Được vợ chiều chuộng, chồng đổ đốn
Cứ nghĩ rằng: “Gái có công, chồng không phụ”, ấy thế mà sự thật trả cho Thủy lại quá phũ phàng. Xem ra gái có công như cô đã vô tình tạo điều kiện cho chồng đổ đốn từ lúc nào không hay.
Chị Hiền (Định Công, Hoàng Mai, Hà Nội) đến với anh Tuệ khi hai người đều là “tập 2″ của nhau.
Cũng chính vì đã đổ vỡ một lần, chị hiểu hơn ai hết giá trị của hạnh phúc gia đình. Đối với cuộc hôn nhân thứ 2 này, chị Hiền vô cùng trân trọng và dành hết tâm sức.
Chị cũng đi làm 8 tiếng như chồng, t.iền lương cũng ngang ngửa với chồng. Nhưng về nhà chị một tay cáng đáng hết việc nhà, không để anh phải mó tay vào bất cứ việc gì. Chị cũng chẳng muốn thuê ôsin, sợ chồng nghĩ mình lười biếng, không đảm đang. Chị nghĩ thầm: “Mình chiều chồng mình chứ chiều ai đâu mà thiệt!”.
Anh Tuệ là người khó tính vô cùng trong khoản ăn uống. Nhưng chị Hiền muốn làm vui lòng chồng nên yêu sách của anh có lằng nhằng đến mấy, chị cũng gắng đáp ứng hết.
Chỉ cần anh buột miệng nói thèm ăn món này hay khen món kia ngon là chị sẽ làm cho anh thưởng thức bằng được. Kể cả những món kì công và phức tạp, công chuẩn bị nguyên liệu và nấu nướng có khi mất cả buổi, chị cũng đều chiều anh mà không chút kêu ca.
Mỗi khi được ăn món ngon do chị nấu, anh Tuệ lại gật gù khen: “ Em nấu ăn khéo thật! Cái V. á, ẩu đoảng vụng về không mê nổi!” (V là vợ cũ của anh Tuệ). Chị Hiền được chồng đề cao hơn vợ cũ thì vui lắm, từ đó càng dành nhiều tâm huyết vào khoản ăn uống của anh hơn.
Dần dà, đòi hỏi của anh về các bữa ăn ngày càng tăng cao. Hôm nào chị bận mà không làm được món lạ miệng là anh chê cơm, chỉ và qua loa vài miếng liền buông bát đứng dậy. Còn hôm chị Hiền đầu tư làm món mới nhưng không thành công, anh không tiếc lời chê ỉ chê ôi, chẳng mảy may nghĩ tới công sức chị bỏ ra.
Anh Tuệ còn có một sở thích khác, đó là nhậu nhẹt. Bạn bè thiếu chân nhậu mà ới anh là anh tham gia ngay lập tức. Có khi mâm cơm chị đã dọn lên sẵn sàng anh vẫn phóng xe đi theo tiếng gọi của… bạn nhậu, để mặc chị ăn cơm một mình. Chị Hiền có buồn cũng giấu trong lòng, chẳng dám nói ra vì sợ anh phật ý. Chị nghĩ bụng: “ Thôi, cứ coi như đó là một sở thích của anh ấy, còn đỡ hơn đi ngoại tình!“.
Video đang HOT
Nhiều lần anh Tuệ còn dẫn bầu đoàn bạn nhậu về nhà bắt chị Hiền phục vụ. Lúc ấy, để giữ thể diện cho chồng, chị lại vui vẻ đi mua bia, nướng mực và xào những món nhậu chồng thích. Xong việc thì đã mệt bơ phờ nhưng khi cuộc nhậu tàn, chị lại phải một mình lui cui thu dọn chiến trường.
Càng ngày anh Tuệ càng đổ đốn thái quá. Chị ốm, anh chẳng hỏi thăm câu nào, nhưng khi chị bưng lên mâm cơm đơn giản thì anh ca cẩm, m.ắng n.hiếc chị cả ngày.
Một lần, đêm khuya anh Tuệ nhậu say về, chị đã lớn tiếng trách mắng chồng. Chị không ngờ vì những lời nói ấy mà mình lĩnh trọn cái tát nổ đom đóm. Anh còn gằn từng tiếng: “ Tôi là chồng, tôi có quyền! Là vợ thì phải biết phục vụ chồng, nghe chưa?“.
