Đừng xa em nhé!
Gởi ông già đáng ghét. Mới đó mà hơn một năm mình yêu nhau rồi đó. Em vẫn còn nhớ như in lần đầu em mới gặp anh. Khi mới bước chân vào thành phố, em bỡ ngỡ vì lần đầu tiên xa nhà, lần đầu tiên không có người thân bên cạnh. Em cảm thấy rất trống trải.
Khi mới vào, em rất buồn và anh đã làm chỗ dựa vững chắc cho em. Những lúc em buồn, anh là người bên cạnh che chở và chăm sóc em. Những lúc em gặp khó khăn, anh là người cùng em chia sẻ. Em đã rất vui. Em nghĩ là mình đã tìm được một nửa của mình rồi. Và ước mơ đã trở thành hiện thực khi anh nói lời yêu em. Em vẫn nhớ ngày đó, chắc đó là ngày em hạnh phúc nhất. Mặc dù mình chỉ gặp và yêu nhau trong một thời gian ngắn thôi nhưng qua lời kể của anh, em biết anh đã khổ nhiều vì mối tình trước nên em càng yêu anh nhiều hơn.
Có nhiều người khuyên em không nên yêu anh nhưng em vẫn yêu, em tin tuyệt đối vào anh.Và đến giờ này cũng vậy, mặc dù hết lần này đến lần khác anh lừa dối em. Những lúc anh làm ở xa, em buồn vì không được ở bên cạnh anh, chia sẻ với anh, không được gặp anh mỗi khi anh đi làm về… Em biết là nhiều lúc em giận hờn vu vơ để anh phải buồn, phải suy nghĩ nhưng tất cả là vì em yêu anh. Em muốn được nũng nịu anh, được anh chăm sóc và em muốn mình mãi là “bà xã” mà anh yêu. Nhưng em thấy hình như càng ngày anh càng thay đổi, anh ít quan tâm tới em hơn, cũng không chở em đi chơi nhiều như trước nữa. Nhiều lúc em giận anh lắm nhưng em sợ. Em sợ khi không quan tâm tới anh thì anh sẽ quên em. Em sợ mất anh.
Em không biết sau này khi xa anh, em có sống nổi không nữa nhưng giờ thì chỉ một ngày không được nghe giọng nói của anh, em đã không chịu nổi rồi. Thời gian bên anh là lúc em vui nhất, anh có biết không? Chúng ta thường làm gì, đi đâu… em đều nhớ. Em chỉ ước mong giờ anh cố gắng học và làm thật tốt để sau này còn lo cho cuộc sống của mình nữa. Quan trọng nhất là đừng rời xa em vì em luôn yêu anh
Theo Ngôi Sao
Lặng yên khi ta bên nhau
Hasuke tìm thấy tôi ở khu ẩm thực trong công viên Ueno...
Khi ấy, tôi đang ngồi một mình trong góc vắng vẻ và đơn độc nhất của quán ăn, hầu như che khuất hoàn toàn khỏi đám đông hàng trăm người làm thành từng nhóm nhỏ, vui vẻ nói cười với nhau bên rượu sake và nồi lẩu bốc khói nghi ngút. Tôi ngước lên nhìn cậu. Một vệt dài trầm tư, cao lớn khắc vào tim tôi như sự tiếc nuối và gây nên cảm giác sợ hãi mơ hồ.
Hasuke năm nay 22 tuổi. Cha cậu là người Nhật còn mẹ là người Việt Nam. Cậu sống ở Việt Nam từ nhỏ. Năm 17 tuổi, mẹ Hasuke mất do bệnh ung thư, cậu cùng cha trở lại nước Nhật. Còn tôi, tôi đến Nhật theo chương trình trao đổi sinh viên của khoa nhạc cụ cổ điển và quen Hasuke ở Đại học nghệ thuật Tokyo. Hasuke là người bạn đầu tiên của tôi ở Nhật.
Vì cậu biết tiếng Việt, vì cậu từng sống ở Hà Nội 17 năm, và vì đôi mắt của cậu ngước lên nhìn tôi khi tôi lần đầu tiên bước vào lớp học. Ánh mắt như nước hồ mùa Xuân, bình thản và tuyệt đối trong lành. Hasuke là người ít nói. Bạn bè trong lớp bảo: "Hasy trầm lặng như một pho tượng cũ!". Tôi nói: "Cậu ấy có đôi mắt rất biểu cảm!", và họ phá lên cười, không biết vì câu nói ấy hay vì những âm sắc của sự bênh vực ương ngạnh trong giọng nói tôi.
