Đường cùng của một cuộc hôn nhân
Anh chết lặng khi nghe chính người vợ thành đạt của mình công khai chê bai chồng trước mặt đông đủ họ hàng.
Ngày anh gặp chị, anh nhút nhát còn chị tự tin. Anh hiền lành còn chị cá tính. Ấy thế mà lại yêu nhau rồi cưới nhau. Thật ra nếu chị không để ý anh thì có lẽ cả đời anh chả bao giờ dám nói với chị câu nào. Nhưng mà chị đã chủ động tiếp cận anh rồi tỏ tình trước. Chính chị là người chủ động sắp xếp thời gian thành hôn của hai người. Bạn bè cứ trêu anh là “nai vàng ngơ ngác lại gặp ngay bác thợ săn”. Nhưng anh chỉ mỉm cười, ai tỏ tình trước chả được, miễn là sống với nhau hạnh phúc và yêu nhau.
Anh làm ở cơ quan nhà nước, phòng chuyên môn, anh cũng đã lấy xong bằng thạc sĩ. Trong khi anh nhàn hạ thì chị lại bận tối mắt với các dự án, chị làm cho một tổ chức nước ngoài chuyên về xuất nhập khẩu, chị lại làm quản lý mấy dự án lớn nên lúc nào chị cũng bận rộn. Bù lại nhà cửa chị sắm đồ không thiếu một thứ gì, chị còn mua cho anh cả một chiếc xe ô tô để đi làm nhưng anh ngại với đồng nghiệp nên đưa cho chị dùng và ngày ngày anh vẫn chiếc xe máy cũ đến cơ quan.
Dần dần khoảng cách giữa anh và chị ngày càng lớn. Trong khi chị thăng tiến liên tục trên sự nghiệp và làm trưởng phòng quản lý dự án thì anh vẫn ngồi ì ở Viện nghiên cứu đó. Anh cũng ngại chẳng muốn làm nghiên cứu sinh nữa vì nghĩ rằng có bằng tiến sĩ rồi anh vẫn chỉ ở đó. Lương của chị gấp mấy chục lần anh. Chị thì bay đi bay về khắp các nước, còn anh cả năm cơ quan cho đi nghỉ mát được một lần ở mấy tỉnh gần.
Đối với chị, anh chỉ là người chồng cho có, là người ở nhà chăm sóc con cái và cơm nước
Video đang HOT
để cho chị thảnh thơi đi làm (Ảnh minh họa).
Dần dần từ việc ít nói chuyện với nhau chị đâm ra coi thường anh. Bạn bè của chị toàn những người tầm cỡ, ăn sóng nói gió, toàn ngồi bàn bạc về các dự án tiền tỉ, còn anh thì chỉ hàn huyên với những người bạn bên ấm trà về nghiên cứu này nọ. Đối với chị, anh chỉ là người chồng cho có, là người ở nhà chăm sóc con cái và cơm nước để cho chị thảnh thơi đi làm. Còn lại mọi ý kiến mua sắm quyết định trong nhà, chị chẳng bao giờ hỏi ý kiến anh mà cứ thế làm.
Nhiều lần bị vợ coi thường, anh thấy bực bội và nhục nhã nên quyết định vay vốn bạn bè để đi buôn. Anh mượn được hơn 100 triệu và cùng với vài người bạn kinh doanh. Vì không có kinh nghiệm toàn bộ số tiền mất trắng. Về nhà, chị chẳng an ủi anh câu nào mà chỉ nhìn anh cười khẩy: “Không biết đi buôn mà cũng học đòi, anh là ai, cống rãnh đòi sánh với đại dương, không có vợ giúp thì ngồi đếm lịch mỏi tay, không biết đi buôn lại còn sĩ, ngồi yên ở nhà chăm sóc con cái cho tôi có phải tốt không”. Lần đó, anh giận chị một tháng, anh sang phòng khách nằm. Chị cũng chẳng quan tâm. Chị còn có công việc của mình
Gia đình anh xây lại nhà thờ tổ. Chị và anh về quê để cùng bàn bạc với mọi người. Việc xây nhà thờ tổ là việc vô cùng quan trọng, cả họ phải cùng về để họp họ lại với nhau. Chị không nấu nướng với mẹ chồng và các chị ở quê mà ngồi luôn lên chiếu với mọi người để bàn bạc. Bất cứ vấn đề gì chị cũng cho rằng mình hiểu biết và xin phép phát biểu, đến lúc bác trưởng họ nói: “Chị có ý kiến nhưng cũng phải lắng nghe ý kiến của mọi người, của anh ấy nữa như thế nào rồi quyết định”. Chị nhìn sang anh nói: “Anh thì biết cái gì mà góp ý” rồi nhanh nhảu: “Nhà cháu từ trước đến nay chỉ đâu đặt đấy, chả biết cái gì đâu mà bác hỏi, hỏi cái ông bù nhìn ấy làm gì cho mất thời gian, bác cứ nghe theo quyết định của cháu”. Anh chết lặng. Cả họ nhìn chị ngỡ ngàng, đây là người vợ thành đạt, giỏi giang mà anh vẫn hay kể với họ hàng đây sao?
