Đường cùng phải đi Tiếp rượu, bị đại gia sàm sỡ, cô không chống cự còn bảo “Anh làm tới đi” để rồi…
- Con bé nó nhớ con lắm đấy, mấy hôm nay ốm cứ khóc đòi mẹ suốt, chẳng chịu ăn uống gì cả.
- Mẹ chăm cháu giúp con, vài ngày nữa có lương con sẽ về.
Tắt điện thoại, Liên chỉ biết ngồi thừ ra một chỗ, thương con rồi thương chính bản thân mình.
Ảnh minh họa
Cách đây 3 năm khi mới chỉ là cô bé 18 ngây thơ, Liên bị một gã đàn ông lừa, khi cô mang bầu thì hắn ta lại chạy làng, lặn mất tăm mất tích. Không nỡ bỏ con, cô đành bỏ dở dang việc học của mình mà tập cách làm một người mẹ đơn thân ở độ tuổi còn quá trẻ.
Gia đình nghèo khó, không có bằng cấp nhưng cần tiền nuôi con, Liên chân ướt chân ráo lên thành phố kiếm việc làm khi con gái vừa tròn 1 tuổi. Cô sẵn sàng xin làm rửa bát thuê cho nhà hàng 10 tiếng 1 ngày nhưng lương cũng chỉ được 5 triệu bạc, chi tiêu các khoản chỉ còn 3 triệu gửi về cho con.
Hai tháng nay con bé bị viêm phổi, đi viện triền miên nên bố mẹ Liên ở nhà phải chạy vạy khắp nơi vay tiền chữa bệnh cho cháu. Đang không biết phải xoay tiền ở đâu ra thì Liên nghe chị hàng xóm rỉ tai:
- Em có muốn đi làm ở quán rượu với chị không? Nếu may thì có khi mỗi tháng còn được cả chục triệu mà không cần ngồi mòn mông rửa bát, không vất vả, mình khéo thì không sợ bị đại gia sàm sỡ đâu.
- Nhưng… em sợ…
- Sợ bị mang tiếng chứ gì? Có con rồi chứ có phải gái trinh gì đâu mà còn quan trọng cái đó, không có tiền thì chữa bệnh cho con em sao được? Hơn nữa mình có bán thân đâu mà sợ, lỡ người ta có sờ mó chút thì cũng chẳng mất mát gì.
Sau 2 ngày suy nghĩ đến nát óc, cực chẳng đã Liên phải theo chị đó tới làm ở quán rượu. Nói gái một con trông mòn con mắt quả không sai, dù phải làm việc vất vả nhưng nét xinh đẹp, mặn mà trên khuôn mặt Liên vẫn còn giữ được, dáng người đầy đặn chỗ nào ra chỗ đấy, có khi mấy cô gái chưa chồng còn chẳng sánh bằng. Bà chủ vừa nhìn thấy Liên liền ưng ý, nhận cô vào làm ngay.
Hai ngày đầu tiên vào làm, Liên toàn gặp những vị khách tử tế, họ chỉ nhờ cô rót rượu rồi phóng khoáng bo cho hẳn 300 nghìn. Cầm tiền trong tay mà không tốn chút mồ hôi công sức nào, Liên bắt đầu thấy công việc này quá dễ dàng nên đầu tư son phấn, quần áo để khiến cho mình đẹp hơn.
Nhưng mọi chuyển chẳng bao giờ suôn sẻ được mãi như thế bởi chẳng ai cho không ai thứ gì. Vào làm được 1 tháng, hôm ấy là 10h đêm, Liên đang định về nhà thì bà chủ kéo tay cô lại bảo:
- Hôm nay quán đông khách quá mà lại có mấy đứa xin nghỉ, em chịu khó ở lại làm thêm giúp chị 2 tiếng được không? Chị trả cho 1 triệu. Nhưng em nhớ ăn mặc, trang điểm cho xinh vào đấy nhé, khách này Vip lắm, phải phục vụ cho chu đáo.
Thấy chỉ 2 tiếng mà được số tiền ấy, Liên không suy nghĩ gì liền gật đầu đồng ý ngay.
Vào đó phục vụ được một lúc, Liên thấy có gì đó khác thường khi vị khách kia cứ nhìn chằm chằm vào cái váy ngắn của mình. Chợt, anh ta kéo cô ngồi lên đùi mình cười gian xảo:
- Ngồi đây phục vụ anh đi, muốn bao nhiêu cũng có.
