mọi việc, chăm chú lắng nghe đứa em gái út “truyền đạt kinh nghiệm” trong những ngày bắt đầu cuộc sống lứa đôi. Chị như trẻ ra cả chục tuổi khi đỏ mặt trách em gái sao bạo miệng. Chị của em lúc đó thật đáng yêu. Hôm nay, nghe tin chị sinh đôi hai cháu trai, lòng em vui sướng lạ kỳ.
Nhìn anh rể lăng xăng chạy tới chạy lui lo cho vợ con, cũng hiểu anh cưng chiều vợ đến cỡ nào. Mối lương duyên này tuy có muộn nhưng cuối cùng thật trọn vẹn, phải không chị?
Theo VNE
Khó chịu vì bố chồng thường vào phòng riêng
Đồ đạc quần áo, các thứ trong phòng tôi ông đều biết để chỗ nào, lấy dùng một cách rất tự nhiên.
Chúng tôi kêt hôn được một năm, cảm giác khó chịu, nhât là đôi với bô chồng. Gia đình anh chỉ có duy nhât anh, nhiêu người bảo tôi sướng vì sẽ được chiêu, tôi cũng cảm nhân được thê, chả ai là trọn vẹn cả, được cái này mât cái kia.
Ngày làm đám cưới, sau khi mọi viêc xong xuôi, tôi tranh thủ vào phòng nghỉ ngơi một chút cho đỡ mêt vì cả sáng đứng tiêp khách, mở cửa bước vào phòng thây bô anh nằm ngủ trên giường tân hôn, trong đó tôi chưa được nằm lân nào. Nghĩ chắc ông cũng mêt, nhưng tôi hơi thắc mắc vì còn nhiêu giường khác chứ đâu chỉ có môi giường vợ chồng tôi, tôi cũng lờ đi.
Ảnh minh họa: HH
Khoảng một tháng sau, vì chông làm xa nhà, thỉnh thoảng mới vê chơi một hai hôm nên tôi hay xuông chơi với anh. Lân đó tôi xuông chơi cũng lâu nên anh đưa tôi vê nhà, cũng là nghỉ ngơi luôn. Vê đên nhà tôi thây phòng mình sáng, đi vào thây bố chồng đang nằm xem tivi trong phòng, mặc dù nhà tôi có hai tivi. Tôi ngôi ở ngoài chán chê đợi ông ra đê vào, vì ngại không muôn vào phòng khi ông chưa ra, lâu quá đên nôi anh phải quát lên "Bô đi ra cho bọn con đi ngủ". Chân chừ một lúc ông mới ra.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản ông xem tivi trong phòng vì màn hình to, cũng hơi khó chịu một chút. Rồi vê sau, hê tôi ra ngoài là ông lại vào phòng tôi, nhiêu lân đô đạc trong phòng bị đảo lôn hêt, môi ngày tôi càng thêm khó chịu. Tôi không thích như vậy, không thích ai can thiêp quá vào đời sông riêng tư của mình, cũng tránh những mâp mờ giữa bô chông con dâu. Tôi nói với chồng không thích bô vào phòng, anh chỉ nghe chứ không nói lại với bô mẹ, thâm chí tôi còn nói với chị con nhà bác, chị có nói lại với bà, mà bà chẳng nói gì với ông. Viêc đó vân diên ra cho đên tân giờ.
Có lân bị mât tiên tôi cũng dám kêu ai, đô đạc quân áo, các thứ trong phòng ông đêu biêt tôi đê chô nào, lây dùng một cách rât tự nhiên, đên cái côc uông nước của tôi trong phòng ông cũng lây ra dùng rôi làm vỡ. Có lân vào phòng tôi, chẳng biêt ân khoá thê nào cửa sâp vào, không mở được ra, chìa khoá đê trong phòng, cuôi cùng phải phá cửa. Cứ ngỡ chồng sẽ nói bố không vào hoặc cân gì thì hãy vào, nhưng đâu vân đóng đây.
Ngoài ra, trong bữa cơm, nêu có cá là y như rằng ông dâm nguyên đâu cá vào bát nước châm, vừa tanh vừa không có chô đê châm thức ăn, tôi chẳng bao giờ châm thức ăn gì cả. Nước canh tôi không cho mì chính là lại làu nhàu "Chả có cái mẹ gì cả", rôi đứng phắt dây, ném đũa xuông mâm cơm. Lại nữa, ông chuyên mặc quân sooc ngắn, thói quen của ông là ăn cơm thu cả 2 chân lên ghê, làm tôi vừa thây ngại vừa không dám nhìn, chỉ biêt gục mặt xuông ăn.
Tôi hay mua đô vê chê biên các món đê ăn, một phân vì đang có bâu và phân đê cho ông bà thưởng thức, nhưng cứ nâu lên ông lại kêu "Kinh bỏ mẹ", rôi vân ăn hêt thâm chí còn ăn khỏe hơn tôi. Ông luôn chê tôi nhà quê, trong khi đó tôi là gái phô, bô là chủ xây dựng còn mẹ kinh doanh; nhà chông là phô núi, ông bà không có lương. Tôi luôn im lặng trước những câu nói của ông, không dám nói lại vì sợ mọi người bảo cãi láo. Nhiêu lúc âm ức, tủi thân chỉ biêt nằm trong phòng nước mắt ngắn nước mắt dài.
Tôi nói tât cả những suy nghĩ của mình với chồng nhưng anh không nói gì cả, môi lân tôi đông đên là anh lại lảng sang chuyên khác. Các bạn bảo tôi phải làm sao, có phải tôi quá kỹ tính hay bô anh quá vô tư? Thưc sự mọi hành đông của ông làm tôi rât khó chịu.
Theo VNE
Đêm động phòng, vợ tôi khóc ngất vì nhớ người cũ Em ra ngoài ghế sofa, nằm úp mặt xuống mà khóc nức nở, em khóc nấc như chưa bao giờ được khóc ngay trong đêm động phòng. Chưa có một câu chuyện nào lại ly kì như câu chuyện của vợ chồng tôi. Người phụ nữ tôi yêu thương, dành trọn cuộc đời cuối cùng lại không yêu tôi, trái tim em lại...