Duyên cạn rồi, sao còn cố chấp yêu nhau?
Là vì điều gì mà cả hai còn cố chấp yêu nhau như vậy, mà chẳng phải là yêu nữa, là cố chấp bên nhau thôi.
Chúng ta đã đi cùng nhau một đoạn đường đủ dài để xâu chuỗi thành miền ký ức đẹp, đủ sâu để em biết trái tim một người từng dành trọn cho em. Chúng ta đã cùng nhau nếm đủ vị của tình yêu mà khi ngoái đầu nhìn lại tưởng chừng nó vừa mới tan ra đầu môi cay đắng và ngọt ngào trộn lẫn.
Chúng ta gặp nhau, yêu nhau, ghét nhau, xa nhau âu cũng là duyên phận nhưng bỗng một mai thức dậy trở mình thấy lạnh, tim trống hoác, chữ duyên trôi tuột về đâu cạn mất rồi thì có lẽ đã đến lúc tình nhạt phai.
Chẳng phải ai cũng đủ tinh tế để nhận ra chữ duyên chẳng còn như thuở ban đầu yêu nữa nên cứ cố bám lấy nhau, cố chấp yêu nhau không buông bỏ.
Ta biết, người biết có những điều trôi qua không bao giờ trở lại, nhất là chuyện tình yêu nó càng khó khăn hơn, gượng ép sao đành. Lúc đó cố chấp bên nhau giống như chân xỏ vào một đôi giày không đúng cỡ nhưng vẫn cứ cố đi, chân đau rát vẫn không kêu ca. Là vậy đó, những kẻ cố chấp luôn có sức chịu đựng đến phi thường, là vì cố chấp nên bất chấp hết.
Cố chấp yêu giống như đi trên một con đường hoa cỏ may mọc kín lối, đi vào sẽ bị găm đầy vào quần nhưng vẫn cứ đi. Để khi từng đám cỏ bé tý xíu ghim chặt vào quần rồi mới ngồi gỡ rối. Chuyện tình mình không còn như lúc xưa nữa, kỉ niệm đủ nhiều để không quên nhau nhưng yêu thương đủ nhạt thì buông tay là cách tốt nhất để người kia đi tìm hạnh phúc.
Video đang HOT
Những năm tháng hạnh phúc từng có bên nhau thực sự rất đẹp nhưng đó đều là chuyện hôm qua, còn hôm nay bàn tay ai đã nắm hờ sắp buông, bàn tay kia hối hả níu lại. Nắm lấy tay nhau trong giằng xé và thương tổn.
Thực ra chẳng phải người này làm gì có lỗi với người kia nên tình mới nhạt. Bởi vốn dĩ có những chuyện tình bỗng nhiên dừng lại thế thôi. Không lý do. Dừng lại không phải để làm nhau đau, chỉ là dừng lại đúng lúc để cả hai có thể tìm một nửa trọn vẹn hơn.
Có những nỗi buồn ẩn sau đôi mắt, lặng lẽ thở dài và câm lặng nhìn dòng đời hối hả trôi qua, nhìn một cuộc tình cạn duyên hết nợ đang xa mà chẳng thể buông bỏ.
Là vì điều gì mà cả hai còn cố chấp yêu nhau như vậy, mà chẳng phải là yêu nữa, là cố chấp bên nhau thôi. Hai kẻ lặng lẽ bước đi bên cạnh nhau khi trong lòng tình đã nhạt đi lúc nào không hay…
Là vì tình đậm sâu hay vì thời gian yêu nhau quá lâu không thể dứt bỏ. Vì người kia đã từng là điều quan trọng nhất đối với người này. Và cũng là vì chưa chấp nhận được việc mai này sẽ không ở cạnh nhau nữa, hụt hẫng và cô đơn chưa biết vin vào ai.
Một chiều mùa đông gió thốc vào mặt, tách café cạn khô dưới đáy cốc, tình nguội lạnh từ bao giờ. Có lẽ đã đến lúc không thể giữ lấy nhau được nữa, đến lúc đường hai ngả người thương thành lạ. Bên nhau là thói quen thì đừng cố chấp giữ lấy một mối quan hệ đang rạn nứt từng ngày nữa.
Cố chấp yêu nhau, cả hai sẽ có những ngày chẳng thanh thản, bộn bề nhớ thương nhau cho hết nghĩa vụ, cho trọn vẹn một tình yêu từng có. Hà cớ gì dây chun sắp đứt rồi còn cố buộc chặt vào làm gì. Rồi cũng đến lúc khi không còn yêu nữa thì khép lại một quãng đời đã đi bên cạnh nhau để bước tiếp.
Duyên cạn rồi, để tình đi nhé, đừng cố chấp yêu nhau nữa được không?
Theo Tri Thức Trẻ
Nước mắt chảy xuôi
Đoàn người đưa tang mỗi lúc một dài hơn, có lẽ phần vì bà cụ Tầm ăn ở hiền lành, phần để xem thái độ của chị Hoan, cô con dâu nanh nọc cụ thế nào. Hình như chị ta có khẽ chấm nước mắt, khẽ thôi vì sau đó vẫn bộ mặt lạnh tanh, bất cần.
