Đừng vội vàng nắm tay của người dưng…
Gắn bó cuộc đời với một gã trai là chuyện của tương lai! Đừng ủ ê là mình ế, tình yêu thế nào rồi cũng đến, đừng vội vàng nắm tay của người dưng, nó dễ khiến cho mình đã cô đơn lại càng thêm mộng mị. Một cô gái có thể không xinh đẹp nhưng cần có tư chất. Hãy yêu thương mình một cách hạnh phúc!
Tôi thích đi bộ bên hàng cây hoa sữa mỗi độ thu về, thích cái nắng ấm ám giữa mùa đông giá lạnh, thích những cơn mưa rào xối xả của mùa hè nóng nực, và yêu hơn cả là vẻ đẹp trong trẻo của hoa lá khi vào xuân. Tôi say mê tiếng đàn guitar của một chàng trai trẻ. Tôi thích coffee và yêu nhạc Trịnh. Nhưng thật nguy hiểm khi tôi cũng thích – một – mình!
Tôi là một con ngựa hoang – một con ngựa hoang không thuần chủng!
Thế rồi một ngày, mẹ tôi bảo, lấy chồng đi. Đó là khi tôi 22 tuổi và vừa mới bước cả hai chân ra khỏi cánh cổng trường đại học. Có cái gì đó hoang mang và ngỡ ngàng.
Tôi không nghĩ 22 tuổi là độ tuổi để tôi lấy chồng, tôi chưa bao giờ suy nghĩ về việc mình sẽ chuyển đến một gia đình khác sống, gọi cha mẹ người khác là cha mẹ, và tháng ngày về sau chăm lo làm lụng bên gia đình người ta. Có thể cũng vì chưa có người yêu nên chuyện kết hôn với tôi bây giờ từ xa vời đến xa xỉ như đứa trẻ thuở nào mơ mộng hái một vì sao trên trời.
22 tuổi, tôi chưa có một công việc ổn định, chí ít tôi cũng muốn phấn dấu thêm cho tương lai của mình, tôi không muốn ở nhà và ăn bám chồng ngày ngày, tháng tháng một cách nhàm chán và ngại ngùng.
22 tuổi, tôi chưa có khả năng tài chính để lo lắng cho bản thân chứ đừng nói là người khác, tôi không muốn phụ thuộc vào người đàn ông sẽ – là – của – mình.
22 tuổi, tôi chưa đủ chín chắn để nhường nhịn em trai mình chứ đừng nói sẽ nhu mì, hiền thục bên gia đình nhà chồng, tôi cần có thêm va vấp để biết cuộc sống chẳng dễ dàng và có màu hồng như mình tưởng.
22 tuổi, tôi còn chưa đi hết những nơi tôi muốn đến, chưa làm hết những việc tôi muốn làm; tôi sợ sẽ chẳng bao giờ đi được, làm được nếu có thêm một ông chồng và gia đình chồng, nhất là e ngại chồng không cùng chí hướng.
Video đang HOT
22 tuổi, tôi chưa đủ trưởng thành để chăm lo cho các đấng sinh thành, thật vô lý nếu như tôi lấy chồng sau bao vất vả, cố gắng mà bố mẹ đã nuôi nấng tôi. Mặc dù mẹ tôi bảo, thấy con cái hạnh phúc là niềm vui lớn nhất của mẹ cha. Tôi vẫn cho là chưa được.
22 tuổi, mẹ chăm tôi là chính. Vừa lo tôi ốm, bây giờ mẹ lo thêm tôi ế. Tối tối mẹ lại bắt đi chơi, ai gọi mẹ cũng bảo nghe đi và nói chuyện cho dịu dàng. Ôi mẹ tôi! Tôi bây giờ không có ai thì thấy thiếu, có thêm ai lại thấy thừa. Có lẽ quá quen với việc không nói chuyện với ai nên thấy phải trả lời điện thoại hoặc tin nhắn thật là thảm họa. Hoặc có thể, tôi đúng là đã ế nên không thích có người yêu.
22 tuổi, ngày nào tôi cũng thức dậy trên chính chiếc giường của mình, trong ngôi nhà nhỏ của tôi. Điều ấy thật hạnh phúc, tôi không muốn thay đổi nó.
Thức dậy bên cạnh một người đàn ông có lẽ cảm giác cũng sẽ như vậy, nhưng nếu không phải là người tôi yêu thương thì có lẽ còn hơn là ngục tù.