Cứ nghĩ chăm sóc, chiều chuộng chồng thì anh sẽ trân trọng mình, ai ngờ dần dà anh coi đó là việc đương nhiên anh được hưởng. Bây giờ chị biết trách ai, nếu như không phải là trách chính mình đã quá nhịn chồng, chiều chồng?
Cứ nghĩ chăm sóc, chiều chuộng chồng thì anh sẽ trân trọng mình, ai ngờ dần dà anh coi đó là việc đương nhiên anh được hưởng (Ảnh minh họa).
Thủy (Quận 3, TP HCM) hiện tại là trụ cột kinh tế của cả nhà. Thực ra hồi mới cưới, hai vợ chồng đều đi làm như nhau. Nhưng sau một lần công ty cắt giảm nhân sự, Dương – chồng Thủy nằm trong danh sách sếp cho nghỉ và ở nhà để vợ nuôi luôn, cũng chẳng có ý định đi tìm việc mới nữa.
Thủy nghĩ chồng có đi làm thì lương lậu cũng chả đáng là bao, để anh ở nhà quán xuyến nhà cửa cho cô yên tâm đi làm cũng được. Vậy nên công việc hàng ngày của Dương là đưa đón con gái đi học, dọn dẹp nhà cửa và nấu bữa tối. Hôm nào về nhà thấy mọi thứ vẫn bừa bộn, Thủy lại xắn tay áo lao vào thu dọn cùng chồng, cũng chẳng cằn nhằn anh câu nào.
Những khoảng thời gian trống trong ngày, Dương tự do hoạt động không ai quản. Cô sợ mình khắt khe quá chồng sẽ sinh quẫn chí, vì cô biết người đàn ông thất nghiệp ở nhà ăn bám vợ trong lòng khó chịu lắm.
Tuy không kiếm ra xu nào nhưng nhu cầu tiêu t.iền của Dương lại rất lớn. Anh luôn thích quần áo hàng hiệu, đi đâu cũng phải đóng bộ bảnh bao, sáng láng thì mới đi, không thì nhất quyết ở nhà. Anh rủ bạn bè đi café hay nhậu nhẹt cũng phải là những quán sang trọng chứ không thể úi xùi được.
Những điều ấy Thủy đều thỏa mãn chồng hết. Cô không muốn chồng có suy nghĩ vì không kiếm ra t.iền mà không được hưởng những thứ người đàn ông khác có.
Gần đây, cô mới lên chức nên công việc rất căng thẳng, bận rộn. Cô sợ mình không giúp được chồng việc nhà, chồng sẽ vất vả và bị chạm tự ái đàn ông khi phải làm hết việc cho vợ con, cô quyết định thuê một cô ôsin nhanh nhẹn về giúp.
Thủy thấy quyết định của mình thật đúng đắn khi Dương càng ngày càng vui tươi phơi phới, đối với vợ cũng ngọt ngào và dịu dàng hơn hẳn.
Bạn bè ai cũng khuyên Thủy không nên cưng nựng chồng giống một đ.ứa t.rẻ như vậy, kẻo có ngày rước lấy quả đắng. Nhưng bây giờ công việc khó kiếm, anh có đi làm cũng chẳng được bao nhiêu, Thủy không đành lòng nhìn chồng mình phải vất vả, khổ sở. Với lại, cô cũng có dự định sẵn rồi. Một vài năm nữa dành dụm đủ t.iền, Thủy sẽ mở một cơ sở kinh doanh cho anh trông coi, như vậy là đẹp mọi đường.
Nhưng mọi dự định của Thủy đã tan thành mây khói khi một lần về nhà đột xuất cô bắt gặp Dương và cô ô sin đang quấn lấy nhau ngay trong phòng ngủ của hai vợ chồng. Đến cơ sự này, cô phải trách ai đây?
Cứ nghĩ rằng: “ Gái có công, chồng không phụ“, ấy thế mà sự thật trả cho Thủy lại quá phũ phàng. Xem ra gái có công như cô đã vô tình tạo điều kiện cho chồng đổ đốn từ lúc nào không hay.
