Dưới đỉnh Sài Khao: Quằn quại vì “bão trắng”
Nói đến bản làng vùng cao ở Mường Lát xứ Thanh ai cũng nghĩ rằng nó yên bình, đẹp như một bức tranh thủy mặc. Nhưng có mấy ai biết rằng đằng sau vẻ đẹp ấy lại tiềm ẩn cơn bão HIV/AIDS đang hoành hành xóm, bản.
Ra đường gặp “H”
Theo con số thống kê của Trung tâm Y tế huyện Mường Lát, từ năm 2001 đến nay trên địa bàn huyện có 401 người nhiễm HIV, trong đó 181 người chuyển sang AIDS, 59 người đã t.ử v.ong. Hiện nay, đang điều trị ARV cho 155 người. Chỉ trong năm 2012, toàn huyện đã phát hiện thêm 594 người nghiện m.a t.úy, nóng nhất vẫn là ở các xã như Pù Nhi, Tam Chung, Mường Chanh…
Cách trung tâm thị trấn Mường Lát khoảng 7 cây số, xã Pù Nhi trước đây được coi là thung lũng vận chuyển m.a t.úy từ Lào về Việt Nam, chính vì vậy mà thanh niên trong bản nghiện rất nhiều. Ông Lương Văn Xích, Chủ tịch UBND xã Pù Nhi, cho biết, trong những năm qua nhờ thực hiện tốt chương trình vận động bà con xóa bỏ trồng cây t.huốc p.hiện, người dân cai nghiện, đến nay trên địa bàn xã chỉ còn 26 đối tượng nghiện hút. Tuy nhiên, theo ông Xích đây chỉ là con số được báo cáo lên xã để theo dõi còn thực tế số người nghiện trên địa bàn cũng khó để nắm được chính xác. Chính vì vậy mà tình hình nghiện m.a t.úy và nhiễm HIV trên địa bàn vẫn bị lọt vào “danh sách đen” của huyện.
Mẹ con chị Ngân Thị Lòng đang phải uống thuốc ARV
Theo giới thiệu của ông Xích, chúng tôi “thượng sơn” đến bản Na Tao. Bản Na Tao có hơn 100 hộ dân, song nơi đây lại được xem là điểm nóng của m.a t.úy và HIV. Khi được hỏi về đối tượng nghiện m.a t.úy và người nhiễm HIV, ông Vi Văn Thấm, trưởng bản Na Tao, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Không cần lôi sổ ghi chép nhưng ông vẫn đọc vanh vách các số liệu cho chúng tôi. Bản Na Tao có 157 hộ với 676 nhân khẩu, trong đó 11 đối tượng nghiện, chích m.a t.úy. Tổng số người nhiễm HIV là 40, trong đó có 26 người đang điều trị ARV. Tôi hỏi, con số này đã chính xác chưa? Ông Thấm ngẫm nghĩ một lúc nói: Thực tế con số này còn cao hơn nữa, bởi rất nhiều người không chịu đi xét nghiệm, không ai công khai là mình nghiện m.a t.úy. Trong khoảng 5 năm trở lại đây chỉ tính riêng bản Na Tao đã có 8 người c.hết vì AISD.
Theo chỉ dẫn của ông Thấm, chúng tôi ghé thăm nhà chị Ngân Thị Lòng. Chị Lòng năm nay mới 26 t.uổi nhưng đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ. Chị lấy chồng năm 2009, gia đình sống rất hạnh phúc và đang chờ đứa con đầu lòng ra đời thì cũng là lúc chồng chị bị nghiện m.a t.úy. Ba năm sau sức khỏe của chồng ngày một yếu đi, người gầy tóp lại chỉ còn da với xương. Sợ chồng có bệnh nên chị đưa anh đi khám. Cầm phiếu xét nghiệm trên tay, chị c.hết lặng vì kết quả dương tính. “Khi đó tôi không tin vào mắt mình nữa. Một năm trời tôi không làm được gì chỉ nằm suy nghĩ mà đổ bệnh. Giờ thì đỡ hơn nhiều rồi, vì con cái tôi phải sống, cũng muốn chăm sóc cho chồng những ngày tháng còn lại”, chị Lòng tâm sự. Tôi hỏi, chồng bị như vậy, chị thì sao? Chị Lòng buồn rười rượi: Em cũng không biết nữa. Em không dám khám đâu, nhỡ có bệnh lại phải suy nghĩ nhiều.