Có người tiếc thương bà nhưng cũng có người chép miệng " thôi, chết đi có khi lại sướng cái thân". Đám trẻ chăn bò là buồn hơn cả, thường ngày chúng nghịch như quỷ sứ khiến bà kêu la khản cả giọng, giờ đứa nào cũng buồn thiu đi theo đoàn người, có đứa còn đăm chiêu khẽ thở dài như ông cụ non. Vậy là từ nay chẳng còn ai bầu bạn với chúng, không còn được nghe kể chuyện đánh nhau hấp dẫn như xem phim chiến đấu.
Cũng những tiết đầu Đông như thế này, khi cánh đồng làng vừa gặt xong còn trơ gốc rạ, bà Tầm và lũ trẻ lại co ro rúm ró trong những tấm ni lon, lùa đàn bò ra đồng, chỗ gốc cây gạo xù xì, thân nó chi chít vết đạn từ thời chiến tranh nhưng lạ thay nó không chết và cũng không ai hiểu nó có từ bao giờ... Từ lâu cây gạo và bà đã trở nên thân thiết như hai người bạn tâm giao, hình như giữa họ có mối đồng cảm. Cô độc, trơ trọi dù cho cuộc sống có xoay vần đến đâu.
Ngày cả làng đi sơ tán thì bà xin ở lại phục vụ chiến đấu giữ làng. Cái tuổi thanh xuân đẹp nhất đã hoá vào từng trận đánh, hoà vào mỗi chiến công nên câu chuyện chiến đấu của bà thường sinh động. Ngày trở về bà mới giật mình nhận ra mình thực sự cô độc sau cuộc chiến, ngay cả một mái ấm nhỏ nhoi mà cái bụng thì ngày một phưỡn ra. Người ta quy kết cho bà đủ thứ tội trời ơi, thực tình bà cũng không biết người lính ấy còn sống hay đã hi sinh, may mà có bản thành tích chiến đấu gỡ gạc...
Bà quý anh Tâm hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này, cuộc sống một mẹ một con nên dù không dư dả nhưng cũng thuộc hàng ổn định, thậm chí anh ăn diện còn hơn mấy vị đi học bên Tây về. Ngày cưới dâu về bà mừng vì từ nay nhà bớt neo người, đi đâu cũng khoe, nhưng chưa đầy ba bảy hai mốt ngày chị ta hiện hình là người đàn bà nanh nọc, từ đó cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu nổ ra liên miên, xóm làng không lúc nào được yên ổn, tiếng chị đánh chó, chửi mèo, rít lên nghe mà phát hãi...
Bốn người, một mái nhà mà đến hai nồi cơm. Mỗi buổi chiều về ngang nhà lại thấy bà lếch thếch bê niêu đất cơm với ruốc hấp ngồi ngoài hiên nhai trệu trạo. Chỉ thằng Bột là khoái, lúc nào bà đi chợ có thức ăn ngon là sang quấn bà, thương bà đặt lên trên đầu, bà khóc, những giọt nước mắt ứa ra từ cặp mắt mờ đục, nếp nhăn xô lại càng thảm thiết...
Chị Hoan chạy chọt xin chuyển cho anh Tâm lên tỉnh công tác vừa tránh cảnh "đá thúng đụng niêu" lại dễ bề thăng tiến. Bà Tầm lại lủi thủi một mình, bà dành dụm khoản tiền trợ cấp thương binh dựng túp lều, mua thêm con bò cái chiều chiều đi chăn với lũ trẻ...
Không biết bao nhiêu thế hệ trẻ con làng đã từng chăn bò với bà, đi với bà có cái sướng là cứ để bò cho bà trông, tha hồ mà đi chơi, phá phách. Mùa nào thức ấy khi thì ngô, lạc khi thì khoai lang đào về nướng, bà ngăm nghe mắng mỏ nhưng rồi đâu lại vào đấy, nếu bị chủ vườn bắt bà lại đứng ra nhận tội, đến khổ.
Bẵng đi một thời gian không thấy bà chăn bò nữa, ai cũng mừng "trẻ cậy cha, già cậy con, anh chị ấy ăn nên làm ra, nghĩ lại nên rước mẹ vào thành phố báo hiếu tuổi già". Vậy mà giờ bà chết thui thủi trong túp lều rách. Ra họ rước bà lên cốt chiếm miếng đất mặt tiền mà bà được ưu tiên. "Trước sau gì tôi cũng cho thằng Bột chứ có mang theo được đâu. Nó mắng chửi đồ ăn bám, bẩn thỉu, bữa cơm nó mang lên không bằng con Milu nhà nó". Bà cười mà miệng méo xệch như mếu.
Cánh đồng, gốc gạo già nua giờ vắng bà buồn thăm thẳm. Cây gạo rũ xuống, lâu nay người ta sợ ma nên không dám chặt nhưng giờ đất chỗ đó đang chuyển đổi, mét đất mét vàng thì có ma nào hơn ma lực đồng tiền. Đoàn người vẫn nối dài, phường bát âm tấu điệu nhạc buồn khiến chiều quê càng ảm đạm.
Theo VNE
Vượt qua nỗi sợ Hầu như ai cũng có những nỗi sợ thường trực, như tôi, bé thì sợ cô giáo, sợ mẹ, lớn hơn một chút thì sợ sếp, sợ thất nghiệp, sợ chết... Đến khi lấy chồng thì lúc nào cũng sợ chồng có người khác, rồi có con thì chỉ sợ con sẽ không ở bên mình. Tôi từng được bạn tặng một đôi...