Liên vội đứng dậy đi ra ngoài nhưng vừa ra tới cửa thì đã bị bà chủ ngăn lại:
- Em làm gì thế? Khách người ta về mất thì em có đền được thiệt hại cho quán không? Vào làm nốt đi, họ chỉ kéo mình ngồi vào lòng chứ có làm gì quá quắt đâu mà em phải căng thẳng thế, có khi họ vui còn bo cho cả triệu bạc ấy chứ.
Vào đi không chị cho nghỉ việc, trừ hết lương luôn bây giờ.
Sợ bị bà chủ đuổi việc lại không lấy được lương nên Liên đành ngập ngừng bước vào. Đột nhiên vị khách ấy ra hiệu cho những người trong phòng đi ra ngoài hết rồi khóa cửa ngoài. Cô lo sợ, run run bảo:
- Anh… định làm gì?
- Chiều anh đêm nay đi, anh sẽ cho em 20 triệu, hời quá còn gì nữa.
- Không… tôi chỉ đi rót rượu thôi chứ không làm cái việc kia.
- Bà chủ nói em có con gái rồi và đang cần tiền chữa bệnh cho nó, sao cứ phải làm giá mãi vậy? Em chê tiền chắc?
- Tôi… tôi…
Chẳng để cho Liên kịp trả lời, ông ta đã lao vào đè ngửa cô ra ghế sofa hôn tới tấp. Nhanh như chớp, chiếc váy ngắn trên người Liên bị xé toang ra. Cô càng chống cự thì càng bị ông ta ra tay mạnh bạo hơn, chút sức lực yếu ớt của Liên chẳng thể làm gì nổi.
Đến khi tưởng chừng chẳng thoát được nữa thì trong đầu Liên chợt lóe lên một suy nghĩ, cô vòng tay ôm chặt lấy ông ta, ra vẻ hưởng ứng nồng nhiệt lắm rồi thủ thỉ:
- May quá, mấy năm nay chẳng người đàn ông nào dám động vào em.
Video đang HOT
Vừa mải miết lần mò khắp cơ thể Liên, vị khách kia vừa nói mỉa mai:
- Sao vừa nãy còn giãy nảy lên chống cự cơ mà?
Như sực nhớ ra gì đó, ông ta vội hỏi:
- Em vừa nói cái gì cơ? Sao lại không có người đàn ông nào dám động vào em?
- Vì em mắc bệnh truyền nhiễm, họ sợ lây nên phải tránh xa.
Vừa nghe thấy từ “bệnh truyền nhiễm”, ông ta vội buông cô ta, đứng phắt dậy:
- Cái gì cơ? Cô bị mắc bệnh gì?
- Sao anh phải hoảng sợ như thế? Vừa khi nãy anh còn nói muốn ngủ với em cơ mà? Chỉ cần anh dùng đồ bảo hộ kỹ càng thì sẽ không sao đâu, lại đây với em đi.
- Cô bị bệnh gì?
- Em bị HIV, em cũng lây từ một vị khách ở đây.
- Giời ạ, thế này mà bà ta nói là gái quê, sạch sẽ lắm, tí nữa thì chết.
- Chính bà chủ là người sắp xếp để ông ngủ với tôi ư?
- Chứ còn gì nữa, tí thì bị mất oan vài chục triệu bạc cho mụ ta còn rước bệnh về người.
Ông ta vội mặc lại quần áo rồi chuồn luôn. Thừa cơ hội, Liên cũng chạy ra ngoài để thoát thân. Về tới phòng trọ cô vẫn chưa hoàn hồn, may sao khi nãy cô đủ bình tĩnh để nghĩ ra lý do ấy nếu không thì đã bị đại gia làm nhục mất rồi. Còn vài triệu trong tay, Liên bắt ngay chuyến xe đêm đó về quê với con để chạy trốn khỏi bà chủ và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ làm cái công việc nhơ nhớp ấy nữa.