22 tuổi, tối nào tôi cũng ăn món ăn mẹ nấu, ở nhà và xem phim cùng gia đình. Điều ấy thật hạnh phúc, tôi không muốn thay đổi nó.
Coffee có thể nồng ấm, bữa tối cùng người khác có thể ngon nhưng nếu không phải là người tôi yêu thương thì nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
22 tuổi, khi nào có hứng thú, tôi và đứa bạn thân của mình sẵn sàng “rủ nhau đi trốn”, điều ấy thật tuyệt vời, tôi chưa muốn đánh đổi nó.
Đời người như một đại lộ với nhiều ngã ba, ngã tư và đèn xanh đèn đỏ. Khi đứng ở ngã rẽ phải biết nên dừng hay đi tiếp, nên chờ đèn xanh hay vượt đèn đỏ. Cân nhắc không hoàn toàn đúng nhưng không thể đi liều.
Tại sao, cứ phải lấy chồng khi bản thân chưa sẵn sàng. Bây giờ về nhà là thấy chữ “chồng” ngay trên cánh cửa rồi. Sẽ không đâu, cho đến khi nào tôi biết mình cần một người để sẻ chia, xây dựng một tổ ấm.
Ngoài kia, có biết bao nhiêu cô 22 tuổi mà chưa lấy chồng. Đừng lấy! Nắng vẫn vàng, và cuộc sống vẫn đẹp tươi đó thôi. Tuổi trẻ như con đường một chiều, đã qua rồi không quay đầu đi lại được. Các cô còn điều gì chưa làm, hãy làm đi. Gắn bó cuộc đời với một gã trai là chuyện của tương lai! Đừng ủ ê là mình ế, tình yêu thế nào rồi cũng đến, đừng vội vàng nắm tay của người dưng, nó dễ khiến cho mình đã cô đơn lại càng thêm mộng mị. Một cô gái có thể không xinh đẹp nhưng cần có tư chất.
Hãy yêu thương mình một cách hạnh phúc! A Beautiful Bad Girl …
Theo iblog
Cuộc đời thay đổi sau khi được nhận làm con nuôi
Trước khi mất, mẹ nuôi đã để lại di chúc cho tôi căn nhà. Anh trai nuôi cũng vui vẻ đồng ý và còn cho tôi thêm 5000 Euro làm vốn.
Mẹ bỏ tôi ở lại một mình trốn sang Campuchia sau khi vỡ nợ vì cờ bạc. Tôi cũng sợ hãi, xấu hổ mà bỏ học, tìm một nơi ẩn náu để thoát khỏi vòng vây của những chủ nợ. Thậm chí có lần tôi còn phải ăn quỵt của thằng bé bán bánh bao, chỉ vì không có một đồng trong túi.
Ngôi nhà của mẹ con tôi đã bị niêm phong, tôi chẳng có chỗ để ở, chỉ biết lang thang nay nương nhờ nhà này một vài ngày, mai mặt dày tới ở nhờ nhà khác. Cho tới năm 18 tuổi thì tôi bỏ lên thành phố sống vất vưởng làm tạp vụ, rửa bát ở một quán ăn nhỏ và thuê trọ ở gần chỗ làm.
Đó là những ngày tháng đau khổ không bao giờ có thể nguôi quên trong cuộc đời tôi. Tôi cắt đứt mọi mối liên hệ với người quen, bạn bè. Kiếm được vài chục nghìn tôi lại ra quán net tìm bạn chat. Bạn chat ảo nên tôi thoải mái trút hết câu chuyện mình đang gặp phải mà không xấu hổ. Mục đích của tôi chỉ là để giải thoát khỏi nỗi trầm uất. Câu chuyện quá nặng nề, nếu không nói ra được tôi sợ mình sẽ phát điên hoặc làm những việc dại dột.
22 tuổi, tôi không nghề nghiệp, không tiền bạc, sống cùng cực và hứng chịu bao nỗi tổn thương mẹ gây ra. Sao mẹ đối xử với đứa con gái duy nhất của mình như vậy? Sao cuộc đời lại sớm nghiệt ngã với tôi? Làm sao tôi thoát khỏi mặc cảm này để sống tiếp như một người bình thường? Sao mẹ phá hủy tương lai tôi thế này?