Video đang HOT
Mọi người gọi tôi và Hasuke là bạn thân. Nhưng tôi nghĩ không hoàn toàn đúng thế, hoặc là, tôi không thể nào gọi tên được mối liên hệ giữa tôi và cậu. Tôi và Hasuke hay đi cùng nhau nhưng nói với nhau rất ít. Cậu thường im lặng và không hiểu sao điều đó làm tôi dễ chịu. Chúng tôi chỉ nói với nhau nhiều bằng âm nhạc.
Tôi thích đàn khi có Hasuke bên cạnh. Dương cầm làm tôi đam mê còn âm thanh thiên đường từ chiếc Violin của cậu làm tôi cảm thấy được giải thoát. Mỗi khi kết thúc bản nhạc, tôi hay ngước lên nhìn những món tóc bết lại vì mồ hôi và ánh mắt lấp lánh của cậu. Những lúc như vậy, Hasuke thường nhìn tôi và mỉm cười rất dịu dàng. Nụ cười nhẹ thoảng qua như một làn khói màu lam trong buổi sớm. Nhưng cái động tác đơn giản là kéo hai mép khiến làn môi giãn ra thành một đường cong nhẹ ấy lại làm tôi vui sướng đến lạ kỳ.
Tôi ngước lên nhìn cậu. Một vệt dài trầm tư...(Ảnh minh họa)
Hầu như ngày nào tôi và Hasuke cũng gặp và đi cạnh nhau, nhưng không ai nghĩ chúng tôi yêu nhau cả. Mọi người đều gọi chúng tôi là bạn thân. Có thể là bởi bầu không khí trong lành giữa từng centimet mà tôi và Hasuke tạo ra, và cái cách chúng tôi chơi đàn cùng nhau, là một sự thấu hiểu, khớp nối và đồng cảm mãnh liệt. Từng ấy thứ thì đâu giống như là yêu? Hơn nữa, mọi người trong khoa ai cũng biết chuyện của tôi và Hải.
Hải hơn tôi hai tuổi. Anh đến Nhật trước tôi cũng hai năm. Hiện giờ, anh đang chơi cho dàn nhạc của khoa và người ta nói anh là người kéo vỹ cầm giỏi nhất khoá. Tôi và Hải yêu nhau. Vì sao tôi chẳng rõ. Một ngày tôi tỉnh dậy và thấy bằng sự cố nào không rõ, con bé bình thường cả về hình thức và tài năng là tôi đang đi cạnh Hải với tư cách người yêu. Nhưng một điều lạ là cho đến giờ nghĩ lại, tôi thấy mình chưa có khoảnh khắc nào cười vu vơ một mình kể từ khi yêu Hải, dù lúc ở cạnh nhau, chúng tôi cười nhiều và tình yêu cũng có buồn giận, nhớ thương... Khi không có Hải bên cạnh, mọi cảm giác ấy trôi tuột khỏi trí nhớ cứ như chưa từng xuất hiện. Còn tôi, lúc ấy lại vui vẻ sống tiếp cuộc sống của mình mà vô tâm không nhận ra điều đó.
Hải cũng gọi tôi và Hasuke là bạn thân. Có lần tôi hỏi anh: "Em và Hasuke đi với nhau nhiều thế, anh không ghen sao?" Anh cười: "Tại sao anh phải ghen với bạn thân của em chứ?".
Tôi và Hải đã có hai năm dễ chịu bên nhau. Mỗi khi mùa Thu bắt đầu về, Hải đi biểu diễn cùng dàn nhạc thường xuyên hơn. Anh rất bận rộn và tôi cũng không phàn nàn gì chuyện càng lúc càng ít nhìn thấy mặt người yêu. Tôi vẫn hay đi với Hasuke và chúng tôi vẫn dành đến hai phần ba thời gian ở cạnh nhau để ... im lặng. Chúng tôi vẫn nói với nhau rất nhiều bằng tiếng đàn.
Còn giờ thì tôi và Hải không còn là người yêu của nhau nữa. Lần đó, tôi và anh cùng đi Kyoto chơi vào kỳ nghỉ cuối tuần. Buổi chiều, anh nhìn vào mắt tôi và nói: "Linh này, em không yêu anh đúng không?" Rồi chúng tôi chia tay nhau bên bờ sông Kamogawa. Hải nói anh buồn và sẽ ở lại Kyoto ít ngày nên tôi đi về một mình. Đường dài và tôi đã nghĩ rất nhiều. Chia tay mối tình hơn hai năm bằng một tiếng thở dài, một khoảng trống nho nhỏ trong cuộc sống.
