Được chồng yêu thương, tôi thấy quá sợ
Người ta thì khao khát được chồng yêu thương, còn tôi thì lại thấy sợ mỗi khi chồng gần gũi, động chạm vào người mình.
Đúng là, “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, chẳng biết đâu mà lần. Ở trường hợp của tôi thì, có được yêu cũng không dám yêu chồng.
Thứ nhất, chồng yêu quá, hay chồng chiều quá thì sợ bị thiên hạ dị nghị. Người ta sẽ cười vào mặt chúng tôi là, già rồi còn chảnh chọe. Tôi và chồng thì chẳng già đâu, nhưng ở cái tuổi ấy, không nên làm giống như đôi thanh niên trẻ ngày còn yêu nhau nữa. Nhưng chồng tôi thì cứ thích thế. Nên hễ tôi đi đâu một bước thì chồng theo sau, không bỏ qua bước nào. Với chồng mà nói, tôi giống như một đứa trẻ con. Nên lúc ăn cơm cùng bạn bè, chồng cũng phải đút cho tôi, hoặc là bóc cam, gắp thức ăn, làm đủ thứ giống như tôi là đứa con nít vậy.
Đi đâu chồng cũng theo tôi, ngay cả đi họp lớp, nhất định phải có mặt chồng. Chồng không bao giờ yên tâm để tôi đi ra ngoài một mình, dù là ban ngày hay trời tối. Cứ tôi đi đâu là chồng đèo đi, dù là mưa hay nắng. Chồng luôn quan tâm tôi, bảo là tôi đi mình không an toàn. Nghĩ được chồng chiều thì sướng, nhưng mà một bước cũng đưa đón thành ra chán. Ví như muốn đi đâu chơi với bạn bè thì phải tự do, thi thoảng lượn phố, cà phê với bạn, có phải là thích không. Đằng này, đi với bạn mà có chồng ngồi bên cạnh thì làm ăn được gì?
Dù gì thì dù, chứ đàn ông mà ham hố chuyện ấy quá khiến tôi nghĩ không tích cực được. Tôi còn nghi ngờ chồng bệnh hoạn hay nghiện sex. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Đó chỉ là một chuyện. Còn chuyện giường chiếu, gối chăn mới là vấn đề khiến tôi phát hoảng vì chồng. Tôi chưa bao giờ có cảm giác vui sướng khi được gần gũi chồng. Mọi ngày, ra ngoài, nhìn anh lịch thiệp, đạo mạo là thế nhưng tối về, anh hành hạ tôi trên giường, giống như nô lệ của anh. Trong tâm anh, có thể anh không coi là món đồ chơi, hay là người để anh thỏa mãn dục vọng, nhưng anh lại là người ham chuyện ấy. Anh luôn thích tò mò, luôn thích có những tư thế mới lạ. Anh còn bấm cả giờ để hai vợ chồng vui vẻ với nhau. Anh bảo, làm gì thì làm, ngay cả chuyện chăn gối vợ chồng cũng nên chọn giờ. Và nhất định là ngày nào cũng phải yêu nhau, như thế tình cảm vợ chồng mới thắm thiết. Nhưng, mỗi ngày yêu là mỗi lần sáng tạo, mỗi cách thức khác nhau, sẽ khiến đối phương cảm thấy thoải mái hơn.
Anh nói, nếu như muốn có con thì có khi còn phải chọn giờ đẹp. Nghe anh nói mà tôi phát mệt người. Đúng là chúng tôi chưa có con, cũng có chút lo lắng. Nhiều người còn bảo, hay tại chưa có con nên anh lo, anh muốn chiều vợ, cho tâm lý vợ thoải mái thì cả hai với dễ sinh con được. Sáng tạo trong chăn gối cũng là cách để nhanh có con. Nghe thì có lý, nhưng mỗi lần anh bắt tôi xem phim, đọc sách, nhìn hình họ vui vẻ bên nhau rồi mình làm theo mà tôi phát sợ.