Theo Ngoisao
Không còn cảm giác chồng là của tôi nữa rồi!
Đến thời điểm này thì thực sự tôi cũng không còn cảm giác chồng tôi là của tôi nữa rồi. Tôi cố gắng giữ cái gia đình này nhưng dường như nó quá tầm tay của tôi mất rồi.
Tôi viết ra những dòng này là khi đêm đã về khuya. Bây giờ đã là 2 giờ sáng, khi chồng và các con tôi đang ngủ.
Chúng tôi yêu nhau và lấy nhau từ tình bạn của hai người bạn thân, anh là người hiền lành và tốt bụng. Cuộc sống sau 7 năm lấy nhau cứ đi từ khó khăn này đến khó khăn khác nhưng đến thời điểm hiện tại về mọi điều kiện thì có thể nói là ổn. Chúng tôi đã có hai đứa nhóc xinh đẹp, một trai 5 t.uổi và một gái 7 tháng t.uổi. Hai vợ chồng đều có công việc như mong muốn và chồng tôi có vị trí trong xã hội.
Câu chuyện của gia đình tôi bắt đầu từ 2 năm về trước khi tôi phát hiện ra chồng tôi đêm hôm thường hay tâm sự chát chít với một cô bé (lúc đó là sinh viên thực tập tại công ty của anh). Theo lời nói chuyện của anh thì c.ô b.é đó rất thông minh biết lắng nghe tâm sự của chồng tôi. Và càng ngày cấp độ tình cảm của chồng tôi và c.ô b.é ấy càng tăng.
Tôi tình cờ đã đọc được một lá thư và chồng tôi viết cho cô ấy với những lời lẽ mà tôi choáng váng. Tôi chưa bao giờ được chồng tôi nói với tôi những lời yêu thương có cánh ấy cả. Chồng tôi đã khẳng định đó là tình yêu mà không giống cái kiểu tình yêu đi từ hai người bạn thân với tôi.
Khi phát hiện ra chuyện tình cảm đó tôi thực sự choáng vì ai thì có thể n.goại t.ình chứ không bao giờ tôi nghĩ đó là chồng mình cả vì anh thực sự tốt. Nhưng từ đấy tôi cũng đã phát hiện ra chúng tôi có vấn đề. Lúc đó việc làm ăn của chồng rất khó khăn, đã bị đổ vỡ, thất bại. Lúc ấy, tôi cũng mắc phải một sai lầm là nói anh sao không thế này sao không thế kia... Tuy thế, anh cũng không bao giờ nói với tôi là em không nên làm thế. Chính vì thế mà tôi cũng không biết là mình sai. Anh lý giải là tôi không biết lắng nghe nên mới có chuyện chồng tôi say nắng.
Sau khi phát hiện ra chuyện say nắng ngoài luồng của chồng mình thì tôi thấy mình cũng sai ở một số vấn đề và tôi đã thay đổi mình, luôn lắng nghe và sửa theo. Tuy nhiên mọi chuyện không dừng lại ở đó mà nó tiếp tục phát triển. Đẻ rồi một lần mất kiểm soát tôi đã cho một đống t.huốc n.gủ vào mồm và phải đi rửa ruột tại Bệnh viện Bạch Mai.
Sau cú sốc đó chúng tôi vẫn tìm cách đối thoại trực tiếp. Anh cũng đã nhận là mình sai và nói sẽ sửa vì thực sự theo năm tháng tôi thấy mình may mắn khi có một người chồng biết lo lắng cho gia đình như anh và tôi đã nói sẽ không bao giờ nhường anh cho ai khác. Trong cuộc sống tôi cũng tự thấy mình cá tính và bản lĩnh. Sau chuyện đó chúng tôi đã coi như không có chuyện gì xảy ra.
Chúng tôi sinh em bé thứ 2 và tôi vẫn cứ tưởng rằng như thế là êm đềm. Tôi cũng xin nói thêm rằng chồng tôi thuộc tuýp đàn ông mà phụ nữ thích, nhẹ nhàng và tình cảm. Và tôi cũng không bao giờ nhắc đến chuyện anh đã làm như thế với tôi cả. Nhưng cách đây 2 ngày tình cờ tôi lại phát hiện chồng tôi và cô gái kia (hiện đã đi lấy chồng được 4 tháng) vẫn tiếp tục nhắn tin cho nhau an ủi và chia sẻ.
