Duyên chưa đủ hay tình cũ vốn chẳng đong đầy?
“Tôi sợ thứ tình yêu lâu năm nhưng không nên duyên phận. Thứ tình yêu ấy bòn rút hết tuổi thanh xuân của một người con gái, để rồi sao đó cô ấy chới với không biết nên làm gì với trái tim, với lý trí của mình trong những năm tháng ít ỏi còn lại của thời son trẻ”.
Vô tình chợt nhận ra rằng đã lâu mình không khóc, đã lâu không còn cảm giác thấy nhớ ai đó đến cháy lòng. Cô đơn quá lâu khiến em dường như đã quên rằng… mình từng như thế.
Em ngày ấy là một cô gái vô tư, yêu anh bằng tất cả sự ngây thơ và vụng dại của mối tình đầu. Anh chững chạc và trưởng thành, em thì trẻ con và ngang bướng. Em và anh ngày ấy quá khác biệt, nhưng ít ra, ta đã từng hạnh phúc.
3 năm, 8 tháng, 11 ngày…
Bên nhau để rồi lìa xa vì hai chữ không hợp. Có những ranh giới dù rất muốn nhưng em chẳng thể nào vượt qua. Và rồi chính hai ta lại vấp phải cái ranh giới ấy. Quãng thời gian bên nhau cũng đủ dài để em tin rằng mình sẽ bên nhau mãi. Và em cũng tin rằng mình có thể làm tất cả để bảo vệ hạnh phúc ấy. Nhưng đến khi xảy ra em mới biết, tất cả không bao gồm gia đình anh và em…
Video đang HOT
Bố mẹ anh nói hai đứa không hợp rồi phản đối. Anh giấu em điều đó nhưng anh biết không, anh chẳng bao giờ có thể che giấu được cảm xúc trong ánh mắt của mình. Em đủ hiểu anh để biết rằng anh đang không ổn. Và khi em biết tất cả, em cảm thấy chính bản thân mình cũng không thể ổn. Em biết anh sẽ đấu tranh đến cùng để giữ tình yêu ấy, nhưng nơi chính bản thân em lại thấy sợ. Em sợ một tình yêu không được chúc phúc. Em sợ một kết thúc có thể làm anh tổn thương để rồi em cũng sẽ làm tổn thương chính mình. Thật sự em rất sợ.
Em đã cố gắng yêu, cố gắng bên anh như chưa có gì xảy ra. Nhưng em lại chẳng thể giả vờ như chưa từng có gì hết. Em cảm thấy mệt mỏi trong chính cuộc tình của em và anh, nơi mà em đã từng vô cùng hạnh phúc. Nhưng hai người không duyên phận yêu nhau cũng như hai sợi chỉ bị rối. Bên nhau càng lâu cũng như chỉ càng gỡ càng rối. Để đến khi định mệnh phải tách họ ra chỉ còn cách là cắt đi tất cả.
Một người con gái có thể làm bất cứ điều gì vì người cô ấy yêu. Tất cả là bao gồm cả việc tự mình chấm dứt tình yêu ấy. Và em quyết định rời xa. Anh muốn níu, em thì cứ buông. Xa nhau là điều mà em đã nghĩ là tốt nhất.
Nhưng em cũng sợ mình sẽ hối hận, em sợ mình sẽ không thể đi khi đã phụ thuộc vào anh quá nhiều. Vậy mà, em đã xa rồi chẳng một lần quay lại. Anh giờ liệu đang mong ai, nhớ ai hay yêu một ai khác chẳng còn là chính em.
Em cô đơn, và nhiều lúc em thật sự không biết nên làm gì trong những khoảnh khắc cô đơn ấy. Nhớ anh ư, mối tình đầu…?
Theo Blogtamsu
Yêu nhau thật tử tế, được không?
Thương cũng được, mà yêu cũng được, miễn là đừng có người thứ ba. Ít cũng được, mà nhiều cũng được, miễn là lúc hết yêu nói thẳng ra để cả hai còn biết đường.
Chúng ta đều đã chẳng còn là đứa trẻ tò mò với những rung động đầu tiên của tình yêu, cũng đã đủ trưởng thành để không còn khát thèm những cuộc rong chơi, lúc chán thì ngừng, lúc ham vui thì chốn xưa chỉ xem là tạm bợ.
Chúng ta đã đi qua hết những nông nổi, bồng bột, đã nếm trải những giây phút dại khờ, đã làm đau một người và từng vì một người mà ôm mãi nỗi đau.
Chúng ta đã ít nhiều đánh vần được đúng hai chữ tình yêu, những gì còn lại chỉ là tìm được đúng người để đi cùng nhau đến hết đường, cùng lối.
Chúng ta đã chẳng còn đủ quyền để mỗi lần sai lại đưa tuổi trẻ ra chuộc lỗi. Vậy nên là, từ giờ, nếu có thể, hãy yêu nhau thật tử tế được không?
Thương cũng được, mà yêu cũng được, miễn là đừng có người thứ ba. Ít cũng được, mà nhiều cũng được, miễn là lúc hết yêu nói thẳng ra để cả hai còn biết đường.
Một ngày nhắn cho nhau hàng trăm mẩu tin cũng được, mà suốt tuần chỉ có thể dành cho nhau vài cuộc điện thoại dài dòng cũng được, miễn là ai cũng cảm thấy tự do. Là thứ tự do mà một người trưởng thành cần cho cuộc sống riêng, chứ không phải thứ cô đơn đến đắng tim khi bị người yêu lơ là không chăm sóc.
Đưa đón nhau hàng ngày cũng được, mà cuối tuần gặp nhau một lần thôi cũng được, miễn là lúc trống trải vẫn biết mình đang còn chỗ dựa, miễn là những lúc thực sự cần một nơi nương tựa - người đó vẫn sẵn sàng ở ngay bên.
Cãi vã nhau cũng được, mà chiến tranh lạnh với nhau cũng được, miễn là câu xin lỗi có người biết nói ra. Bình yên cũng được, mà sóng gió gập ghềnh cũng được, chỉ mong là đừng bao giờ dễ dàng nói hai chữ "xin lỗi, đã đến lúc mình phải chia tay".
Đã xa lắm rồi những lần vội vã yêu đương, đã qua mất rồi cái thời lý trí ngủ quên, chỉ mình trái tim nổi loạn...
Từ giờ, em sẽ sống tử tế trước hết là với chính em. Sẽ tìm một người tử tế để yêu và yêu một người thật tử tế. Vì cuộc đời này quá ngắn để đối đãi với bản thân mình một cách qua quýt. Để trách một người con trai chỉ biết làm những điều tàn nhẫn. Và tự mình trở thành một người con gái không biết trân trọng bản thân.
Theo Blogtamsu
Yêu đến bạc đầu Ta mang niềm vui và hạnh phúc cho người mình yêu để chính ta sẽ được yêu trong hạnh phúc. Hãy cứ yêu nhau đi, yêu bằng cả con tim và lý trí, yêu chân thành bằng tình yêu thánh thiện, để được...yêu đến bạc đầu... Bây giờ đầu đã hai màu tóc, ngồi ôn lại ký ức xa xưa, những cảm xúc...