Được bố mẹ chồng cho 25 triệu lúc xây nhà, ngày chuyển sang nhà mới, chị hàng xóm qua chơi nói một câu khiến tôi choáng
Nghe chị nói tới đâu, tôi choáng váng tới đó.
Mẹ chồng tôi năm nay 58 tuổi. Mẹ là người có tính tình vui vẻ, hòa đồng với mọi người xung quanh và luôn quan tâm đến gia đình. Mỗi khi người thân gặp khó khăn là mẹ luôn sẵn lòng giúp đỡ. Chỉ có một điểm trừ duy nhất là mẹ hay khoe khoang những điều không đúng thực tế cho lắm.
Chẳng hạn anh chồng tôi cũng có hiểu biết nhưng không đến mức như mẹ chồng tôi nói. Đi đâu bà cũng tự hào khoe “Thằng Tuấn nhà tôi làm trưởng phòng ở công ty lớn”, mai lại kể “Thằng Tuấn nhà tôi mỗi tháng kiếm được 60 – 70 triệu là ít”… Thực tế thì anh chồng tôi chỉ làm nhân viên trong một công ty nhỏ và lương hàng tháng được khoảng 15 triệu thôi. Bà lúc nào cũng nói quá lên để thiên hạ trầm trồ. Mà mọi người nghe vào tai này ra tai nọ, gật gù khen ngợi vài câu cho thỏa mãn mẹ chồng tôi thôi, chứ ai tìm hiểu thực hư đâu.
Cho tới ngày tôi sinh con thứ 2, nhà của bố mẹ quá hẹp, chúng tôi không thể ở chung với ông bà được nữa. Trước đó, vợ chồng tôi đã mua được mảnh đất nhưng chưa có tiền xây nhà. Đến năm nay chúng tôi mới kiếm đủ tiền nên quyết định làm nhà.
Trong suốt thời gian xây nhà, vợ chồng tôi bận rộn đi kiếm tiền, toàn bộ việc xây dựng, vật liệu và quản lý thợ đều do bố chồng quán xuyến hết. Còn mẹ chồng chỉ lo việc đưa đón và chăm sóc hai con của tôi. Thời gian qua ông bà đã vất vả vì gia đình tôi và vợ chồng tôi cũng rất biết ơn vì điều đó.
Ảnh minh họa
Tuần vừa rồi, gia đình tôi chuyển tới nhà mới sống. Ngày hôm đó, hàng xóm láng giềng qua hỏi thăm chúc mừng rất nhiều, trong đó có một chị nói: “Vợ chồng em đúng là số hưởng, được ông bà cho 2,5 tỷ làm nhà rồi lại lo cho từ đầu đến cuối, chỉ việc dọn đến ở”. Tôi giật mình hỏi thông tin này chị nghe từ đâu ra? Chị bảo ngày nhà tôi sắp hoàn thiện, chị qua xem thì gặp mẹ chồng tôi ở đó. Bà kể với chị rằng toàn bộ tiền đất và tiền làm nhà hết khoảng 2,5 tỷ, số tiền đó ông bà đã bỏ ra để lo cho các em hết.
Video đang HOT
Nghe chị nói tới đâu, tôi choáng váng tới đó. Tôi biết mẹ chồng là người thích khoe khoang nhưng không ngờ lần này bà lại “bốc” lên đến thế. Quá bực tức tôi liền đứng dậy phản bác và khẳng định ông bà chỉ cho chúng tôi có 25 triệu, ngoài ra không có đồng nào hết. Thế nhưng, chị ấy không tin và cho rằng tôi ngại nên mới nói như vậy, chị còn nói cả làng này ai cũng biết chuyện bố mẹ chồng cho chúng tôi 2,5 tỷ làm nhà.
Quả thực, mẹ chồng tôi có rất nhiều đức tính tốt nhưng có một điểm xấu là thích khoe khoang mà tôi không thể chấp nhận được. Tối hôm đó, tôi kể lại mọi chuyện với chồng và bảo anh nên nhắc nhở mẹ bớt khoe khoang những điều không đúng thực tế. Điều quan trọng nhất là mẹ phải đi nói lại với hàng xóm, rằng toàn bộ tiền mua đất và làm nhà là của vợ chồng tôi bỏ ra, của bố mẹ chỉ có 25 triệu.