Những đ.ứa t.rẻ nơi đây vẫn hồn nhiên trước thảm cảnh HIV
Rời nhà chị Lòng, chúng tôi ghé thăm nhà anh Hà Văn Lượng, mặc dù mang trong mình căn bệnh HIV nhưng Lượng vẫn tỏ ra lạc quan khi gặp chúng tôi. Lượng bảo, mình cũng đâu có muốn bị bệnh, nhưng lỡ rồi mình phải vui lên mà sống chứ. Hỏi về nguyên nhân dẫn đến “H” của mình, Lượng tâm sự: Lúc còn trẻ mình cũng ham chơi bời nên vướng phải HIV. Từ ngày có bệnh trong người sức khỏe giảm hẳn, tinh thần suy sụp, nhiều lúc mình nghĩ tìm đến cái c.hết nhưng được mọi người động viên, chia sẻ nên mình đã vực dậy.
Nỗi đau còn dai dẳng
Video đang HOT
Từ Pù Nhi, chúng tôi lại tiếp tục cuộc hành trình tới xã Tam Chung, nơi đây cũng được coi là điểm nóng của căn bệnh HIV/AIDS. Theo báo cáo mới nhất của UBND xã Tam Chung, tính khoảng 7 năm trở lại đây toàn xã có gần 80 người c.hết vì HIV/AIDS, riêng bản Poọng có trên 40 người. Người c.hết thì đã ra đi nhưng hậu quả để lại quá đ.au đ.ớn. Đó chính là những đ.ứa t.rẻ mồ côi không nơi nương tựa.
Ông Hà Văn Oai, trạm trưởng Trạm y tế xã Tam Chung, cho biết, người dân nơi đây sống hồn hậu, thật thà như cỏ cây trên rừng. Nhưng sóng gió bắt đầu nổi lên từ cuối những năm 2000 khi các thanh niên trai tráng trong bản thi nhau hút t.huốc p.hiện, một người hút, hai người hút, rồi ai cũng học đòi.
Chúng tôi vào bản Poọng, hình ảnh đầu tiên đ.ập vào mắt là một bản làng buồn hiu hắt. Dưới mái nhà sàn mấy đ.ứa t.rẻ quần áo nhem nhuốc đang lấy đất làm trò chơi. Vừa thấy người lạ chúng chạy té tung mỗi đứa một phương. Phía trên là bà Hà Thị Pun, người có con bị HIV, trầm ngâm ngồi nhìn lũ trẻ mà xót lòng. Gặp chúng tôi bà dốc bầu tâm sự: “Rõ khổ, chúng nó mồ côi cả cha lẫn mẹ. Tôi là bà ngoại mà chẳng lo gì được cho chúng nó. Không biết khi tôi c.hết đi bọn trẻ sẽ sống như thế nào?”.
Gạt nước mắt, bà kể lại: “Năm 2003, trong lúc nông nhàn nó (con rể) cùng đám trai làng đi chơi, uống rượu say xỉn rồi rủ nhau hút chích. Từ hôm đó, cứ sau giờ cơm nó lại ra khỏi nhà cùng đám bạn. Chẳng bao lâu nó bị nghiện nặng rồi bỏ bê việc làm ăn. Để có t.iền hút m.a t.úy nó lấy hết đồ đạc trong nhà đi bán. Đến lúc không còn t.iền mua thuốc nữa nó quay sang chích cùng với bạn bè rồi mắc bệnh từ khi nào không hay, sau đó căn bệnh âm thầm truyền sang cho vợ nó là Hà Thị Piền”. Năm 2008, con rể mất. Hai năm sau con gái mất để lại hai đứa con Hà Thị Thoái, Hà Văn Thướng cho bà. “Mỗi lần nhìn các cháu tôi lại x.ót x.a, từ khi bố mẹ nó c.hết đi nó thèm ăn cái kẹo ngọt mà tôi cũng không có t.iền mua. Chúng nó chẳng biết gì cứ vui chơi hồn nhiên với đám bạn. Nhiều người dị nghị cấm không cho con cái họ lại gần. Từ sau khi bố mẹ c.hết vì “ết”, Thướng được đưa đi xét nghiệm, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy kết quả. Cái án tử cứ treo lơ lửng trên đầu thằng bé 5 t.uổi có vẻ mặt buồn rười rượi”, bà Pun tâm sự.