Dù gì thì dù, chứ đàn ông mà ham hố chuyện ấy quá khiến tôi nghĩ không tích cực được. Tôi còn nghi ngờ chồng bệnh hoạn hay nghiện sex. Tôi sợ chồng sẽ vì ham muốn chuyện này quá mà hỏng người. Chồng cũng hay sinh sự nếu như tôi không đáp ứng nhu cầu rồi nghi ngờ tôi này nọ với người đàn ông khác. Thử hỏi, chồng kè kè tôi như vậy thì đàn ông ở đâu mà cặp kè chứ?
Cái sự yêu quá của chồng, chăm sóc vợ đến tận cái lông chân khiến tôi rùng mình. Ngay cả hít thở tôi cũng không cảm thấy thoải mái. Nhiều khi tôi muốn mình được thảnh thơi vui vẻ, được tung tăng với bạn bè hoặc thi thoảng vào nhà hàng ăn cùng bạn, hát hò cùng bạn như ngày chưa chồng mà khó quá. Cuộc sống của tôi chỉ có chồng và 4 bức tường. Có đi đâu thì cũng có chồng. Người ta còn cười tôi, bảo là chồng tôi chiều quá hóa dở. Với lại họ nghĩ vợ chồng tôi làm hàng, vì có ai lại yêu nhau tới mức ấy đâu.
Nghĩ đúng là chán với cái kiểu yêu thương của chồng. Dù là anh không bao giờ to tiếng, lúc nào cũng nhẹ nhàng với tôi, hay mua quà, sắm sửa cho tôi đủ thứ nhưng từng ấy thứ, không thể giống như sự tự do. Tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản với người chồng này, đã có lúc muốn buông xuôi nhưng bằng cách nào bây giờ với một người cuồng yêu và cuồng ghen như vậy. Đúng là, có sướng mà không muốn sướng, vì cái sướng lại thành cái khổ vô biên!
Theo Khampha
"Tôi là gã đàn ông hư hỏng, khốn nạn nhất trên đời này"
Sau những lần "mây mưa" ở bên ngoài, tôi trở về nhà và không thôi so sánh vợ với nhân tình. Nhân tình sao cô nào cũng xinh xắn, nghe lời còn vợ thì mặt mũi lúc nào cũng buồn rầu, ủ ê lại hay càu nhàu nữa.
Không ít lần cánh bạn nhậu nói thẳng vào mặt tôi rằng: "Mày là thằng đàn ông hư hỏng, là đồ khốn nạn" nhưng tôi không tin mình lại xẩu xa đến vậy. Việc gì tôi phải tin vào những lời cạnh khóe, hằn học ấy khi mà trong tay tôi là bao nhiêu nhà-đất, là những cô nhân tình trẻ trung, nóng bỏng và lại có cả một gia đình êm ấm, hạnh phúc khiến bao kẻ phải ghen tị.
Vợ tôi đẹp và ngoan, cô sinh cho tôi một công chúa và một hoàng tử đáng yêu nhất trên đời. Từ ngày sinh đứa đầu tiên, tôi bảo cô không phải đi làm nữa chỉ phải ở nhà chăm con thôi, việc kiếm tiền là bổn phận của người đàn ông. Vâng lời, vợ nghỉ hẳn việc để dồn sức vun vén cho tổ ấm nhỏ của chúng tôi.
Từ hơn chục năm nay, cứ mỗi khi ra bước chân ra khỏi nhà là tôi có người nâng khăn sửa túi, trở về nhà là có sẵn nước nóng tắm, có cơm lành canh ngọt để bỏ vào miệng. Việc chăm con, đưa đón con đi học đều một mình vợ tôi lo cả. Chính tôi là người đã yêu cầu cô ấy nghỉ việc nhưng khốn nạn thay nhiều lần lại rủa vợ là loại đàn bà vô dụng, sướng không biết đường sướng chỉ có mỗi việc ăn-chơi và nuôi con mà cũng tỏ ra mệt mỏi, ý kiến này ý kiến nọ.
