Đừng yêu lại một người đã từng bỏ rơi bạn trong lúc bạn yêu họ nhất
Họ đi một vòng và rồi quay lại, chúng ta cũng đừng đứng chờ. Bởi vì chúng ta không phải là sự lựa chọn thứ hai, thứ ba trong tình yêu, và họ cũng không phải là sự lựa chọn duy nhất.
Người ta nói thứ tình cảm chân thật nhất, nồng nhiệt và tín ngưỡng nhất, đầy hi vọng nhất ở trên đời này chúng ta đều đã dành hết cho tình đầu.
Khi mà chúng ta còn trẻ, còn chưa biết đến thất bại, chưa biết đến đổ vỡ, cũng chưa hiểu được khi mình để một người bước vào trái tim mình và rồi sau đó rời đi… cảm giác ấy trời nghiêng đất lệch như thế nào. Và rồi sau đó những cuộc tình về sau, chúng ta đều cầu sự bình yên và vừa đủ.
Thế nhưng tôi nghĩ không phải vậy. Tình đầu có lẽ đúng là thứ tình cảm chân thành nhất, nhiều niềm tin và hi vọng nhất, nhưng cũng là thứ tình cảm mang nhiều ảo tưởng nhất. Ở thời điểm ấy chúng ta chỉ biết chạy về phía trước, mang tất cả tim gan mình ra phơi bày với một người mong đổi lại sự chân thành, tin tưởng rằng đó là tất cả những gì cần thiết để yêu một người, nhưng thực sự nào phải vậy?
Đừng yêu lại một người đã từng bỏ rơi bạn trong lúc bạn yêu họ nhất
Năm tháng sau này nghĩ lại, một vài cuộc tình đi qua, liệu còn bao nhiêu người trong chúng ta dám khẳng định lúc đó mình đã thực sự biết cách yêu một người là như thế nào? Như thế nào là nên? Như thế nào là cần? Như thế nào là tốt hơn cho người ấy, tốt hơn cho cả hai? Hay ở thời điểm ấy chúng ta chỉ tâm niệm tình cảm của riêng mình và rồi vô tình không biết khi yêu một người, hạnh phúc đầu tiên là niềm hạnh phúc của người ấy?
Video đang HOT
Thực sự đã từng có những lúc chúng ta đều như vậy. Hận không thể nói với cả thế giới rằng mình yêu thương một người nhiều đến mức nào, có thể làm tất cả vì người ấy như thế nào, chỉ mong người ấy thấy được chân tình. Nhưng có lẽ sau này chúng ta lại hiểu được, trên đời này có những thứ tình cảm ta muốn trao nhưng vốn dĩ người ấy lại không cần. Cũng không phải người ấy vô tâm không thấy được chân tình, mà là vì người ấy thấy được nhưng vẫn vô tình, bởi vì vốn không yêu.
Có lẽ sau này chúng ta hiểu được có những tình yêu vốn chỉ có thể giữ trong im lặng, đứng ở một chỗ, nhìn một người bước qua năm tháng – có lẽ buồn khổ, có lẽ cô đơn, cũng có lẽ hạnh phúc bên người khác. Hạnh phúc hay là đau khổ, thì trong cuộc đời của người ấy chúng ta cũng không hề có vai vế gì, hay bất kỳ một chỗ đứng nào. Đôi khi đó là sự bất lực, sự bất lực khi yêu một người…
Tình yêu sau này có lẽ sẽ không vậy. Sẽ có một người bước đến và khiến cho chúng ta tự hỏi, liệu rằng những năm tháng xưa mình thực sự đã biết yêu hay chưa? Hay vốn dĩ đó chỉ là một loại tình cảm quyến luyến thưở đầu đời.
Nếu như sau này không phải là cuộc tình thứ nhất, có thể là thứ hai, thứ ba… mà một người bước đến đập nát hết những chuẩn mực, những tín ngưỡng trong lòng một người, mà có thể khiến cho người đó mơ đến tương lai sau này…, cho dù có được hay mất đi, chúng ta cũng luôn đặt câu hỏi làm thế nào thì tốt hơn cho người kia – thì có lẽ đó là tình yêu chân thật. Là năm tháng sau này cho dù trả lại có là sự phản bội hay lìa xa thì mình cũng không oán, không hối tiếc, đó có lẽ là tình yêu chân thật…
Tình yêu không phải là chốn đi về để một người có thể tìm đến khi họ muốn và ra đi khi họ không cần. Tình yêu là yêu thương một người và ở gần bên người ấy lúc vui vẻ, cũng như lúc khó khăn. Lúc mới yêu và cũng như rất nhiều năm tháng sau này, tình yêu là chốn yên ấm bên lề những sóng gió cuộc đời. Tình yêu là cho dù cuộc đời có ném gì lên trên con đường dài ấy, chúng ta cũng muốn hết ngày trở về bên một người và ôm lấy người đó thật chặt trong vòng tay.