Theo webtretho
Người đàn bà hư hỏng giữa mê cung đàn ông (Phần 1)
Người đàn ông đó từng hứa sẽ lấy cô, nhưng cuối cùng anh ta lại yêu người mà anh ta gọi là "bạn thân" suốt gần năm năm trời. Cô đau khổ mất một năm, nghĩ mình bị phản bội nhưng thật ra anh ta đâu có yêu cô mà phản bội! Anh ta chỉ muốn tìm một người lấp đi khoảng trống cô đơn thôi.
Những người phụ nữ nói chuyện rôm rả trong một căn phòng sang trọng, biệt lập hẳn với bên ngoài. Xung quanh họ là nhân viên spa lịch sự, lễ phép và quan trọng là họ không bao giờ quan tâm đến những câu chuyện của khách. Ở đây, mọi thông tin đều rất bảo mật.
Nhân viên bắt đầu màn massage mặt, những ngón tay mềm mại ấn vào các huyệt đạo trên mặt khiến Ngân phải thở ra thư thái. Hôm nay cũng chẳng có gì mới lạ. Buổi trưa ăn cơm với mấy bà bạn - những người giống như cô, họ cũng chẳng biết phải làm gì ngoài chuyện tiêu tiền. Sau đó rủ nhau đi spa, nói chuyện về các đức ông chồng, nói chuyện về công ty của ai đang kiếm được nhiều nhất bằng một tầm hiểu biết hạn hẹp. Nghe thì có vẻ như tuổi của tất cả đã tầm trung niên nhưng không, ai cũng giống như cô, chỉ tầm suýt soát ba mươi thôi.
Ngân và tất cả phụ nữ xuất hiện ở đây trước kia đều từng làm người mẫu, hoặc một cô nàng có giá xinh đẹp nào đó, vì ham mê vinh hoa phú quý mà đi theo những người đàn ông đứng tuổi, có tiền. Chồng của cô năm nay đã bốn mươi lăm, anh có hai người con đang học đại học với người vợ trước. Thi thoảng cô có gặp chúng, chúng chào cô là chị. Cô không ghét cũng không quý chúng, mỗi lần gặp chỉ cười chào vài cái xã giao mà thôi. Ngân nghĩ chắc chúng cũng vậy, chúng không quý mến gì cô đâu.
Ở đây cũng có người chỉ là vợ bé, cô ta mất nhiều công sức để mồi chài đại gia của mình. Ông ta chu cấp cho cô, công khai cô với tất cả nên cô không có gì sợ hãi. Chỉ là cô ta vẫn mang danh vợ bé, cả đời không có nổi một danh phận tử tế.
Ngân không ghét những người phụ nữ ham vinh, bản thân cô cũng như vậy, nhưng vượt lên trên tất cả, đó là lý do của mỗi người. Như cô thì kể từ lần đau khổ do mối tình đầu đem lại, cô gần như không muốn yêu ai. Cô cũng không hận đàn ông, cô chỉ không để lòng mình quá yêu thương một ai thôi.
Người đàn ông đó từng hứa sẽ lấy cô, nhưng cuối cùng anh ta lại yêu người mà anh ta gọi là "bạn thân" suốt gần năm năm trời. Cô đau khổ mất một năm, nghĩ mình bị phản bội nhưng thật ra anh ta đâu có yêu cô mà phản bội! Anh ta chỉ muốn tìm một người lấp đi khoảng trống cô đơn thôi.
Rồi ai yêu nhau sẽ được trở về bên nhau. Điều đó đúng trong hoàn cảnh của anh ta. Nhưng thật khốn nạn là cô ghét nó!
Ngân không ghét những người phụ nữ ham vinh, bản thân cô cũng như vậy, nhưng vượt lên trên tất cả, đó là lý do của mỗi người. (Ảnh minh hoạ)
- Này, chồng em đang đi công tác đúng không? - Đột nhiên bên cạnh có một giọng nói quen thuộc. Ngân biết đó là chị Elly, một người chị đã qua ba đời chồng, cả ba đều rất giàu và có quyền thế.
- Vâng, anh ấy đi một tuần.
- Chà, thế có một tuần để chơi còn gì?
Ngân chỉ cười. Dù ông ta có nhà hay không thì cô vẫn sẽ "chơi" như thế này. Hằng ngày đi chăm sóc da, làm móng, nói đôi ba câu chuyện rồi sống ảo trên mạng. Đâu có gì phải vui sướng khi ông ta đi đâu.