Anh xấu hổ với tất cả mọi người trong họ, xấu hổ với chính bản thân mình. Liệu có phải vì hèn và nhu nhược, liệu có phải vì anh kém cỏi mà để người vợ thành đạt coi thường mình như vậy hay không? Anh sai hay chị sai? Liệu cuộc hôn nhân này sẽ đi đến đâu nếu hai người không cùng một con đường như vậy? Và hình như đã đến lúc cuộc hôn nhân đó đi vào ngõ cụt, đường cùng!
Theo Ngoisao
Không thể quên đi được anh...
Em cũng thử thích người khác nhưng không làm được. Đêm về ngủ thi thoảng vẫn rất nhớ anh và nằm khóc.
Ảnh minh họa
Em quen anh khi học năm cuối đại học tại Sài Gòn. Ban đầu chỉ là bạn, vì ở gần nhà trọ, mấy anh em chơi và coi nhau như anh em.
Rồi tình cảm đến như thế nào em cũng không rõ, chỉ biết là khi chuẩn bị rời Sài Gòn về Đăk Lăk theo mong muốn của gia đình thì em nhận ra mình có tình cảm gì đó rất đặc biệt với anh. Qua cách cư xử của anh với em, em nghĩ anh cũng vậy.
Lúc về nhà em rất nhớ anh, chúng em có liên lạc với nhau, anh có về thăm em một lần nhưng cũng không nói gì. Giữa chúng em, em không hiểu đó là mối quan hệ gì. Vì thời gian quen nhau cũng chỉ khoảng nửa năm, hơn nữa lúc đó em cũng là người rất nhút nhát trong chuyện tình cảm. Chỉ cần bạn bè trêu em với anh thôi là em đã khóc. Sau khi anh về thăm em được một thời gian vì mong muốn của bố mẹ là làm việc và lập gia đình tại Đăk lăk nên em quyết tâm không liên lạc với anh nữa, mặc dù anh vẫn nhắn tin và gọi điện thoại, thậm chí có thời gian em không dùng điện thoại luôn.
Có lần có việc phải xuống Sài Gòn, qua một người bạn anh ấy biết em xuống và gọi điện thoại muốn gặp em nhưng em quyết tâm không gặp. Thật sự là em rất nhớ anh ấy nhưng vì nghĩ không thể đến được với nhau và muốn làm theo mong muốn của bố mẹ nên em rất quyết tâm. Nhưng sau đó chừng một năm vì nhớ nên em vẫn thi thoảng có nhắn tin và gọi điện thoại.
Cách đây hơn nửa năm anh có về thăm em nhưng chúng em cũng không có nói chuyện rõ ràng được. Sau khi về anh nói anh đã hết tình cảm với em, đừng liên lạc nữa và để quyết tâm hơn em đã nhờ anh chặn số điện thoại của mình. Vậy là chúng em không liên lạc nữa nhưng không hiểu sao em vẫn rất rất nhớ anh ấy thậm chí là còn nhớ nhiều hơn nữa. Nói thêm là em cố gắng thay đổi môi trường, làm việc nhiều hơn, kể cả làm thêm buổi tối. Công việc mới cho em niềm vui, nó khiến em quên đi và vui vẻ. Em cũng thử thích người khác nhưng không làm được. Đêm về ngủ thi thoảng vẫn rất nhớ anh và nằm khóc.
Cách đây mấy hôm vì không kìm nén được cảm xúc, em đã gọi cho anh ấy. Nói chuyện rất nhiều, anh nói là không xác định tình cảm gì với em, cũng không có ý định lấy vợ. Anh khuyên em rất nhiều, nói là do là mối tình đầu nên khó quên thôi, anh không tốt như em tưởng tượng, tại em chưa mở lòng, từ từ gặp được người khác rồi sẽ khác. Anh nói khi nào có cơ hội thì gặp trực tiếp nói chuyện. Em rất muốn đi gặp Anh. Thật lòng em vẫn còn tình cảm rất nhiều với anh. Thậm chí đôi khi mệt mỏi em còn nghĩ tiêu cực kệ khi nào quên thì quên, khi nào yêu được ai khác thì yêu, không thì cứ sống như vậy đi.
Em nghĩ vấn đề nằm ở bản thân mình, nhưng 2 năm đã qua đi, em vẫn không biết mình phải làm gì để thoát ra vòng luẩn quẩn của bản thân?
Em năm nay đã 25 tuổi, còn anh đã 30 tuổi. Anh đã có công việc khá ổn định ở Sài gòn, còn em đã đi làm công việc hiện tại cũng tạm ổn, nhưng lâu dài sẽ phải tìm việc khác. Nhưng còn chuyện lứa đôi vẫn chẳng biết làm sao?
Theo VNE
Mẹ chồng không cho đi bước nữa. Thoạt đầu mẹ chồng tôi giở chiêu "tuyệt thực". Bà nằm thiêm thiếp trên giường, ai gọi cũng không lên tiếng, nước thì chỉ uống từng chút một, cơm cháo thì bỏ hẳn. Tôi thật sự không lường trước được tình cảnh này. Nếu biết vậy, tôi đã không nói gì với bà về chuyện tôi muốn đi bước nữa... Vinh, chồng tôi...