Dứt tình vì lo sợ mẹ chồng tương lai
Mẹ tôi không hài lòng khi tôi yêu em vì cho rằng nhà em làm nghề mổ lợn, một nghề không có phúc.
Tình yêu của chúng tôi đã được hơn hai năm. Chuyện của chúng tôi giống như những câu chuyện tình lãng mạn trong tiểu thuyết. Ngay từ lần đầu trông thấy em, tôi đã đem lòng yêu mến. Tôi thường đứng trên ban công nhìn xuống lớp em và ngắm em chơi đá cầu với chúng bạn. Tôi không dám làm quen. Khi đủ dũng cảm để viết thư tay làm quen thì có một tình huống dở khóc dở cười xảy ra. Do em mặc chiếc áo xanh đoàn viên nên tôi cứ ngỡ em là bí thư của lớp ấy. Tôi lại không quen ai trong lớp em nên không biết thông tin gì về em. Chỉ nghe qua một người bạn của tôi biết tên bí thư lớp đó. Và tôi đã gửi thư và vẽ tặng một bức tranh làm quà ngỏ lời làm quen với cô bí thư ấy. Sau đó tôi mới biết mình nhầm.
Em bắt đầu có ấn tượng về tôi trong dịp ấy. Chúng tôi quen nhau, nhắn tin cho nhau hàng ngày. Đến một ngày, tôi nói rằng tôi yêu em thì em chỉ khẽ gật đầu. Tình yêu của chúng tôi đẹp và nhẹ nhàng, đã tạo điểm tựa cho tôi đỗ vào trường đại học mà tôi mong ước. Tôi và em quyết phải đỗ vào trường mình muốn để mọi người không thể nói yêu đương không lo học. Đi học xa nhà, cứ hai tuần một lần, tôi lại về quê để thăm gia đình và gặp em.
Năm tiếp theo, em cũng thi đậu vào trường em theo đuổi. Tôi mừng vì cả hai bước đầu đều đạt được nguyện vọng. Tình yêu của chúng tôi vẫn rất đẹp cho đến một ngày, khi gia đình tôi biết chuyện. Gia đình tôi khuyên tôi nên xem xét vì cho rằng gia đình em làm nghề mổ lợn là nghề “không có phúc”. Tôi không cho rằng chuyện đó ảnh hưởng nhiều lắm và vẫn muốn tiếp tục yêu em. Nhưng không hiểu sao một lần nói chuyện với em, tôi ngốc ngếch thế nào mà lại đi nói chuyện đó với em.
Em lặng im không nói gì. Sau đó òa khóc và nói muốn chia tay với tôi. Lần ấy tôi đã giải thích với em rất nhiều rằng tôi không quan trọng việc ấy. Gia đình tôi cũng không có thành kiến gì với gia đình em nhiều. Chỉ đơn giản là góp ý thôi. Em cũng xuôi nhưng dường như điều ấy đã khiến em không còn vô tư như trước nữa. Em nói em sợ gia đình tôi.
Video đang HOT
Tệ hại nhất là mẹ em biết chuyện đã kiên quyết không cho em tiếp tục tình cảm với tôi. Mẹ em nói tuổi của chúng tôi không hợp, lấy nhau chỉ khổ sau này. Vài lần nữa em nói muốn chia tay nhưng tôi biết rõ rằng em vẫn yêu tôi nhiều lắm, chỉ vì em không vượt qua được áp lực từ phía gia đình. Tôi biết em rất khổ tâm vì chuyện đó. Nhiều lúc tôi cảm thấy chuyện của tôi sao lại ngang trái như vậy.
