Dứt điểm cho một nỗi buồn
Bao lần đau thương, không ai giúp nó vượt qua, phải mình nó tự tìm ra ánh sáng, tự đi lên, không dựa dẫm. Đã sai thì phải làm lại. Đã lạc thì phải tìm đường để đi…
Đêm nay không dài, cũng không ngắn…
00:00…
Nó lại lang man với bao nhiêu suy nghĩ, lại khó ngủ, không việc gì khó với nó như là việc đi ngủ tự nhiên. Thường thì người ta nói cứ làm cho cơ thể mệt rã rời là ngủ được, nhưng càng cố, nó càng tỉnh táo. Vậy là nó quyết định ngồi dậy, tìm cái gì đó làm cho giết chết cái gọi là thời gian…
Đối với nó, tự đặt ra quy luật sống cho mình: cân bằng mọi thứ nó có thể. Để bảo tồn cảm giác an toàn trong nó là điều bất di bất dịch, không thể xóa bỏ. Không có gì quá dài, cũng chẳng có gì quá ngắn. Mọi thứ vẫn lưng chừng, vừa phải, không lê thê, không chần chừ, cũng không vội vã, đứt quãng… Chỉ vì cảm giác đó cho nó sự an toàn, đơn giản là vì cuộc sống của nó khó khăn từ lúc nhỏ, khiến nó làm gì cũng do dự, đắn đo và gãy gánh… Nên nó phải luôn ghi nhớ trong đầu quy luật sống đó.
Rồi nó sẽ khác, nó nghĩ vậy.. Chắc là ổn.
Nó online… Ẩn Facebook, bật mp3, mở trang nhật kí mới… Nhật kí hôm nay không ổn…vì… Tâm trạng đang bất ổn, chắc vì nó thấy người nó yêu thương nhất, cũng là người nó làm tổn thương nhiều nhất khóc vì nó…
Không phải lần đầu, mà rất rất rất nhiều lần như thế…
Video đang HOT
Người mà suốt đời vì nó không biết đã rơi nước mắt bao nhiêu lần, cũng vì nó mà tha thứ không giới hạn. 20 năm qua có khi nào nó làm điều gì đó trọn nghĩa, trọn đạo làm con hay chưa? Hay chỉ làm người ấy khổ sở chất chồng khổ sở? Một đứa con gái sinh ra không được sự chào đón, lớn lên từng ngày trong chính nước mắt của mẹ, đơn độc lẻ loi trưởng thành từng ngày, bao nhiêu suy tư dần dần đầy trong đầu nó, mãi mãi không thể giải đáp hết được… Có ai biết được, tưởng chừng nó chìm trong căn bệnh mà ngoài kia hàng chục ngàn đứa trẻ thiếu tình thương mắc phải, đó là căn bệnh trầm cảm? Chính nó, lại tự mình chống lại, phá vỡ, nhưng chưa bao giờ là hết. Nếu không có lý trí, nếu không có sự cứng rắn…chắc chắn nó đã ngã gục và tơi bời với cái xã hội phức tạp này rồi….
Dạo này nó mông lung với mọi thứ xung quanh nó, chắc tại nó không còn cảm giác an toàn, bình yên nữa. Nó đã đi sai con đường, lại đi quá xa, đến nỗi trước mắt nó chỉ là màu trắng của sương mù, khó mà bước tiếp, cũng không muốn ngoảnh lại, trong thâm tâm của nó, không bao giờ quay lại, hay lùi lại, dù chỉ là một bước, chỉ là nó cần dừng chân, suy nghĩ, chọn cách giải quyết rồi hành động….
Phải! Nó phải tự chiến đấu đến khi nó cạn kiệt sức lực, vì cuộc đời là cuộc chiến không điểm dừng, còn tồn tại, là càng phải đấu! Cố gắng tìm ra cho con đường giải thoát chính mình… Và bây giờ, nó cũng đang đấu tranh tư tưởng với nhiều ngã rẽ, với nhiều bối rối, đâu là con đường nó nên đi, đâu mới thật sự là nơi nó cần đến? Tiếp tục, tiếp tục, cứ sợ nhiều rồi không dứt được.
Không hiểu vì sao bây giờ nó ngán ngẩm với việc bước ra đường, đối diện với những người quen biết nó, vì nó biết chắc chắn một điều, họ chỉ muốn biết vì sao nó từ bỏ sự nghiệp đang dần dần đi lên vững chắc như vậy, hay vì sao mối quan hệ nó gắn bó khá lâu mà ai cũng khâm phục lại đứt ngang, hoặc vì sao nó lại im hơi với tất cả,… Nhiều quá! Nó không muốn trả lời, vì nó không quen bịa chuyện, cũng không muốn người khác biết quá nhiều nỗi đau trong nó. Cũng không muốn có ai đó, không hiểu những gì nó đã trải qua mà đã buông lời phán xét nó, chỉ trích nó. Phải, nó khờ, nó thật thà, nó quá mù quáng, nó bất cần, hay nó quá điên dại, v..v… Thì họ cũng không có quyền nói, vì chính người sinh ra nó, cũng không trách mắng nó điều gì, cũng không hề buông tay nó, sẵn sàng tha thứ cho nó. Đúng không?