Hầu như ngày nào tôi và Hasuke cũng gặp và đi cạnh nhau (Ảnh minh họa)
Tôi buồn bã thừa nhận rằng Hải nói đúng. Hải có tất cả những gì mà mọi cô gái đều mong muốn ở người mình yêu, hình thức, tài năng, tiền bạc, tương lai, sự mạnh mẽ, tin cậy, sự tinh tế, dịu dàng, và cả cái lãng mạn của một nghệ sỹ Vĩ cầm... Nhưng chẳng biết vì lý do gì mà anh lại đúng khi nói tôi không yêu anh. Tôi đã không thực sự yêu anh như tôi nghĩ, như mọi người nghĩ. Có lẽ, nguyên do là ở "cảm giác"!
Khi về đến Tokyo, tôi tìm gặp Hasuke. Tôi ngồi xuống và tựa đầu vào vai cậu. Hasuke im lặng, còn tôi đánh rơi một giọt nước mắt, không hẳn vì buồn. Năm ấy là năm học cuối.
Cuối tháng Ba, hai người bạn cùng phòng của tôi đã về nước còn tôi nán lại để thưởng thức lễ hội Hanami cuối cùng trong đời sinh viên. Hasuke mang đến cho tôi một chiếc chuông gió bằng thuỷ tinh và treo lên nhánh đào lá xanh rì trước cửa sổ tầng hai. Nó lêu leng keng mỗi khi có gió. Tôi thích âm thanh ấy, như va vào tim!
Những ngày cuối cùng, tôi dành nhiều thời gian để chơi đàn mỗi khi Hasuke đến. Những bản nhạc tôi chơi thời gian này chợt mang nhiều tiếc nuối. Dường như có điều gì đó nơi này còn khiến tôi lưu luyến. Hasuke chỉ ngồi im trên chiếc sofa đơn trong góc phòng và nhìn tôi đàn. Khi tôi đề nghị: "Hasuke này, cậu cầm cái đuôi ngựa len và kéo bản Chanson D'Automne đi?", Hasuke chỉ mỉm cười và lắc đầu.
Dương cầm làm tôi đam mê còn âm thanh thiên đường từ chiếc Violin của cậu làm tôi cảm thấy được giải thoát (Ảnh minh họa)
Đến khi tôi hờn dỗi: "Cậu không thích chơi đàn với tôi nữa sao?" thìcậu mới lại gần, đặt bàn tay trái lên tóc tôi và nói bằng chất giọng trầm mềm mại: "Không phải thế đâu!". Những ngày này, Hasuke đề nghị tôi không chơi Đoản khúc lãng quên số 5 nữa, hoặc nếu tôi cố ý chơi bản nhạc đó, cậu đứng dậy, nói "Tạm biệt!" và bỏ về. Tôi rời phím đàn, đứng dậy nhìn theo cái lưng rộng và gầy của cậu khuất sau rặng cây, thấy đau lòng một cách kỳ lạ. Lúc ấy, tôi những muốn chạy theo giữ cậu lại, thế mà chân không thể bước.
Còn tối nay, Hasuke tìm thấy tôi ở góc quán rượu trong Ueno. Tôi ngước lên nhìn cậu. Hasuke thật là cao, phải đến hơn 1m8. Cậu mặc bộ vest màu xanh đen, chiếc ca-vat thanh mảnh và trẻ trung bị kéo ra để lộ một cái nút áo chưa cài, đoán chừng cậu phải đi hết nửa Ueno để mò ra tôi giữa bể người! Lúc ấy, nhìn cậu như một nét vẽ mảnh khảnh bằng mực tàu trên nền sáng của những chiếc bóng điện trông như nhiều quả cam rực rỡ treo dưới những tán hoa Sakura nở rộ. Tôi nhìn vào đôi mắt đen thẫm của Hasuke. Sâu thẳm. Lấp lánh.