Theo Phunutoday
Yêu một người đến xé lòng, có sai không?
Tớ nhớ cậu, cái người đã hết lòng yêu thương, chiều chuộng tớ nhưng không sẵn sàng chấp nhận cái tính khí cố chấp, trẻ con, hay suy diễn của tớ để rồi cuối cùng bỏ đi.
Hình như tớ chưa bao giờ nói rằng cậu là cả thế giới của tớ đúng không? Lúc nào tớ cũng chỉ nói rằng: "Cuộc sống của tớ có cậu hay không cũng đều rất tốt? Nếu cậu không còn muốn ở cạnh tớ, cậu có thể rời bỏ tớ." Lúc nói như thế, tớ biết rõ lý do tại vì sao tớ cứ liên tục làm tổn thương cậu.
Tớ sợ tớ yêu cậu nhiều hơn, đến khi cậu đi thật tớ sẽ không còn gì để bám víu nữa. Thế nên tớ luôn tự nói với chính bản thân mình rằng: "Đừng có yêu cậu nhiều quá!"
Bao nhiêu lâu rồi hả cậu, một khoảng thời gian không quá dài và cũng chẳng thể kéo ngắn lại được. Ừ thì qua bao lâu đó tớ đã quên cậu đâu, vẫn có một chỗ trống to đùng trong trái tim này dành cho cậu, rất to đấy!
Tớ nhớ cậu, cái người đã hết lòng yêu thương, chiều chuộng tớ nhưng không sẵn sàng chấp nhận cái tính khí cố chấp, trẻ con, hay suy diễn của tớ để rồi cuối cùng bỏ đi.
Tớ nhớ cậu, cái người lúc nào cũng muốn giấu tớ đi khiến tớ cảm thấy bản thân bị kìm kẹp, lúc nào cũng muốn vùng vẫy thoát ra.
Tớ nhớ cậu, cái người đã không cho phép tớ ngồi sau lưng bất kì một đứa con trai nào trừ cậu với cái lí do đơn giản đến buồn cười: "Tớ khó chịu".
Tớ nhớ cậu, cái người luôn thức để chờ tớ đi ngủ, cái người khiến tớ hình thành thói quen ngủ muộn dù lúc đấy chẳng có cái deadline nào hối thúc phía sau
Tớ nhớ cậu, nhớ cả những con đường mà chúng ta từng đi qua. Cả cái quán cafe mà tớ & cậu cùng viết vào đó cảm nhận đầu tiên về người kia. Tớ đã nghĩ rằng mình sẽ điên cuồng tìm kiếm nó, rồi chụp lại những con chữ, giữ lại một vài điều cho bản thân. Ấy thế mà, chưa kịp làm gì nó đã đóng cửa rồi. Đến cuối, có cái gì tồn tại mãi mãi được đâu!
Tớ nhớ cậu, cái người luôn lắng nghe và im lặng mỗi lần tớ nói: "Tớ bị bọn con gái ghét vì chơi thân với bọn con trai quá!" Cậu phá lên cười nói con gái bọn tớ sao mà rắc rối thế, nhưng sau đấy lại thì thầm: "Tốt nhất là đừng ai thích cậu hết, vì cậu chỉ cần tớ thích là đủ rồi."
Đã có lúc tớ ghét cậu, đã oán trách cậu rất nhiều thế nhưng tớ lại vẫn nhớ tất cả mọi thứ từ những ngày đầu tiên.
Đến bây giờ khi mà bản thân tớ muốn dựa dẫm, muốn được vỗ về an ủi thì lại chỉ nghĩ đến cậu, đến cái người đã từng muốn giấu tớ đi. Tớ bây giờ chỉ muốn trốn sau lưng cậu, gục đầu vào vai cậu và... khóc. Vậy thôi. Hình như chưa bao giờ tớ khóc ở trên vai cậu hết, có lẽ vì quãng thời gian ở bên cạnh cậu vui vẻ nhất, cái thời cậu chỉ làm tớ cười chứ chưa bao giờ khiến tớ rơi nổi một giọt nước mắt. Hạnh phúc là vậy mà tớ lại đang tâm rũ bỏ hết tất cả để làm tổn thương cậu, và đẩy cậu ra xa mình.
Cuối cùng, người đau đớn lại chính là tớ, chúng ta đã từng một lần đi qua nhau, bỏ lỡ rồi, có quay lại được không?
Theo Afamily
Bố mẹ chồng thiên vị con trai trưởng, bỏ rơi con thứ Tự nhiên, 2 tháng trước, anh cả về nhà bảo quay lại Hà Nội làm việc và lấy vợ. Thế là bố mẹ chồng nhắc khéo tụi em ra ngoài ở vì nhà không còn chỗ cho cả 2. Em vừa kết hôn được 7 tháng. Chồng em và em lớn hơn nhau 4 tuổi. Chúng em yêu nhau được 2 năm thì...