Vợ chồng tôi ở với bố mẹ nuôi, chăm sóc ông bà không khác gì ruột thịt. (Ảnh minh họa)
Một đêm tôi chợt tỉnh giấc bởi tiếng kêu cứu của bà chủ nhà. Chồng bà bị ngã, cần đưa vào viện cấp cứu. Ngôi nhà lâu nay chỉ hai ông bà với nhau, anh con trai đang làm ăn ở Đức. Tôi cùng với bà xoay xở mọi việc, đưa ông vào viện, chạy ra chạy vào thay bà trông ông và trao đổi với bác sĩ bệnh tình, cách chăm sóc bệnh nhân. Sau mấy ngày vạ vật ở bệnh viện, tôi trở về phòng trọ và lăn ra ngủ thiếp đi. Lâu lắm rồi tôi mới có một giấc ngủ không mộng mị, không lo âu, không căng thẳng.
Rồi tôi được ông bà chủ nhà thuê làm giúp việc. Đó là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời tôi. Tôi chăm sóc hai ông bà không khác gì ông bà nội của mình, và cũng được ông bà hết mực thương yêu.
Có lẽ đến lúc này thần may mắn mới mỉm cười với tôi, sau khi anh con trai của bà chủ đưa gia đình nhỏ về nước thăm bố mẹ đã nhận tôi làm em gái. Anh ở lại Việt Nam 2 tháng và tâm sự với tôi rằng, anh cảm ơn tôi đã chăm sóc bố mẹ anh. Anh hy vọng tôi có thể mãi mãi ở bên cạnh và coi ông bà như bố mẹ đẻ. Tôi đã nghẹn ngào nước mắt gật đầu đồng ý và quỳ xuống lạy bố mẹ nuôi.
4 năm sau, dưới sự hợp tác của mẹ nuôi, tôi lấy chồng. Chồng tôi là thợ xây dựng, nhưng anh rất tốt và thật thà. Anh và tôi ở cùng bố mẹ nuôi và chăm lo cho ông bà không khác gì ruột thịt trong nhà.
Vợ chồng tôi sững sờ trước bản di chúc của mẹ nuôi và số tiền anh nuôi cho. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi ở với bố mẹ nuôi gần 10 năm thì ông đột ngột ra đi vì tai biến. Nửa năm sau, mẹ nuôi cũng qua đời trong sự tiếc nuối của vợ chồng tôi và anh trai. Trước khi mất, mẹ nuôi đã để lại di chúc cho tôi căn nhà. Anh trai cũng vui vẻ đồng ý và còn cho tôi thêm 5000 Euro làm vốn. Anh nói sau này sẽ ít về quê, hy vọng tôi hương khói cho bố mẹ. Vợ chồng tôi sững sờ trước bản di chúc của mẹ nuôi và số tiền anh nuôi cho. Thực sự tôi nợ họ quá nhiều và cả đời chẳng thể trả nổi. Tôi vừa khóc vừa chắp tay thề với anh rằng tôi sẽ chăm lo phần mộ ông bà thật tốt.
Thế nhưng, sau khi bố mẹ nuôi qua đời được 1 năm, mẹ ruột của tôi bất ngờ xuất hiện. Tôi không biết vì sao bà hỏi thăm ra được địa chỉ và tình hình hiện tại của tôi. Bà đến nhà cầu xin tôi cho bà 200 triệu trả nợ. Đây là số tiền quá lớn vợ chồng tôi không thể đáp ứng.
Vậy là mẹ ruột ở lại nhà tôi như người ăn vạ. Mẹ bảo chỉ có mình tôi, tôi không cứu mẹ thì ai cứu? Là mẹ ruột, tôi cũng không nỡ đuổi bà ra đường. Nhưng nhà tôi ngày nào cũng sống trong lo âu vì sợ người đến đòi nợ. Giờ tôi biết xử lý chuyện này ra sao đây? Chẳng lẽ dốc hết vốn liếng ra đưa cho mẹ để bà ra đi? Như vậy thì sau này liệu bà có tìm đến nữa không?
Theo 2sao
Bi kịch bất ngờ sau cuộc hôn nhân vội vàng của gái già "Anh ta khỏe lắm đúng không? Ngày xưa yêu mình lão hay đòi hỏi lắm, đêm nào cũng thế. Mình chịu không nổi nên bỏ đấy". Hà vốn là con một gia đình khá giả khi từ bé cô được bố mẹ cưng chiều hết mực. Vừa mới ra trường ổn định công việc bố mẹ cô đã sớm sắm cho con gái...