Có nhiều cô gái để mắt tới tôi nhưng không ai làm tôi rung động nhiều như em, dù có những cô gái nhan sắc hơn em. Ở em, tôi cảm thấy được sự chăm sóc, bình yên. Tôi cũng nhận thấy em có những cảm giác như vậy. Tôi còn nhớ một lần phải nằm viện, thập tử nhất sinh. Tôi nhập viện và yếu đến mức không thể báo cho em biết. Các bác sĩ nói tôi hầu như không có cơ hội qua khỏi. Nhưng trong cơn mê, tôi đã mơ thấy em. Cùng với sự chăm lo của gia đình, bác sĩ thì tình yêu và niềm tin với em có lẽ đã cứu sống tôi. Các bác sĩ cũng nói tôi là trường hợp đầu tiên trong bảy năm trở lại đây có thể chiến thắng bệnh này. Qua người em họ, tôi mới biết rằng em đã biết chuyện tôi bị ốm và rất lo lắng. Em khóc hàng đêm vì nghĩ rằng tôi giấu không cho em biết, nghĩ rằng tôi không còn yêu em nữa.
Tôi biết rằng tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được người con gái nào giống em. Em chính là phần còn lại trong tôi mà bấy lâu nay tôi tìm kiếm. Tôi không muốn và cũng không cần người con gái nào khác ngoài em. Tôi có thể vượt qua mọi rào cản để giữ em, nắm lấy hạnh phúc của mình. Nhưng em lại không thể mạnh mẽ như tôi. Dường như em vẫn bị đè nặng bởi những quan niệm về “hợp tuổi” và “mẹ chồng nàng dâu” (không biết em nghe ở đâu nói rằng mẹ tôi rất ghê, trong khi sự thật lại không phải như vậy).
Tôi hiểu những cảm giác ấy của em nhưng tôi không muốn mất em. Gần đây em nói em sẽ cắt đứt liên lạc với tôi và sẽ cố quên tôi. Em nói rằng như vậy sẽ tốt cho cả hai, sẽ hạnh phúc cho cả hai. Tôi không muốn điều ấy chút nào. Những lần trước, chúng tôi thử tạm xa nhau nhưng đều không quá hai hoặc ba ngày là chúng tôi không thể chịu được. Tôi không muốn em khổ tâm vì phải đứng giữa tình yêu và gia đình. Nhưng tôi cũng rất sợ mất em, mất đi người con gái duy nhất tôi yêu. Tôi thật chẳng biết mình phải làm gì bây giờ ?
Theo VNE
Mới quen 2 tháng, anh đã bảo cưới xin
Tôi 22 tuổi, bạn bảo tôi chịu anh đi vì vài năm nữa tôi sẽ già, sẽ ế nhưng anh hiện không làm gì cả, chỉ ở nhà.
Tôi năm nay 23 tuổi, ra trường và đi làm được 6 tháng rồi. Ngày 20/10 vừa rồi, tôi đi sinh nhật một người bạn và quen anh. Vì lúc đó có người đang theo đuổi tôi nên anh không nói gì hết. Sau này, tôi không thích người kia nên họ rút lui, anh mới bắt đầu xin số điện thoại và theo đuổi tôi. Tôi cũng hơi hơi có cảm tình với anh một chút thôi vì thấy anh hiền lành và khá chững chạc.
Nhà anh có anh anh chị em, anh là út. Mẹ anh năm nay 65 tuổi rồi, anh sinh năm 1982, còn tôi sinh năm 1990. Nhà anh rất mê tín, trước khi quen ai thì phải coi hợp tuổi rồi mới quen. Chắc vì vậy nên đến giờ anh vẫn chưa có vợ. Anh không có nghề nghiệp gì hết, trước giờ chỉ ở nhà thôi vì nhà anh có mấy mẫu cao su và nghe nói anh chuẩn bị mở tiệm cầm đồ. Tôi thì học đại học ra, công việc hiện tại khá ổn định.
Hôm vừa rồi, anh chở tôi về nhà anh chơi một chút vì tiện công việc thôi. Mẹ anh khen tôi biết cách nói chuyện. Tôi thì chỉ muốn coi thử nhà anh như nào, mẹ anh có khó tính không nhưng theo tôi thấy thì không, có điều bà hơi già chút thôi. Lúc đó, chúng tôi cũng chưa có gì hết, chỉ như anh em và anh cũng không nói gì đến chuyện tình cảm với tôi hết. Lâu lâu khoảng 1-2 ngày, anh mới điện thoại nói chuyện với tôi, xuống gần nhà tôi đi uống cà phê mấy lần. Đùng một phát, hôm trước anh nhắn tin nói là thương tôi, kêu tôi làm bạn gái của anh. Tôi thấy kỳ cục quá nên chỉ nói là chuyện tình cảm em không thích nhắn tin.