Có lẽ hoàn cảnh khốn khó nhất trong số những đ.ứa t.rẻ mồ côi ở bản Poọng mà chúng tôi được biết là gia đình em Hà Thị Cới. Bố em đã c.hết 2 năm nay vì HIV, mẹ em cũng bị HIV vì lây qua chồng. Quá đau buồn cho số phận, mẹ em thường bỏ nhà đi lang thang để lại bốn chị em, đứa lớn mới 10 t.uổi, đ.ứa b.é hơn 2 t.uổi vật vờ đùm bọc nhau sống qua ngày trong ngôi nhà trống huơ trống hoắc. Thương cảm cho hoàn cảnh của mấy chị em Cới, ông Lò Văn May, người họ hàng xa, không có gia đình nhận về nuôi nhưng mấy ông cháu phải sống nhờ bằng lòng hảo tâm của bà con trong bản.
Thực tế về thực trạng HIV ở đây đã rõ, có điều đến nay ông Oai vẫn cảm thấy chạnh lòng, ông bảo: Tội lắm, hầu như tất cả những đ.ứa t.rẻ mồ côi trong bản Poọng nói riêng và toàn xã Tam Chung nói chung đều chưa bao giờ được xét nghiệm HIV/AIDS để xem chúng có bị lây nhiễm từ bố mẹ hay không. Chúng cứ hồn nhiên lớn lên. Nguồn sống duy nhất là sự nỗ lực của chính bản thân, sự giúp đỡ của bà con trong bản. Chỉ có một vài cháu được xã đưa vào diện chính sách mồ côi để nhận mỗi tháng hơn 100.000 đồng đong gạo.
Chúng tôi rời bản Poọng khi trời đã sập tối. Cái lạnh miền sơn cước ùa về khiến nơi đây càng trở nên hoang vắng. Những ánh mắt trẻ thơ, tiếng thở dài của các cụ già dần chìm trong bóng tối giữa đại ngàn heo hút. Rồi tương lai của những đ.ứa t.rẻ này sẽ ra sao khi căn bệnh HIV còn dai dẳng?
Theo 24h
Những ngôi trường ọp ẹp ở Mường Lát
Gió rít từ trong phòng học tạm trên đỉnh núi ở Mường Lát (Thanh Hóa) khiến những đ.ứa t.rẻ khi co rúm, lúc kẹp đôi tay vào nách mình để tự sưởi ấm...
Tháng 1-2008, Trường Tiểu học Mường Lý, xã Mường Lý, huyện Mường Lát tách thành hai điểm trường, trong đó Trường tiểu học Mường Lý đóng tại trung tâm xã, còn điểm Trường tiểu học Tây Tiến đóng tại bản Xì Lô (cách trung tâm xã gần 20 km đường rừng).
Từ đây đi về các khu lẻ ở các bản Trung Thắng, Sài Khao mất thêm chừng 20 km đường mòn uốn lượn trên những ngọn đồi, núi.
Trường mang tên Tây Tiến, có lẽ một phần vì lý do vùng đất này gắn bó với một thời kỳ lịch sử, với những địa danh, với những di tích năm xưa bộ đội tây tiến làm nhiệm vụ trong bài thơ Tây Tiến- Quang Dũng.
Lớp học Mầm non ở bản Sài Khao.
Khi mới thành lập và hoạt động cho đến năm học 2012-2013, Trường tiểu học Tây Tiến có 26 lớp (gần 450 học sinh), với 31 cán bộ, nhân viên, giáo viên ở 8 điểm trường đóng ở các bản.
Cao, xa hơn cả từ điểm chính của Trường tiểu học Tây Tiến có lẽ là các khu lẻ ở các bản Sài Khao, Trung Thắng. So với 5 năm trước, chúng tôi có dịp về Sài Khao, lối mòn đường rừng giờ đã rộng hơn.
Trong chuyến đi này, chúng tôi may mắn được thầy hiệu trưởng Trường tiểu học Tây Tiến, Lê Xuân Viên dẫn đường về Sài Khao, Trung Thắng.
Thầy Viên nói: "Dù đường khó đi, vất vả vậy nhưng chúng tôi cũng thường đến thăm các khu trường để động viên, thăm hỏi, chia sẻ, trao đổi nghiệp vụ với giáo viên, học sinh".
Sau gần 2 giờ đồng hồ, chúng tôi về tới hai bản Trung Thắng, Sài Khao khi trời nhờ nhờ tối. Ấy vậy mà, lớp học của thầy Tăng Văn Lộ vẫn vang tiếng thầy giảng, trò đọc ở lớp học ghép 4 5 tại bản Trung Thắng.