- Tại sao em lại lấy Thạc?
Thạc là chồng của cô. Câu hỏi này đã được bàn luận nhiều trong hội chị em, cô không muốn trả lời lại nữa.
- À, là vì ông ấy giàu. Tất nhiên rồi. Ai mà chả thế.
Chị ta đang có chuyện gì vậy? Tự nhiên lại nói những chuyện nhạt nhẽo.
Ngân cũng hiểu tính Elly đôi chút, khi chị ta muốn gợi chuyện gì, chị sẽ nói vòng vo để làm thân.
- Em có thấy cuộc sống của mình quá tẻ nhạt không?
- Chị cần gì cứ nói đi, chúng ta không phải là người xa lạ mà. - Ngân thở hắt và nói.
Elly im lặng một lúc, cô nghe thấy tiếng xoa bóp. Có lẽ chị đang được massage cơ thể.
- Có muốn đổi sang một chỗ chơi nào đó mới lạ và thú vị hơn không?
- Chỗ nào?
- Thiên Đường.
- Thiên Đường?
Cái tên nghe đã thấy đầy nhục dục. Cô không phải là người mơ mộng hão huyền gì, cô cũng biết Elly là ai. Chị ta chẳng khác nào một con rắn, trong đầu đầy những mưu mô và toan tính. Nghe đâu trước chị ta là một cô gái thôn quê, sau đó bị lừa bán trinh cho một đại gia và giờ thì trở thành vợ của một đại gia khác. Cuộc đời thăng trầm của chị đã tạo nên chị - một người đàn bà dạn dĩ và đầy những kinh nghiệm sống nghệ thuật.
Ngân không khoái Elly lắm, trong đám cô là người xa cách với chị ấy nhất. Cô chỉ muốn sống tẻ nhạt như thế này, không đau khổ, không cám dỗ, hằng ngày đợi chồng về như một cô vợ ngoan ngoãn. Cô tự ảo tưởng mình hạnh phúc, và có một gia đình hơn mong đợi. Nhưng sự thật thì chẳng vậy.
- Thôi em không đến đó đâu, chị rủ người khác đi.
Elly thở dài:
- Chị quý em thì mới rủ em đến đó, không phải ai cũng tới đó được đâu.
- Tại sao lại quý em? Em có làm gì cho chị đâu?
- Quý cũng cần lý do à? Quý thì quý thôi. Như thế gọi là chân thành.
- Dù sao thì em cũng không đi đâu.
Phần massage mặt đã xong, nhân viên bắt đầu massage phần cổ cho Ngân. Cả cơ thể cô không một mảnh vải che, nằm sõng soài cho người ta xoa bóp. Các nhân viên ở đây đều có tay nghề khá, và họ chuyên nghiệp đến nỗi chỉ nói khi cần thiết.
- Cơ thể em còn đẹp lắm! - Chị Elly nhận xét.
Ngân mở bừng mắt ra, thấy Elly đang đứng nhìn mình. Cô không được tự nhiên cho lắm trước ánh nhìn đó, cố tránh đi nhưng không được.
- Tấm thân này lại dâng hiến cho một lão già đã một đời vợ sao?
- Thế là đủ rồi.
- Đó là em chưa biết mùi đời thôi.
Ngân cười nhẹ:
- Em nghĩ là em đã đủ biết rồi. Chị đừng thuyết phục em nữa.
Elly có vẻ tức giận, nhưng chị ta vẫn cố nói nhẹ nhàng với cô:
- Em đừng có hối hận.
Và cô thấy Elly sấn sang những bàn massage khác. Rốt cuộc thì nơi Thiên Đường đó có gì, cho chị ấy được cái gì mà chị phải lôi kéo nhiều người vậy? Chị như một nhân viên đa cấp đi lừa người thân quen mua những sản phẩm vô thưởng vô phạt với cái giá cắt cổ.
Xong xuôi, lái xe của Thạc chờ cô sẵn ở ngoài sảnh. Anh ta cũng đã gần bốn mươi, ít nói và trung thành với chồng cô. Cô biết chồng cô để anh lại là muốn trông chừng cô.
- Cho tôi về nhà.
Ngân không có bạn bè hay người thân nào. Bố mẹ cô ly hôn rồi mỗi người một phương từ khi cô còn tấm bé, cô sống với ngoại, ngoại đã mất khi cô mười tám tuổi - vừa đủ tuổi để trưởng thành.
