Được bà chủ nhờ chăm sóc ông chủ liệt nửa người, cô sinh viên đồng ý
Nào ngờ Hoa vừa quay đi lấy cái chăn mỏng cho ông chủ thì ông ta lao lên, người trần như nhộng, đè ngửa Hoa ra…
Hóa ra đây mới chính là lý do thật sự khiến bà chủ tự nhiên tốt với Hoa như vậy. (Ảnh minh họa)
Biết nhà mình nghèo, không có điều kiện theo học đại học nhưng Hoa vẫn cố gắng xin bố mẹ cho mình theo đuổi ước mơ. Vì Hoa biết nếu như không học, Hoa sẽ không bao giờ thoát được khỏi cái nghèo. Ở cái làng quê nhỏ bé này, ngoài 12 tháng bán lưng cho trời, bán mặt cho đất ra thì chẳng có gì có thể giúp con người ta thoát được cái nghèo.
Bố mẹ Hoa thương con hiếu học nên cũng cố gắng thắt lưng buộc bụng để con đi. Hoa biết hoàn cảnh nhà mình nên cũng không dám đòi hỏi bố mẹ gì nhiều. Cũng may Hoa là cô gái nhanh nhẹn, tháo vát, đảm đang nên chắc cuộc sống ở thành phố không làm khó Hoa được. Hoa chỉ xin bố mẹ tiền học, còn tiền nhà, tiền ăn ở Hoa tự lo hết. Bố mẹ Hoa cũng chỉ mong con gái sớm thành tài không phụ sự kì vọng.
Mới lên thành phố Hoa đã ngay lập tức đi tìm việc làm thêm. Nhìn Hoa cũng ưa nhìn, vóc dáng cao ráo nên chuyện xin việc cũng không quá khó khăn. Nhưng biết mục tiêu chính của mình vẫn phải là học nên Hoa chủ động sắp xếp công việc để chuyện học hành không bị ảnh hưởng. Đi làm thêm, ai cũng quý Hoa hết cả. Cách đối xử thân thiện của mọi người với mình làm Hoa nghĩ chỉ cần mình sống chân thành thì mọi điều tốt đẹp sẽ đến. Nhưng…
Hoa ở trọ cùng một cô bạn cùng lớp đại học. Căn phòng trọ bé thôi nhưng được cái khép kín nên tiện cho việc sinh hoạt của hai cô gái. Hoa thì gần như chỉ có buổi tối mới ở phòng vì ban ngày Hoa đi học, chiều lại tranh thủ đến chỗ làm thêm rồi ăn cơm luôn ở đó. Cô bạn cùng phòng cũng thông cảm nên cả hai cũng dễ nói chuyện với nhau.
Bố mẹ Hoa cũng chỉ mong con gái sớm thành tài không phụ sự kì vọng.(Ảnh minh họa)
Bình thường tiền nhà Hoa toàn đưa cho cô bạn của mình đóng. Lần này cô bạn ấy về quê nên Hoa phải liên lạc với bà chủ đóng tiền nhà. Cũng mới ở với nhau được 2 tháng nên đây là lần đầu tiên Hoa gặp bà chủ nhà. Vừa nhìn thấy bà ấy Hoa đã thoáng ngỡ ngàng. Bạn Hoa nói bà ấy khoảng 40 tuổi nhưng nhìn ngoài đời thì thấy già hơn nhiều quá.
Nhìn sâu vào đôi mắt bà ấy, Hoa cứ có cảm giác nó chất chứa điều gì khó nói lắm. Mà cũng lạ, bà ấy chẳng hiểu sao cứ nhìn Hoa mãi, rồi còn hỏi han cả chuyện học, công việc làm thêm rồi khen Hoa giỏi. Hoa cũng không phải là người tò mò nên không hỏi han nhiều về chuyện gia đình của bà chủ. Chỉ biết hình như bà chủ chưa có con cái gì hết cả vì chồng bà ốm mấy năm nay. Tự nhiên Hoa thấy thương cho bà chủ quá.