"Cậu ngồi xuống đi!" - Đợi Hasuke ngồi xuống, tôi đặt một cái chén sứ nhỏ ở mép bàn đối diện và rót đầy thứ rượu trắng mềm. Cậu im lặng, cầm ly rượu lên, che tay và uống cạn. Tôi mỉm cười nhìn cậu thích thú. Lần đầu tiên tôi uống cùng Hasuke. Cậu nhấc chai rượu men trắng và rót vào ly của tôi. Một cánh hoa đào rớt xuống, xoay tròn giữa chén rượu. Với tôi, hoa Anh đào nở chẳng thấy niềm vui. Đẹp mà mỏng manh quá. Chỉ một khắc là tan vỡ, chỉ một chớp mắt đã không còn. Nhưng hoa Anh đào luôn làm nên một không gian tĩnh và thi vị. Đến nỗi tôi ngượng ngùng uống cạn ly rượu, trong lòng thấy buồn vô hạn. Cánh đào vướng vào môi. Cay. Nồng. Ấm. Hasuke đưa tay gỡ cánh hoa xuống. Khoảnh khắc đó, tôi chao đảo!
Còn tối nay, Hasuke tìm thấy tôi ở góc quán rượu trong Ueno (Ảnh minh họa)
"Đan Linh. Ngày mai về Hà Nội?" - Hasuke chậm rãi từng tiếng. "Ừ. Mai tôi về." - Tôi ngước lên những tán hoa, giọng nói còn run run. "Đã gặp Hải chưa?" "Gặp rồi." Hasuke im lặng. Tôi biết cậu đang nhìn tôi, vì thế tôi không dám rời mắt khỏi tán hoa nở rực rỡ sau vai cậu. "Linh thích Sakura không?" "Sakura yểu mệnh lắm." "Cánh hoa lúc nãy cũng yểu mệnh vậy." Tôi quay sang nhìn Hasuke và giật mình khi chạm vào ánh mắt cậu. Sâu thẳm. Lấp lánh. Và tay tôi run lên, hay thân thể tôi run lên? Buổi tối giữa tháng Tư còn se lạnh hay bởi tôi vừa phát hiện đâu đó trong tôi vừa vỡ vụn? Hasuke nắm chặt tay tôi: "Linh đang lạnh!"
Không. Không. Tôi không lạnh. Cũng không phải vì rượu sake mà má tôi nóng rực lên. Bầu trời ngã nhào xuống, những thảm màu trắng hồng đầy cánh hoa đào rụng và những quả cam sáng rực rỡ nhoè đi trong mắt tôi. Không khí mùa xuân trong như một nốt cao. Hasuke nhắm mắt lại và cẩn trọng đưa bàn tay tôi áp vào môi cậu. Đôi môi mềm và nóng ran. Tôi không khĩ mình còn ngồi trên mặt đất. Tôi đang bay lơ lửng đâu đó, giữa một không gian êm ái, ngọt ngào. Thời gian như ngừng lại, khộng trung đầy những cánh sakura xoay tròn như điệu luận vũ của loài hoa. Vũ khúc xoay tròn tuyệt diệu!
"Tôi sẽ trở lại Việt Nam vào tháng Mười và chúng ta sẽ cùng chơi bản Chanson D'Automne nhé?" - Hasuke nhìn tôi ấm áp. Trong tôi lúc ấy, một niềm vui lạ lùng vừa oà khóc, tôi mỉm cười và gật đầu. "Nhưng hãy hứa với tôi một điều - Cậu không rời khỏi mắt tôi - Từ giờ đến lúc đó đừng chơi Đoản khúc lãng quên số 5!" "Vậy chơi Đoản khúc lãng quên số 4 nhé?" - Tôi bật cười. "Không, đừng chơi bản nào cả. Linh hứa đi!" "Ừ, tôi hứa!" .... Và tôi chìm sâu trong ánh mắt tha thiết ấy.
Giữa tháng Tư, Ueno là một vệt trắng lấp lánh giữa đêm dài.
Giữa tháng Tư, Tokyo hoa Anh đào tràn ngập những con đường trầm lặng. Người thả hồn vào hoa, vào rượu sake ngây ngất.
Còn Chanson D'Automne - Bài ca mùa Thu, người ta đợi Hà Nội, khi chuông gió hát vui ngoài cửa sổ, dương cầm được chỉnh âm và tháng Mười thì đã về rồi...
Theo Eva
Sài Gòn - ngày anh không còn em Anh đã sẵn sàng buông tay em ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì anh đã mệt nhoài, bước chân anh nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ cùng những ngày tháng chạy theo cái bóng của em. Giờ đây, anh đã tự nhủ với mình rằng anh sẵn sàng rồi. Sẵn sàng việc mà anh nghĩ anh chẳng bao giờ làm...