Ngày mới cưới, Huy cũng thường rủ cô đi tiệc tùng với cậu vì cô có khuôn mặt xinh, dáng đẹp, ăn đứt mấy cô người yêu của cậu. (Ảnh minh hoạ)
Thạc mua cho cô một con chó cảnh đắt tiền để chơi đùa, với cô, nó là người bạn thân duy nhất ở trên đời này. Cô đặt cho nó một cái tên là Cam.
Đang mải mê cưng nựng Cam thì ngoài cổng có tiếng ồn, ngó đầu ra mới thấy hai đứa con của Thạc đang cười cười nói nói đi vào. Chúng đều đã lớn, nhưng chưa lớn hẳn. Những đứa trẻ giàu có thường lớn chậm hơn những đứa trẻ khác về mặt nhận thức cuộc đời.
Đứa con trai tên là Huy, đứa con gái tên là Cẩm. Hơn kém nhau có hai tuổi thôi, cả hai đều học cùng trường đại học.
Vừa nhìn thấy cô Huy đã hỏi với một giọng bạn bè:
- Ba đâu? - Họ gọi Thạc là ba chứ không phải bố.
- Đi công tác rồi.
- Sao ba không nói gì nhỉ?
Ngân không buồn trả lời.
Cẩm đi ra ngoài nghe điện thoại. Huy tiến đến vuốt ve con chó của cô. Cậu ta có khuôn mặt giống Thạc, khá điển trai.
- Chị ở nhà một mình thôi à?
- Cậu đang vuốt Cam còn gì?
- Chị có muốn đi tiệc tùng với em không? Bí mật thôi. Em sẽ không kể cho bố đâu.
- Với tư cách là mẹ kế à?
- Không, bạn em thôi. Bọn bạn em đều có người yêu, em không muốn đến một mình.
- Tìm ai đó khác đi, tôi không có hứng.
Huy nhún vai rồi không nói gì nữa. Được một lúc chúng kéo nhau ra về.
Ngày mới cưới, Huy cũng thường rủ cô đi tiệc tùng với cậu vì cô có khuôn mặt xinh, dáng đẹp, ăn đứt mấy cô người yêu của cậu. Nhưng cô đều từ chối. Như thế thì thật là bệnh hoạn, cô cứ nghĩ như thế mà rùng mình.
Elly đột nhiên nhắn cho cô một tin: "Chị đang ở trước cổng nhà em, nếu em không đến Thiên Đường thì chị sẽ rủ hai đứa con của Thạc vậy."
Ngân hốt hoảng nhìn ra ngoài, cô không sợ hãi cho sự an toàn của chúng nó, cô chỉ cảm thấy đây rõ ràng là một âm mưu. Chị ta muốn cô đến Thiên Đường như vậy để làm gì kia chứ?
Ngân định mặc kệ cho chị ta muốn đưa Huy và Cẩm đi đâu thì đi, cô chẳng quan tâm, nhưng nếu như chúng có mệnh hệ gì Thạc sẽ lại lôi cô ra mà mắng thế là cô đành mặc vội cái váy, đánh son rồi lên xe của Elly.
Chị ta mỉm cười rất hài lòng:
- Tin chị đi, em sẽ không thấy hối hận đâu.
- Tôi chỉ không biết tại sao cứ phải là tôi thôi.
- Vì chị quý em mà.
Ngân không tin cái tình cảm đó của chị ta.
Tự nhiên trong lòng cô nổi lên một sự bất an. Cô quay đầu nhìn Huy và Cẩm ở đằng xa, chắc chắn chúng an toàn rồi mới quay đầu lại. Chắc sự bất an này là để dành cho cô rồi.
Theo Eva
Đại gia gạ chân dài: 1 tiếng 10 triệu đi không? Đến sáng cô hỏi: ôm 10 tiếng rồi tính sao? Thùy không thể tin đến một ngày mình phải làm điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến, khi bị lầm tưởng là gái đứng đường, đại gia đã đừng xe lại gạ gẫm cô... Tư hôi me mât, bô la lao đông chinh nhưng khi ông bi tai nạn lao động nằm một chỗ thì ganh năng đô lên vai Thuỳ. Cô...