Chẳng biết trời xui đất khiến thế nào mà cô bạn kia về quê rồi chẳng lên nữa. Hoa lo lắng, gọi điện mãi không được. Rồi chỉ nhận được tin nhắn cô bạn đó không muốn ở cùng Hoa nữa. Và điều đầu tiên Hoa nghĩ đến lúc này chính là Hoa biết làm thế nào với một nửa khoản tiền nhà còn lại đây?? Tháng mới cần đóng tiền nhà sắp đến rồi. Hoa cũng không thể nghỉ học để đi làm được. Vay mượn thì cũng phải trả, khoản nọ bù khoản kia biết kéo dài được đến bao giờ. Hoa nhờ bạn bè hỏi xem có ai cần người ở cùng không thì cái số nó đen đen thế nào mà chẳng ai cần hết cả.
Chưa biết làm thế nào thì bà chủ nhà đến gặp Hoa nói chuyện. Giọng bà ta ân cần nên Hoa cũng bớt sợ hơn:
- Chồng cô liệt nửa người mà ô sin nhà cô về quê 1 tháng nữa mới lên. Cô thì bận quá nên cháu có thể chăm sóc chồng cô giúp cô rồi cô sẽ cho cháu thiếu tiền nhà. Làm tốt, cô còn trả thêm công.
Video đang HOT
Đây chẳng phải là cơ hội tốt hay sao. Bà chủ chắc thương mới gợi ý Hoa làm như vậy. Hoa đồng ý ngay vì giờ Hoa cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Nào ngờ…
Vài ngày đầu chăm ông chủ, mọi chuyện đều diễn ra bình thường. Hoa chỉ lo chuyện ăn uống còn tắm rửa đã có bà chủ nên cũng khá nhẹ nhàng. Nào ngờ 1 hôm ông chủ tự nhiên sốt cao 40 độ, bà chủ lại đi vắng buộc Hoa phải ở lại chăm sóc tối. Hoa đang loay hoay đắp khăn lạnh cho ông chủ thì ông ta bất ngờ kêu nóng, đòi cởi hết quần áo:
- Chú nóng lắm, không cởi quần áo ra nhiệt độ không thoát ra ngoài được chú sẽ còn bệnh nặng hơn đấy!!
Nghĩ bụng ông chủ liệt, có cởi quần áo chắc cũng không nguy hiểm gì cho mình nên Hoa đồng ý. Nào ngờ Hoa vừa quay đi lấy cái chăn mỏng cho ông chủ thì ông ta lao lên, người trần như nhộng, đè ngửa Hoa ra:
- Cho chú một đứa con đi, chú sẽ không để cháu thiệt thòi đâu. Vợ chú cũng đã đồng ý chuyện này nên cháu cứ yên tâm nghe lời chú đi nhé!!
Hoa sững sờ. Hóa ra đây mới chính là lý do thật sự khiến bà chủ tự nhiên tốt với Hoa như vậy. Thế này có khác gì Hoa đang bán rẻ mình đâu cơ chứ. Hoa lên đây học chứ đâu phải để làm việc này. Bàn tay ông chủ đi khắp người Hoa. Hoa dồn hết sức, đẩy mạnh ông chủ ra rồi lao ra ngoài. Màn đêm tối đen như mực nhưng phía trước vẫn có ánh sáng đèn, Hoa tin, cuộc sống vẫn còn đường cho Hoa cố gắng.
Theo blogtamsu
Được thuê bầu con trai với giá 300 triệu cô sinh viên đồng ý
Khi viết ra những dòng này cuộc đời em đã chuyển sang 1 ngã rẽ khác. 1 ngã rẽ mà có đến nằm mơ em cũng không tin nổi có ngày mình lại bước vào.
ảnh minh họa
Em là cô gái tỉnh lẻ lên thành phố học đại học, bố mẹ em ở quê rất nghèo quanh năm làm bạn với đồng ruộng. Sau em là 3 đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn.