Bao lần đau thương, không ai giúp nó vượt qua, phải mình nó tự tìm ra ánh sáng, tự đi lên, không dựa dẫm… Nó luôn im lặng cho dù ngã quỵ, khó khăn, đau đớn. Sức mạnh tiềm ẩn trong nó kinh khủng lắm! Gạt đi nước mắt, nuốt từng giọt đắng mà bước tiếp. Đã sai thì phải làm lại. Đã lạc thì phải tìm đường để đi… Không cần biết trước mắt sẽ còn khó khăn gì, chỉ cần muốn có bình yên, nó sẽ dũng cảm phá bỏ mọi thứ tìm đường ra…
Viết rồi xóa, nhật ký cứ dài rồi ngắn lại. Nhưng như vậy, cảm xúc của nó sẽ nhẹ bớt đi, không là bớt hẳn, chỉ là là tạm thời, rồi cơn buồn ngủ cũng tới, nó lại tắt máy, lên giường nhắm mắt lại – dứt điểm cho một nỗi buồn.
Ngày mai lại đến, nắng lại lên, gió cũng tìm đến, mọi chuyện u ám sẽ tan theo, những cơn đau sẽ bị thổi đi mất. Chỉ cần đừng buông lơi thì chân trời mới sẽ mở ra. Nó tin vào điều đó, dẫu lâu lâu,, bất giác, nó cũng chợt hoài nghi..
Không có gì là mãi mãi…
Cũng không có gì là không thể….
Theo Blogtamsu
Nhật kí một lần 'vụng trộm' với... chồng
Cuối năm, chồng long trọng chuyển tiếp cái email chi tiết chương trình "Year end party" của công ty, kèm theo một lời mời rằng, em gắng thu xếp đi chung cho vui nhé!
Vợ đọc xong thì len lén bĩu môi, tất nhiên là khi chỉ có một mình, kèm theo câu "xỉa xói" là, tất niên thì nói đại cho rồi, bày đặt tiếng Anh tiếng tây chi không biết nữa! Thế nhưng, vợ cũng thấy hân hoan với ý nghĩ, ừ thì ngày đó bữa đó, sẽ có một bữa tiệc ngon lành sang chảnh chờ mình. Coi như giải trí xả xì - trét miễn phí đi.
Ảnh minh họa
Thì đàn bà, cũng phải tỏ ra cao giá tí chút, đợi chồng mời mọc năn nỉ mấy lần mới giả vờ miễn cưỡng gật đầu, chứ lòng vợ thì vui mừng như mở hội. Hóa ra, "lão ấy" cũng không đến nỗi phải xấu hổ giấu biệt vợ ở nhà, cũng chưa tới mức có gì mờ ám nên không dám dắt vợ theo. Nghĩ kỹ, cũng có phần dễ thương đấy chứ!
Dắt con theo hay không? Hai đứa nhỏ vốn nghịch ngợm kinh khủng, cứ sáp vô là ồn ào chạy nhảy. Một đứa thì chẳng sao, chứ cho cả hai theo là hơi bị mệt chứ chẳng đùa. Vợ phân vân suy tính, sau cùng quyết định chỉ "hai vợ chồng son" với nhau thôi. Kệ, lâu lâu cũng phải ích kỷ với con cái chút đỉnh chứ, với lại cho đứa này theo thì tội đứa kia phải ở nhà, chẳng qua là để cho công bằng vậy mà!
Chồng bảo, hôm ấy sẽ đến cổng công ty đón vợ rồi cùng đi luôn cho tiện. Chỉ nghĩ thôi là vợ đã hơi bị nôn nao rồi! Mới bốn giờ chiều mà vợ đã thấy thắc thỏm. Đã lâu chẳng còn cái cảnh chồng khấp khởi đứng đón, nên vợ hơi lạ lẫm với ý nghĩ, biết đâu lát nữa, bạn bè đồng nghiệp sẽ bắt gặp mình đi với giai nhà, cảm giác thật là kỳ cục nhỉ!
Này là kem nền, phấn phủ. Này là một chút mascara cho đôi mắt thêm phần thu hút. Xịt thêm giọt nước hoa cho gợi tình. Nên mặc quần áo công sở hay đồ đi chơi nhỉ? Mình già quá chưa, sao cái cảnh lu bu xu sửa soạn này có vẻ xa lạ thế này cơ chứ? Vợ vừa rị mọ trang điểm vừa lăn tăn tự vấn. Nếu không có dịp này, chắc hẳn vợ chẳng nhớ ra, dường như đã lâu lắm vợ không làm siêng ra ngoài tiệc tùng, gặp gỡ. Cuộc sống bận rộn với công việc và con cái, đến mức hai vợ chồng tựa hồ không còn có cả thời gian để mà hẹn hò cùng nhau...
