Đừng xáo trộn tâm hồn em thêm nữa
Hãy quay đi anh nhé, đừng ngoảnh lại nhìn em thêm một lần nào nữa để em yên bình với tình yêu vốn có này.
Từ trong cảm giác rất đỗi mơ hồ của mình, em không dám gọi tên tình cảm đang trỗi dậy trong lòng em. Có lẽ anh nói đúng, là vì em sợ phải thừa nhận một sự thật mà em không muốn đối diện. Hãy trả lời đi: Em yêu anh đúng không? Đó là câu hỏi mà anh đã đặt ra cho em. Nhưng em biết phải trả lời ra sao khi mà chính em cũng không hiểu nổi tình cảm của mình.
Mình gặp nhau đã đủ lâu so với cuộc tình kéo dài gần 10 năm trời của em và người ấy? Nó quá ngắn ngủi và hời hợt khi đặt cạnh nhau để so sánh về con số. Nhưng có một sự thật mà em không thể tự dối lòng. Chừng ấy thời gian lại mang tới cho em nhiều hơn thứ cảm giác gọi là hồi hộp, nhớ mong, hi vọng, đợi chờ và khao khát với với 10 năm bên người ấy. Nếu định nghĩa có đủ những cảm giác đó là yêu thì có lẽ… em đã yêu anh thật rồi.
Anh bước đến cuộc đời em như cơn gió lớn thổi tung mặt biển bình yên mà bao năm qua em cứ ngỡ là hạnh phúc. Em quen rồi với cảm giác bằng bằng như thế khi bên người ấy. 10 năm yêu nhau, em chưa từng thấy nhớ nhung đến cháy lòng, cũng không hờn ghen đổ lệ. Ở bên anh ấy, mọi thứ thật bình yên và đơn sơ. Không có một cơn giông nào đến với tình yêu của em và người đó. Em cứ yêu, cứ chờ đợi một ngày được làm vợ anh ấy và thấy thế là hạnh phúc lắm rồi. Cho tới một ngày anh đến.
Anh phá tan quy luật bình lặng diễn ra trong em. Anh như một hơi thở mới, lạ lẫm và khác thường với cuộc sống trước kia của em. Ai cũng nói anh phong lưu, đa tình. Họ nói anh gieo giắt vào trái tim ngây thơ của những cô gái một tình yêu đầy ảo tưởng rồi anh sẽ ra đi. Nhưng em không tin là thế. Vì em cảm nhận được ở nơi con tim anh nhịp đậ.p rối bời mỗi lần gặp em. Em thấy rõ trong đôi mắt anh sự khao khát và mơ ước. Dù rằng, mỗi lần đối diện với anh, chúng ta đều tự nhủ “Em đã có bạn trai rồi”.
Video đang HOT
Xin anh đừng gợi lên trong em bất cứ cảm giác yêu thương nào thêm nữa (Ảnh minh họa)
10 năm qua em chưa từng hối hận vì đã yêu anh ấy nhưng đến giờ phút này, em lại mong ước mình chưa từng yêu. Nếu như vậy, em có thể không ngượng ngùng mà nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Nhưng giờ em không thể.
Em đã nhiều đêm thức trắng vì nhớ anh, vì thấy tim mình đau nhói với cuộc tình căm lặng diễn ra trong em. Em biết mình đang đặt chân lên một con đường mới, chông chênh, lạc nhịp. Em không còn là cô gái ngoan hiền, chung thủy với tình yêu gần 10 năm trời của mình nữa. Em muốn phá cách, muốn bùng nổ để yêu và tìm một điều gì đó mới mẻ hơn. Nhưng liệu em có sai lầm không anh?
Xin anh đừng gợi lên trong em bất cứ cảm giác yêu thương nào thêm nữa. Em muốn ở lại bên anh ấy, không phải vì thương hại, không phải vì muốn có một cảm giác an toàn mà vì em nghĩ rằng đó là điều cần thiết và tốt cho cả ba chúng ta. Em và anh, những cảm giác sốc nổi hiện tại chỉ là loạn nhịp mà thôi. Sau những phút giây không còn là chính mình này, em sẽ trở về là em của năm xưa. Em sẽ học cách yêu anh ấy từ cuộc tình thoảng qua này. Em sẽ bồi đắp, sẽ chăm sóc tình yêu ấy để nó cũng chứa đựng những cảm giác như em yêu anh. Em tin, chỉ cần em có lòng, tình yêu đó sẽ tươi mới như em mong đợi.