Khu trường ở bản Trung Thắng có 53 học sinh được phân thành 3 lớp (trong đó có 2 lớp ghép) do 2 thầy giáo phụ trách là thầy Lộ và thầy Hơ Hơ Pó. Hàng rào vào khuôn viên lớp học là những viên đá được lấy từ núi xếp từng hàng ngay ngắn.
Cổng của lớp học là 2 cây nan thanh dựng lên, bên trên nối ngang là một tấm gỗ có hàng chữ sơn đỏ "Trường tiểu học Tây Tiến, khu trường Trung Thắng".
Lớp học của thầy trò thầy Lộ là những tấm gỗ, mái lợp xi măng được dựng lên, chẳng thể chắn gió lạnh, không thể ngăn mưa tạt. Dẫu thế, các thầy vẫn kiên trì động viên học trò, động viên mình không ngừng một buổi học nào.
"Ở đây, trời nhanh tối, phòng học đã hở khắp nơi cũng không đủ ánh sáng cho các em học bài. Nếu mở thêm mấy tấm gỗ phên bên vách lớp để lấy ánh sáng thì gió lạnh, mưa tạt sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của học sinh" - thầy Lộ tâm sự.
Năm 2006, ở cả Sài Khao và Trung Thắng đều được ngành chức năng xây dựng một phòng kiên cố với diện tích chưa đầy 10 mét vuông cho cấp tiểu học.
Hiện nay, phòng học này quá chật và đã xuống cấp, không thể sử dụng cho nhiệm vụ giảng dạy được nữa nên lớp học mầm non, tiểu học ở đây đều là những lớp học tạm được dựng lên từ gỗ, luồng, nan với mái tranh hoặc tấm lợp xi măng.
Dân cư sinh sống thưa thớt, địa hình đồi núi, độ dốc lớn khiến các lớp học tạm ở 2 bản Sài Khao, Trung Thắng trở nên chênh vênh hơn trên những sườn đồi hút gió.
Giờ tan học, nhiều học sinh vội vàng rời lớp để sang bên kia ngọn đồi về nhà mình. Giàng Thị Deo (lớp 4) nói: Những hôm trời mưa, các thầy và học sinh phải kê lại bàn ghế để tránh mưa tạt vào, sàn đất ở lớp học ướt, ẩm nhầy nhụa bùn khiến các em khi thì bẩn quần áo, khi thì bẩn cặp sách...
Mùa lạnh và những khi trời đổ mưa, các em rất khó nhìn thấy chữ, số thầy giáo viết trên bảng vì không có điện...
Lớp học của thầy Tăng Văn Lộ ở bản Trung Thắng.
Ông Giàng A Tống - Trưởng bản Trung Thắng cho biết: Cả bản có 54/76 hộ (463 nhân khẩu) là hộ nghèo, học sinh đi học xa nhất cũng mất gần 2 km đường rừng.
Các em đều phải rời nhà từ rất sớm để đi bộ đến trường. Dân bản mong muốn sớm có lớp học kiên cố để việc dạy và học của thầy trò nơi đây bớt vất vả.
Cách Trung Thắng vài km là bản Sài Khao. Ở đây có ba lớp học do thầy Cút Văn Sao và Lương Văn Tặng phụ trách, các thầy chia sẻ: "Cả khu trường Sài Khao có 78 học sinh chia thành 3 lớp, trong đó có 2 lớp ghép. Đời sống đồng bào nơi này còn khó khăn lắm nên cũng ảnh hưởng đến việc học của các em".
Hiệu trưởng Trường tiểu học Mường Lý, Lê Xuân Viên nói: "Hiện nay, toàn trường còn 2 khu có lớp học tạm, 7/8 khu chưa có nhà ở cho giáo viên. Chúng tôi mong muốn cơ quan chức năng sớm quan tâm để tạo điều kiện thuận lợi cho việc dạy và học ở những vùng này".
Theo Tiin
Đào rừng nở khắp bản vùng biên Hơn hai tháng nữa mới đến Tết Nguyên đán, nhưng hiện nay trên nhiều cánh rừng ở huyện vùng cao biên giới Mường Lát (Thanh Hoá), đào rừng đã bung nở. Đào ở bản Sài Khao đã nở rộ. Ảnh: L.H. Đồng bào địa phương cho biết, ngay từ đầu tháng 10 âm lịch, đào rừng ở các bản làng vùng sâu thuộc...