Chồng tôi nghe vậy thì gạt đi, anh nói: “Cứ để mẹ muốn nói gì thì nói, tuy bố mẹ bỏ ra ít tiền nhưng công lao của ông bà trong suốt những năm qua đối với gia đình mình là rất lớn. Nếu quy ra tiền mặt có khi còn nhiều hơn cả 2,5 tỷ ấy chứ”.
Tôi phải công nhận là ông bà quan tâm và chăm sóc con cháu rất chu đáo, ơn đó tôi không thể phủ nhận được. Nghĩ lại câu nói của chồng cũng có phần đúng, tôi đành im lặng để mẹ được vui vẻ vẫn tốt hơn là làm lớn chuyện khiến gia đình mâu thuẫn, tình cảm mẹ chồng con dâu rạn nứt và làm bà xấu mặt.
Chị hàng xóm hay nói xấu tôi nhưng bán hàng ế lại gọi mẹ tôi "mua hộ"
Đúng là ở đời nhiều khi muốn hiền lành cũng không được mình cứ hiền một cái là người ta bắt nạt mình ngay được.
Tôi lấy chồng cách đây 7 năm, bố mẹ chồng tôi hiện đang định cư nước ngoài, từ ngày lấy chồng đến giờ tôi gặp ông bà đúng 3 lần.
7 năm đó là 7 năm đầy biến động của vợ chồng tôi, không phải vì xích mích 2 vợ chồng, cũng chẳng có mâu thuẫn nào giữa mẹ chồng nàng dâu, tất cả đều là vì vợ chồng chúng tôi hiếm muộn, mong cầu con mãi mà vẫn lận đận.
Nhưng cuối cùng thì ông trời cũng thương xót mà cho chúng tôi một mụn con, giữa năm ngoái tôi cấn bầu, hiện tại vẫn đang ở nhà với con. Vì hiếm muộn nên vợ chồng tôi cũng đã chuẩn bị kinh tế vững vàng, bố mẹ hai bên cũng hỗ trợ rất nhiều nên ngay từ lúc bầu đến tháng thứ 7, tôi và chồng quyết định sẽ để tôi nghỉ làm ở nhà một thời gian cho đến khi sinh nở an toàn, con cái cứng cáp.
Cũng may là chồng tôi làm kinh tế giỏi nên mặc dù không còn khoản thu nhập từ tôi thì gia đình vẫn sống khá thoải mái, chưa phải dùng đến tiền tiết kiệm nên tôi càng yên tâm ở nhà với con.
Khi tôi gần sinh bé thì bố mẹ chồng bên kia gọi điện về cho thông gia, nhờ vả ông bà chăm sóc con dâu và cháu nội cho. Mặc dù kể cả bố mẹ chồng tôi không gọi thì mẹ tôi vẫn sẽ chăm sóc con cháu, nhưng chỉ bằng một cuộc gọi ấy, mẹ tôi thấy mình được tôn trọng và coi trọng.
Kể từ đó mẹ tôi chuyển hẳn sang nhà tôi ở cùng vợ chồng tôi. Có con nhỏ tôi không thể tưởng tượng ra lại có nhiều việc phải làm đến như vậy, nếu không có sự hỗ trợ của bà ngoại bé thì đúng là tôi không biết phải xoay sở thế nào.
Mặc dù mẹ tôi ở cùng với vợ chồng tôi nhưng tôi không bao giờ phải lo cho bà bất cứ chuyện gì, thậm chí đi chợ mua đồ ăn hàng ngày tôi đưa tiền bà còn không cầm. Mẹ tôi lúc nào cũng bảo có tiền thì cất đi cho cháu bà chứ bà nhất quyết không cầm tiền của vợ chồng tôi.
Thường thì tôi sẽ cố gắng đi mua thực phẩm đủ cho cả tuần để bà không phải chi tiền, thế nhưng thỉnh thoảng bà vẫn mua đồ về nhà dù tôi có cản như thế nào bà cũng không nghe.