Vợ rón rén xuống cổng, nhìn giống như đang vụng trộm với ai chứ chẳng phải chồng mình! Chồng tròn mắt ngó vợ tươm tất và rạng rỡ, không khỏi ngạc nhiên và buông ra câu khen ngợi lâu lắm mới nghe, rằng vợ mình cũng còn "bén" quá chứ! Vợ ngoài mặt thản nhiên, nhưng bụng thì đang nở ra từng khúc ruột!
Nhớ có lần, vợ phong thanh nghi ngờ chồng "có tình ý" gì đó với một em gái 8x chung bộ phận. Nên giờ, vợ cố tình chờ xem mặt em ấy coi đẹp xấu thế nào. May quá, chồng hình như nhìn thấu tim đen của vợ, nên nhanh nhảu giới thiệu vợ với các "chị em" của mình. Nhìn thái độ vô tư của "đương sự" lẫn mọi người, vợ hình như trút được gánh nặng trong lòng, âm thầm nhẹ nhõm thở ra.
Cái cảm giác hơi chút ngại ngùng, có phần bẽn lẽn này làm vợ có phần khó hiểu. Mình đấy sao, cặp kè bên cạnh chồng, được giới thiệu với người này người kia sao mà mới mẻ đến thế không biết. Lâng lâng. Mấy ly rượu ngọt làm vợ mạnh dạn hơn hẳn, hỏi han trò chuyện với các cô bạn chung cơ quan của chồng. Không khí vui vẻ náo nức làm vợ cũng thấy háo hức lây. Đã lâu lắm, vợ mới hòa mình vào một cuộc vui chung như thế này.
Chương trình văn nghệ khá bài bản chuyên nghiệp. Vợ bất ngờ khi biết, chồng đã đăng ký hát một bài gì đấy về tết nhất. Hóa ra chồng mình vẫn còn điển trai và lịch lãm vô cùng trên sân khấu. Tay MC hóm hỉnh bỗng nảy ra sáng kiến, mời một bạn nữ nào đấy lên song ca cùng, sẽ hấp dẫn hơn. Chồng sau một giây bất ngờ đã ra sức kêu gọi ai đó giúp sức. Thế nhưng, chẳng hiểu sao không thấy "em" nào hưởng ứng, chỉ toàn đùn đẩy nhau. Rồi bỗng nhiên, chồng nói rành rọt, mời bạn H. lên đây hát chung vui với mình nào. Xin mời!
H. chính là tên của vợ. Vợ "đứng hình" mất cả phút, rồi cũng thấy mình lập cập bước lên, cầm lấy micro, đứng gần bên chồng. Tim đập chân run. Chồng quay sang bỏ nhỏ, chẳng phải em vốn luôn tự hào là "ca sĩ karaoke cấp phường" đấy sao? Cho thiên hạ... lác tai đi nào!
Lời thách đố của chồng làm vợ nhanh chóng lấy lại tinh thần. Dù mấy câu đầu có hơi lạc giọng tí, nhưng vợ vẫn giữ được phong độ nữ cao mà sâu lắng của mình. Cộng với giọng nam trầm của chồng, tạo nên một hiệu ứng lặng im lắng nghe bất ngờ bên dưới. Vợ thả từng ca từ ngọt ngào cho cảm xúc dẫn lối, này là từng giọt sương long lanh rơi, này là hoa ngọc lan bát ngát, này là giao thừa, này là hẹn hò, này là mùa xuân yêu đương... mọi thứ trôi tuột qua trong nỗi xúc động của vợ. Ôi, đã từng bao giờ vợ mơ tới một dịp cuối năm, vợ chồng cùng đứng trên sân khấu, trước bao người xa lạ, hát với nhau một bài tất niên rạng ngời thế này...
Đường về hôm ấy hơi hơi gai lạnh. Vợ quàng tay ôm eo chồng, hạnh phúc đến muốn rơi nước mắt. Vợ muốn nói lời cảm ơn tình nhân lâu năm của mình, thấy những đêm chồng vất vả làm thêm, những lần bực dọc vì công ty chồng có vẻ bóc lột, những vất vả khó nhọc của cả năm dài đã bay biến đâu mất cả, sau buổi tiệc tất niên khó quên như này...
Theo Blogtamsu
"Nhật kí ngã rẽ" và bình shisha biến cô gái mồ côi thành sát nhân Nguyễn Thanh Thủy - nghi can giết hại người tình của mẹ kể: "Bố mất sớm. Mẹ cháu và chú Cường đến với nhau hơn 10 năm nay, cả nhà cháu phản đối không được..." Tuổi thơ và ngã rẽ của cô bé mồ côi cha Theo tin tức mới nhất, sau 2 ngày bị cơ quan CSĐT (CA quận Tây Hồ, Hà...