Để quyết định đi học đại học với em là cả 1 sự quyết tâm và kì tích vì gia đình em quá khó khắn. Năm đầu lên thành phố mỗi tháng bố mẹ chắt góp gửi cho em 500 nghìn còn lại em tự lo đi làm thêm đi dạy gia sư để trang trải cuộc sống. Mọi thứ khá chật vật, có những bữa nhịn có bữa làm bạn với miếng bánh mì khô khốc nhưng được học, được lên thành phố với em là cả 1 niềm hạnh phúc rồi.
Mỗi lần nhận được học bổng em đều trích 1 ít gửi về cho bố mẹ làm quà. Mọi thứ dường như chẳng có gì đáng nói nếu như ngày đó em không vào nhà kia để làm gia sư. Nhà họ có đến 3 cô con gái rất xinh xắn, học cũng khá giỏi. Dạy ở đó được 3 tháng thì em nhận ra chị chủ nhà có vẻ rất khổ tâm vì điều đó chứ chẳng hề tự hào gì.
1 hôm chị vợ bảo em ở lại nấu cơm cùng rồi chị tâm sự rằng chồng chị ấy là tộc trưởng nên rất khao khát 1 đứa con trai. Trong khi chị ấy lại chỉ đẻ được con gái và bây giờ không thể mang bầu nữa vì bị bệnh. Chị sợ anh sẽ đi ngoại tình, sợ rồi 1 ngày gia đình họ sẽ chẳng được yên ấm nữa. Nói rồi chị chủ lấy tay gạt nước mắt, em nhìn vào cũng xót xa.
Rồi sau này chị ấy thuyết phục em để thuê cho gia đình chị ấy với giá 300 triệu. Chị ấy nói chỉ cần em sinh được con trai thì họ sẽ không để em bị thiệt. Nhưng nếu đứa bé là con gái thì em sẽ phải bỏ nó đi và dĩ nhiên họ vẫn cho em 50 triệu tiền bồi thường.
Nghe đề nghị đó em thực sự sửng sốt vì em còn chưa yêu ai, còn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mang bầu. Nhưng sau nhiều ngày thuyết phục cộng với việc bố em lại ốm rất nặng cần có tiền phẫu thuật nên em tặc lưỡi đồng ý.
Hôm đó anh chồng đưa em đến khách sạn, em run rẩy luống cuống không biết nên làm gì. Em sợ, thực sự rất sợ nhưng vì bố vì số tiền kia nên đành nhắm mắt làm liều. Đêm đầu tiên với người đàn ông hơn mình gần 20 tuổi và mình không hề yêu thương thực sự không có lời nào để diễn tả.
Cũng may chỉ 1 lần gần gũi em đã có bầu, họ cho em ứng 1 số tiền trước để bố chữa bệnh. Thời gian đó vợ chồng họ rất quan tâm còn kêu em qua nhà để chăm sóc. Em nín thở chờ ngày để biết giới tính thai nhi.
Tuần 12 họ đưa em đi siêu âm, khi bác sĩ nói đứa bé giống bố em đã khóc, vợ chồng họ cũng vui đến vỡ òa. Họ đưa em đi ăn liên hoan rồi vài tuần sau đi siêu âm lại và kết quả vẫn thế. Em vẫn đi học dù đôi lúc rất mệt vì bị nghén. Bạn bè nhìn em đầy nghi ngờ nhưng em bảo do em bị dạ dày nên mới vậy nên họ cũng tạm tin vì họ biết em là đứa chỉ có biết học và đi làm thêm nên cũng ít khi dị nghị nói lời ra vào.
Những tháng cuối em phải bảo lưu học để chờ sinh, nhìn con lớn lên mỗi ngày em vừa vui vừa buồn. Em là người mang nặng đẻ đau nhưng sinh ra con sẽ thuộc về người khác, nghĩ đến đó em lại khóc.