Tôi mắng nhiếc vợ nhưng chưa một lần nghĩ rằng những câu nói ấy sẽ làm một người đàn bà tổn thương đến nhường nào (Ảnh minh họa)
Đàn ông dù học cao hay học thấp vẫn tự cho mình nhiều quyền hành trong gia đình hơn. Và trong số những quyền lợi được hưởng, tôi cho mình quyền được tự do cặp bồ ở bên ngoài. Tôi nghĩ thế này, vợ mình dù ngoan, đẹp đến đâu nhưng ở nhà mãi thì cũng không còn thú vị nữa, mình là thằng đàn ông kiếm ra tiền thì tội gì không hưởng thụ, nếm thử những "món ăn" hấp dẫn trên đời này.
Tôi cho phép mình yêu thương, chiều chuộng những cô nhân tình bé nhỏ, dễ thương với điều kiện không được bỏ bê gia đình, cuối tháng đưa thật nhiều tiền cho vợ nuôi con là được. Trước khi biến cố xảy ra tôi vẫn tự vỗ ngực mà rằng mình là thằng đàn ông tử tế, dù vui chơi nhưng vẫn không quên nhiệm vụ.
Nhưng chính sự dễ dãi quá đáng với bản thân đã dần biến tôi trở thành một người đàn ông tồi tệ. Sau những lần "mây mưa" ở bên ngoài, tôi trở về nhà và không thôi so sánh vợ với nhân tình. Nhân tình sao cô nào cũng xinh xắn, nghe lời còn vợ thì mặt mũi lúc nào cũng buồn rầu, ủ ê lại hay càu nhàu nữa. Tôi quên mất ai là người chăm lo gia đình để mình được thoải mái vui chơi bấy lâu nay. Từ hoạnh họe tôi cho mình quyền thẳng tay bạt tai, dúi đầu vợ vào thành giường mỗi khi cô ấy dám "bật" lại.
Hơn chục năm sống cảnh "nhàn nhã" tiêu tiền và nuôi con thì có đến 8 năm vợ tôi phải chịu sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần từ phía người chồng "tuyệt vời" là tôi đây. Tôi mắng nhiếc vợ nhưng chưa một lần nghĩ rằng những câu nói ấy sẽ làm một người đàn bà tổn thương đến nhường nào. Tôi mạnh tay đánh vợ nhưng cũng chưa một lần chịu nhìn những vết thâm tím trên cơ thể cô ấy. Đàn ông thằng nào chẳng đánh vợ, chẳng chửi vợ, nhưng có phải người nào cũng như tôi: biết kiếm rất nhiều tiền. Sự "tử tế" của tôi với gia đình mình là như vậy!
Cuối cùng thì tuần trước, vợ tôi đã dắt cả hai con về quê ngoại để chỉ cho tôi biết mình đã "tử tế" như thế nào. Từ hôm đó, tôi mới nhận ra mình chẳng còn gì trong tay. Tôi sợ sự cô độc đang vây hãm xung quanh khi phải sống một mình trong ngôi nhà rộng thênh thang giữa thành thị ồn ào.
Nhà-đất và những tài khoản không khi nào vơi ở ngân hàng chỉ khiến tôi "tử tế", chỉ giúp tôi thành người hùng trong mắt những cô nhân tình xinh xắn nhưng giỏi đào mỏ. Còn trong mắt vợ con - những người đã luôn ở bên cạnh mình, thực tình tôi là gã đàn ông hư hỏng, khốn nạn nhất trên đời.
Theo VNE
Cố tình trở thành hàng xóm của tình cũ để tiện "yêu" Sự thật đau lòng này đập vào mắt tôi như mọt cú giáng đau đớn. Tình yêu và niềm tin mà tôi dành cho anh bao nhiêu năm nay chợt vỡ vụn. Chúng tôi yêu nhau được gần 2 năm thì quyết định đi đến đám cưới vì cả hai đều không còn trẻ. Anh 32 tuổi, tôi cũng đã gần 27. Chúng...