Hãy quay đi anh nhé, đừng ngoảnh lại nhìn em thêm một lần nào nữa để em yên bình với tình yêu vốn có này. Đừng xáo trộn tâm hồn em thêm nữa. Cảm ơn vì anh đã mang tới một chút nắng gió cho quãng đời quá đỗi bình lặng của em. Nhưng như thế là đủ rồi… Giờ anh đi đi nhé…
Theo VNE
Không yêu, anh vẫn ngủ với em
Nó đã có câu trả lời, nhưng vẫn hỏi, chỉ vì thèm nghe từ chính miệng người đó. Nó đem cả trái tim đán.h cược, kết quả chỉ là sự im lặng.
Một lần nữa nó quay trở lại, đã là lần thứ tư. Và khi đã có câu trả lời thì thấy nó thật yếu đuối và ngốc nghếch. Cái cơ bản là cách để phản kháng lại khi có một người làm tổn thương mình nó cũng không làm được.
Nó hỏi anh :
- Sao không yêu em, anh vẫn ngủ với em? - Nó đã có câu trả lời, nhưng vẫn hỏi. Chỉ vì nó thèm nghe câu trả lời từ chính người nó đem cả trái tim ra để đán.h cược. Nhưng kết quả thì chỉ là sự im lặng.
Số phận, người nó yêu lại tin vào số phận và cũng có thể anh ta không yêu nó nên lấy cớ là số phận. "Anh xin lỗi", đó là những câu nó nghe nhiều tới mức cảm giác thật nhàm chán.
Anh có lỗi, nhưng lỗi của anh thì không thể sửa và anh cũng không muốn sửa. Chỉ là nhu cầu của một phần con người anh khi cần nó, và nó là để đáp ứng và thỏa mãn cảm xúc nơi anh. Một sự bù trừ hoàn hảo mà nó có thể cảm nhận. Và cũng là sự khin.h thườn.g và ghê tởm bản thân sau khi mọi chuyện đã xảy ra.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Đến cả bản thân nó, nó còn không coi trọng, thì ai có thể đây? Đến cả bản thân nó, nó còn đem ra để mua vui cho người khác, thì ai có thể giúp nó đây? Nó có thể tự mình đứng lên trong rất nhiều chuyện, nhưng trong tình cảm thì nó gục ngã hoàn toàn. Hết lần này đến lần khác, đến mức nó không còn lấy một chút niềm tin vào tình yêu và đàn ông. Có lẽ, đấy là số phận.
Bây giờ, nó lại tin vào số phận, sau mọi đau khổ mà nó phải trả giá, sau mỗi một lần nó vấp ngã, nó vẫn hy vọng vào một thứ niềm tin vẫn còn tồn tại. Lần này, nó cũng sẽ hy vọng, nhưng thời gian để làm lành vết thương này sẽ là bao lâu? 1 năm, 2 năm... hay lâu hơn nữa?
Cuộc sống vốn dĩ là một vòng tròn, sẽ không bao giờ có điểm dừng. Chỉ là cái này nối tiếp cái kia, xoay tròn. Khi nó có dừng lại thì mọi thứ cũng vẫn xoay tròn quanh nó, kéo nó đi.
Nó cay đắng nhận ra, tình cảm mà anh dành cho nó chỉ là một sự lợi dụng mà anh đã khéo léo đeo lên một chiếc mặt nạ bằng thủy tinh. Chiếc mặt nạ ấy trong và sáng khiến nó không còn nhìn thấy được khuôn mặt thật của anh.
Nó bị lạc vào thế giới ấy, bị thứ ánh sáng ấy phản chiếu, nó không biết đâu là thật và đâu là giả. Và nó đã dùng trái tim để đán.h cược với thứ ánh sáng ấy. Một trái tim chân thành. Sau đó, anh cảm thấy tội lỗi và anh gỡ bỏ chiếc mặt nạ thủy tinh xuống. Khuôn mặt thật xuất hiện cùng với một cái kết mà nó phải tự tìm cho mình một chiếc mặt nạ khác để gắn lên khuôn mặt nó. Để không ai thấy nó đau khổ, không ai thấy nó đang dần gục ngã. Một chiếc mặt nạ thủy tinh.
Theo Ngoisao
Họ đòi lại đứa con đã cho tôi Thanh cặp bồ với sếp người Pháp và có bầu, nhưng oái oăm gã này họ Sở. Che giấu gia đình, cô cho tôi đứa con vừa sinh. Tôi sống tại Sài Gòn và làm việc trong một công ty của Pháp. Trong số đồng nghiệp của tôi có cô thư ký tên Thanh. Vì làm chung phòng nên chúng tôi rất thân...