Gần nhà tôi có chị hàng xóm, hơn tôi vài tuổi thôi nhưng tôi và chị cứ như người thuộc hai thế hệ khác nhau. Tôi sống theo khoa học hiện đại bao nhiêu thì chị vẫn như người thời bao cấp, điện thoại cũng không biết dùng. Không chỉ vậy, chị còn bảo thủ không bao giờ chịu cập nhật hay tìm hiểu về những tiến bộ của xã hội.
Mấy lần tôi cho con đi dạo chơi quanh xóm, chị cứ nhìn thấy lại bắt đầu bài ca sao không mặc quần áo dài tay cho con trong khi trời nắng chang chang giữa tháng 6. Chị cũng rất hay soi mói chuyện tôi chăm con, hay cho con đi chơi, kể cả lần tôi đưa con đi du lịch lúc bé mới 6 tháng cũng bị chị mang đi khắp nơi để chê bôi.
Đợt gần đây chị mở quầy bán thịt lợn ngay tại nhà. Khu nhà tôi đã có mấy quán thịt lợn bán lâu năm rồi, vừa yên tâm về chất lượng mà giá cá cũng có tính cạnh tranh nên chị cũng hay ế hàng.
Một lần mẹ tôi đi dạo qua đó, thấy chị còn ít thịt thì bà lại tặc lưỡi mua ủng hộ. Lúc ấy bà cũng chỉ nghĩ là đằng nào cũng phải mua thì mua cho hàng xóm cũng không sao.
Thế nhưng kể từ hôm đó, ngày nào chị cũng vào bấm chuông nhà tôi hỏi có lấy thịt không, mấy lần đầu mẹ tôi cũng cả nể gật đầu lấy một ít.
Nhà tôi có con nhỏ, nhiều khi nghe tiếng chuông là thằng bé tỉnh giấc nên sau đó tôi cắt luôn điện của chuông cửa. Cứ tưởng như vậy là xong, ai ngờ chị lại đứng ở dưới nhà gọi tên mẹ tôi oang oang, chị gọi to đến mức mà cả mấy nhà xung quanh cũng nghe thấy.
Đồ chị đem vào toàn là đồ ế, không ai mua, toàn thịt đầu thừa đuôi thẹo chị phơi nắng đến giữa trưa rồi mới mang vào. Chưa hết, chị còn bán rất đắt, mang tiếng "nhờ lấy hộ" nhưng vẫn bán giá cao hơn giá bình thường.
Hôm vừa rồi chị còn thản nhiên treo 1 túi thịt to trước cửa nhà tôi vì hôm ấy cả nhà tôi đi chơi không có ai ở nhà, đến tối về thì thịt ôi thiu, bốc mùi kinh khủng. Tôi mang sang trả thì chị còn nhảy dựng lên đổ tại nhà tôi không cất nên hỏng giờ còn đổ vạ cho chị.
Lúc này thì tôi không thể hiền lành nổi nữa, mặc kệ cho chị đứng nói to ầm ĩ để gây sự chú ý của người khác, cố tình để tôi ngại mà phải lấy. Chị nhầm rồi, mẹ tôi có thể nhịn cho xong chuyện nhưng tôi thì không.
Tôi đợi mọi người xúm lại đông như chị mong muốn rồi nói hết toàn bộ những gì chị đã làm, ai nghe xong cũng bảo chị hàng xóm đã vô lý còn thích làm ầm ĩ lên, sai rồi thì nhận đi. Thế là chị uất ức lắm, cầm túi thịt vứt vào tủ lạnh rồi kêu không bao giờ bán cho nhà tôi nữa. Nghe thế, tôi lại mừng quá.
Thật đúng là ở hiền nhưng toàn gặp phiền toái!
Trước khi qua đời, chị hàng xóm gửi gắm một chuyện khiến tôi mất ngủ mấy ngày nay còn chồng thì quyết tâm thực hiện Vì lời hứa với người bạn học mà chồng tôi đẩy gia đình vào thế khó xử. Lần đầu tiên chuyển đến nhà mới, chồng tôi rất kinh ngạc khi gặp lại người bạn học tên Ngọc ở ngay cạnh nhà. 2 người ngồi nói chuyện với nhau rất lâu, ôn về kỷ niệm thời học cấp 3. Chồng tôi bảo ngày trước...