Cách đây vài hôm, anh rủ tôi đi uống cà phê và nói trực tiếp là mong tôi làm bạn gái của anh vì anh cũng đã lớn tuổi rồi, không còn thích quen chơi bời nữa. Anh xem tuổi tôi và anh rất hợp, nếu tôi đồng ý thì quen rồi sang năm mẹ anh xuống nhà tôi hỏi cưới luôn. Nhưng tôi đã từ chối và nói vì thời gian quen biết quá ít, chưa hiểu gì về nhau. Nếu anh thích tôi thì để từ từ tìm hiểu, nếu hợp thì quen chứ giờ tôi không chấp nhận được. Với cả tôi cũng có nói là anh thiếu sự quan tâm tới tôi, tôi không cảm nhận được cái gì gọi là anh thương tôi hết. Mọi thứ chỉ nghe từ miệng anh nói thôi. Nhưng anh bảo vì tính anh ít nói nên vậy, tôi cũng không biết sao nữa.
Anh còn bảo nếu anh lấy vợ, mẹ cho anh 300 triệu làm vốn. Anh nói thế cứ như tôi ham tiền lắm vậy. Tuy tiền rất quan trọng nhưng nếu chỉ vì hợp tuổi mà cưới nhau rồi về có tiền nhưng anh không biết quan tâm tới tôi thì tôi sợ mình sẽ khổ. Nhà tôi cũng khá giả chứ không nghèo khổ gì mà phải gả vô nhà có tiền. Hiện tại, tôi thấy anh cũng có thay đổi chút, quan tâm tôi hơn nhưng mà tôi cảm giác không còn thích anh nữa, không như trước hay ngóng ngóng coi có ai nhắn tin với mình hay không.
Bạn tôi bảo tôi chịu anh đi vì vài năm nữa là tôi sẽ già, sẽ ế nên tôi cũng sợ sợ. Bạn tôi cũng nói cưới về hai vợ chồng làm ăn rồi có tiền thì tôi có điều kiện lo cho gia đình tôi hơn vì hiện tại, lương tôi bèo không đủ cho mình tôi tiêu xài. Tôi còn một đứa em trai học lớp 11, nếu lấy chồng thì tôi sẽ nuôi em tôi ăn học thay cho bố mẹ để bố mẹ an nhàn một chút.
Tôi đang phân vân có nên chịu anh rồi cưới đại cho rồi hay không vì tôi chỉ sợ sau này mà anh cứ như thế này, không biết cách quan tâm vợ thì tôi tủi thân chết mất. Nhưng còn cuộc sống sau này tôi phải làm dâu nữa (mẹ anh ở với anh). Ở nhà cái gì mẹ tôi cũng lo cho tôi hết. Tuy cái gì tôi cũng biết làm nhưng có mẹ nên tôi đâm ra làm biếng. Mẹ tôi nói tôi còn trẻ con lắm, chưa biết lo, khó mà ở với mẹ chồng được.
Bố mẹ tôi vẫn còn coi tôi như con nít nên không biết nếu tôi nói tôi muốn lấy chồng thì bố mẹ có chịu không nữa. Tôi không biết phải làm sao giờ, các bạn cho tôi lời khuyên được không?
Theo VNE
Mẹ chồng cách ly 'chuyện ấy' và bắt phá thai Tôi yêu anh không phải vì gia đình anh giàu có mà vì anh là người đĩnh đạc và có chí tiến thủ. Gia đình anh chấp nhận tôi cũng vì tin tưởng con trai mình và vì tuổi của tôi và anh khá hợp nhau. Nhưng khi cả hai đứa đều muốn lập gia đình thì mẹ anh nói thầy bói bảo...