Bố đứa bé cũng rất quan tâm mẹ con em, nhưng em luôn giữ khoảng cách vì sợ cô chủ buồn. Em nghĩ sinh xong học xong em sẽ đi đâu đó thật xa để quên đi chuyện này, em sợ sẽ nhớ con rồi lại chạy đến đòi gặp. Hơn nữa em sợ chồng mình sau này sẽ biết chuyện và sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Rồi ngày sinh con cũng đến, ai cũng háo hức đợi chờ. Em được sinh ở nơi có dịch vụ tốt nhất. Nhưng rồi giây phút con chào đời đáng lẽ em phải hạnh phúc lắm, nào ngờ em ú ớ nói không nên lời khi bác sĩ bảo:
- Con gái xinh xắn quá, y đúc mẹ.
- Bác... bác sĩ nói sao cơ? Con.. con gái ư? Bác sĩ có nhầm không?
- Không nó là con gái thật mà.
Em bị sốc nặng, mẹ con em biết làm sao đây? Giờ phải làm sao đây. Vợ chồng nhà kia cũng háo hức chờ con, nhưng khi được thông báo đứa bé là con gái thì ai cũng chết lặng. Mặc kệ đứa bé khóc ngặt nghẽo chẳng ai chịu đón lấy. Chị vợ ôm mặt khóc ông chồng quay lưng đi ngậm ngùi. Em vẫn không tin nổi đây lại là sự thật, nếu là con gái vậy chẳng phải họ sẽ không nhận nó sao? Em biết giải quyết thế nào với đứa bé. Khi em khỏe lại, chị vợ đưa em 1 xấp tiền, tầm 50 triệu vì trước đó em ứng 20 triệu rồi. Chị ấy bảo:
- Chị không nghĩ bác sĩ lại chuẩn đoán sai và để lại hậu quả đau đớn này. Nhà chị đã có quá nhiều con gái vậy nên giờ chị không thể nhận thêm đứa bé này. Em cầm tiền đi rồi lo cho cháu.
- Chị... chị nói sao cơ? Cầm tiền rồi lo cho nó ư? Nó là con của chồng chị còn em mới là sinh viên, mẹ con em biết sống sao đây.
- Hay mình cho con đi, hoặc gửi nó vào trại trẻ mồ côi.
- Chị... tàn nhẫn vậy sao, nó là con của chồng chị đấy. Là con gái thì đã sao chứ?
Anh chồng đứng lặng im 1 hồi rồi bảo:
- Em cứ nuôi đứa bé đi, có gì anh sẽ chu cấp.
Nhưng lúc này chị vợ hét lên:
- Không được, anh đã có em và các con rồi sao anh có thể lén lút qua lại với nó. Em sẽ không chấp nhận đâu.
(Ảnh minh họa)
Họ cãi cọ nhau um tỏi cả bệnh viện với nội dung là không chấp nhận đứa bé, em cay đắng ôm con dậy rồi nói:
- Số tiền đó các người cầm đi, con tôi đẻ tôi nuôi. Anh chị sẽ chẳng bao giờ đẻ được con trai đâu, không bao giờ.
Ôm con ra khỏi đó em khóc như mưa, em cũng không biết nên đi đâu về đâu. Nhìn đứa con đỏ hỏn trên tay mà em thấy chua xót, hơn 2 tháng qua em xin tá túc tại 1 ngôi chùa.
Em tĩnh tâm lại chăm con và nghĩ về tương lai về cuộc đời. Em thấy mình dại dột quá, em thấy mọi thứ sao mà mù mịt quá, liệu mẹ con em sẽ đi đâu về đâu đây. Nếu bố mẹ em biết chuyện chắc họ sẽ không sống nổi mất. Mọi người nghĩ em nên làm gì lúc này đây ạ, em thực sự quá đau khổ và bế tắc.
Theo blogtamsu
Đồng ý đi phượt cùng người yêu mới quen, cô sinh viên năm nhất nhận về cái kết kinh hoàng Sự ngây thơ, trong sáng, thánh thiện của My, đáng tiếc, lại trở thành miếng mồi béo bở cho gã trai đào hoa như Thành. Nước mắt giàn giụa., My đã mất đi sự trinh nguyên của mình chóng vánh như thế. (Ảnh minh họa) Chớp mắt một cái My đã thành cô sinh viên năm nhất rồi. Rời vùng quê thanh bình,...