Tôi đang bế con bé con 7 tháng trên tay và cầm điện thoại của anh thì anh giằng cho bằng được. Chính vì điều đó mà tôi nghĩ chuyện của vợ chồng tôi không ổn. Anh và cô ta sẽ không bỏ được nhau, hai người vẫn n.goại t.ình trong tư tưởng.
Ngày hôm qua chúng tôi đã ngồi 4 tiếng trong quán cafe để nói chuyện trực tiếp. Trong lúc mất bình tĩnh tôi cũng đã gọi điện cho cô bé kia và nói rằng tôi đã nhẹ nhàng nói mà không nghe thì tôi cũng không để yên. Đồng thời tôi cũng nói vấn đề này với chồng của cô ấy (vì chồng của cô đấy làm cùng công ty chồng tôi). Cậu ta cũng nói với tôi rằng thực ra chuyện trước đó cô ấy cũng đã nói với anh ta rồi nhưng là chuyện quá khứ rồi. Cô ấy đã rất mệt mỏi và không muốn nghĩ tới nữa.
Nhưng tôi tự hỏi nếu mệt mỏi thì sao chuyện đó vẫn cứ tiếp diễn. Tôi cũng nhắc cậu ấy là em nên yêu vợ em nhiều hơn đi đừng nên lo chuyện hộ gia đình chị. Có thể tôi làm thế là sai nhưng tôi thực sự không thể bình tĩnh được. Còn cảm giác hiện tại đối với chồng tôi là: tôi yêu chồng tôi nhưng tôi đã phải chịu tổn thương hết lần này đến lần khác và chắc rằng tình yêu đó sẽ phai tàn theo năm tháng. Tôi là người sống không muốn để những chuyện linh tinh phải nghĩ trong đầu vì như thế tôi chẳng làm việc gì có hiệu quả hết.
Chồng tôi luôn có một góc bí mật nào đó mà tôi không thể hiểu nổi, hay tôi quá cầu toàn trong hôn nhân chăng? Hai con tôi thì còn quá nhỏ và thực sự mà nói tôi cần bố cho các con tôi thì đúng hơn. Tôi cũng nói với anh là "Không ai làm bố của các con tốt như anh và làm mẹ của các con tôi tốt như em cả". Tôi chỉ giữ gia đình tôi nhưng tôi không tin là tôi có thể giữ được. Tôi cũng không muốn đưa hai đứa con tôi đi khỏi nhà chồng tôi vì thực sự mà nói bố mẹ chồng tôi rất tốt, chăm lo cho các cháu còn hơn cả ông bà ngoại.
Bố mẹ chồng cũng rất quý mến tôi và không muốn chia lìa hai đứa ra vì nếu bố hay mẹ có vấn đề gì thì chúng còn có anh em để dựa. Đến thời điểm này thì thực sự tôi cũng không còn cảm giác chồng tôi là của tôi nữa rồi. Tôi cố gắng giữ cái gia đình này nhưng dường như nó quá tầm tay của tôi mất rồi.
Tôi phải làm sao đây hả các mẹ? Tôi thường nói với chồng không biết có hơi bốc đồng không là thà anh đi ăn bánh trả t.iền con hơn là n.goại t.ình về tâm hồn như thế này. Đi bên tôi mà anh nghĩ đến người khác, niềm tin của tôi vào cuộc hôn nhân này đang c.hết dần c.hết mòn theo năm tháng. Làm ơn cho tôi lời khuyên sáng suốt nhất trong vấn đề này với vì nghĩ nhiều quá chắc tôi thần kinh mất.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm sao để quên cậu đây? Cậu à! Như tất cả những cuộc gặp gỡ ở trong cuộc đời mỗi con người thì liệu có bao nhiêu cuộc gặp gỡ làm cho chúng ta cảm nhận rằng cuộc sống này thật ý nghĩa, thật tuyệt vời và kì diệu biết bao. Cậu biết không tôi đã thấy trong cuộc sống kì diệu và tuyệt vời ấy dù nó không...