Đừng vội nắm lấy bàn tay em anh nhé!
Em biết nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua nhưng em đã vô tình ghìm chặt mọi thứ vào trong tim, em đã tự làm vết thương của mình thêm sâu. Và rồi anh sẽ lại trách em vô tình…như bao người con trai khác.
Đừng hỏi vì sao em thờ ơ với anh, với tình cảm mà anh hôm nay dành cho em. Bởi con người ta làm bất cứ điều gì cũng có lý do anh à và em cũng như thế, em cũng có lý do của riêng em. Đừng trách em vô tình mà hãy trách nỗi đau ngày hôm qua đã khiến em trở nên như thế…
Nỗi đau ngày hôm qua mà tình yêu gây ra cho em nó vẫn còn hằn rất rõ trong trái tim em, nó dường như in sâu và luôn làm em đau nhói mỗi khi em nghĩ đến, em có thể quên mọi thứ nhưng có lẽ bàn tay em chưa thể nắm lấy bàn tay ai một lần nữa anh à!
Mỗi ngày qua đi với em bây giờ không còn là màu hồng nữa, nó đã được phủ một lớp màu đen đáng ghét, màu mà bất cứ ai cũng sợ, em cũng thế em không muốn đâu, cơ mà có những khi nó vẫn vô tình len lõi vào cuộc sống của chính em. Em chỉ thích bóng đêm, em chỉ thích tỉnh lặng…và một mình.
Một mình để em cảm nhận lại khoảng thời gian vừa qua của em, để em tìm lại nhưng hồi ức tưởng chừng như nó sẽ khiến em hạnh phúc cả cuộc đời này. Đôi lúc em sẽ khóc thật nhiều nhưng chẳng ai có thể nghe thấy, những giọt nước mắt ấy sẽ là nỗi buồn còn sót lại sau cái ngày mà em nhận lấy sự đau đớn của hai từ “chia tay”. Em khóc không có nghĩa là em yếu đuối, em khóc vì em đang tự trách bản thân sao tin quá nhiều yêu quá nhiều để rồi khi kết thúc em lại phải dằn vặt bản thân mình như thế.
Người ta hay bảo nhau rằng mọi thứ làm ta không vui ta hãy lãng quên đi nhớ lại làm gì để rồi khóc, để rồi buồn khổ, có đáng đâu. Nhưng mấy ai làm được điều đó, mấy ai có thể lãng quên những kỉ niệm yêu thương trong vài giây ngắn ngủi, yêu thương càng nhiều nỗi đau sau chia tay càng lớn và em cũng thế em chưa thể quên…Tất cả những thứ xung quanh em giờ đây đều là kỉ niệm, một thứ tình cảm mà em đã trao đi quá nhiều…Vậy thì anh có can đảm nắm lấy tay em trong khi bàn tay em không thể nắm lấy tay anh không?
Video đang HOT
Anh có thấy buồn không khi em ở bên cạnh anh nhưng tâm trí em lại nghĩ về một người khác, người đã từng yêu em rất nhiều. Sẽ thế nào khi trong giấc ngủ say bên anh em bỗng gọi tên ai đó mà không phải là anh. Và rồi trong một buổi chiều nào đó cùng anh dạo phố, em bỗng im lặng và không nói một lời nào với anh và cũng chẳng cho anh biết một lý do gì cả…
Anh đừng ngày nào cũng đứng chờ em trước nhà, đừng gửi những tin nhắn yêu thương cho em nữa. Anh đừng ôm chặt em, cũng đừng quan tâm em nhiều đến như thế, em sợ em sẽ yêu anh nhưng chính em sẽ vô tình gây cho anh một vết thương như chính vết thương mà em đang mang.
Anh đừng nói sẽ chờ em đến khi nào trái tim em sẵn sàng yêu một lần nữa. Bởi chính em cũng không thể biết đến bao giờ em có thể mở lòng để yêu một ai đó, em không muốn làm anh tổn thương, đừng nắm lấy một bàn tay đầy gai nhọn như em…
Em biết nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua nhưng em đã vô tình ghìm chặt mọi thứ vào trong tim, em đã tự làm vết thương của mình thêm sâu. Và rồi anh sẽ lại trách em vô tình…như bao người con trai khác.
Vì thế anh đừng vội nắm lấy tay em anh nhé!
Theo Guu
Bạn trai cưỡng đoạt 'cái ngàn vàng' rồi giở trò uy hiếp
Cửa vừa mở, Ngọc đã linh cảm điều không lành nhưng chưa kịp làm gì thì Hải đã cầm tay lôi tuột cô vào trong nhà rồi khóa cửa lại...
Quen và yêu Hải chưa được 3 tháng, Ngọc phát hiện ra hai người có khá nhiều điểm không hợp nhau. Cũng tại cô, trước khi nhận lời yêu chưa đi sâu tìm hiểu đã vội vàng gật đầu. Để giờ đây, sự thể rắc rối thế này. Nhưng dù có khó mở lời thì cô vẫn phải nói ra câu chia tay với Hải.
Khi cô đề cập tới chuyện chia tay thì Hải nhất quyết không chịu, thậm chí còn cho rằng cô đã có người khác nên mới ruồng bỏ anh. Cuối cùng, sau khi thuyết phục Hải không thành, Ngọc đành áp dụng biện pháp cứng rắn là cắt đứt mọi liên lạc, trốn tránh anh dưới mọi hình thức. Cô hy vọng rằng không tiếp xúc nữa sẽ khiến Hải có thời gian bình tâm lại để suy nghĩ kĩ lời Ngọc nói mà chấp nhận sự thật.
Nhưng thật chẳng ngờ mấy hôm sau, cô bạn thân của Ngọc hốt hoảng gọi cho cô thông báo Hải đang muốn tự tử. Hỏi rõ hơn thì được biết Hải vừa thều thào gọi điện cho bạn của Ngọc, nhờ cô ấy chuyển lời rằng anh muốn gặp Ngọc một lần cuối, nếu Ngọc không tới nhanh thì chắc chỉ có thể nhặt xác anh mà thôi. Ngọc rùng mình sợ hãi, vội vàng lao tới nhà Hải. Cửa vừa mở, nhìn khuôn mặt Hải vẫn bình thường như không, Ngọc đã linh cảm điều không lành nhưng chưa kịp làm gì thì Hải đã cầm tay lôi tuột cô vào trong nhà rồi khóa cửa lại, không cho cô đường thoát thân.
Thế rồi mặc sự chống cự và van xin trong nước mắt của Ngọc, anh ta đã làm chuyện đồi bại ấy với cô. Anh ta còn gằn từng tiếng: 'Chắc có lẽ em chưa thuộc về anh nên em mới có thể dễ dàng nói ra lời chia tay đến thế. Vậy thì bây giờ anh sẽ cho ván đóng thuyền, để anh là người đàn ông của em, để em không thể rời xa anh được nữa!'.
Ảnh minh họa
Xong, anh ta lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng thủ thỉ: 'Đừng bỏ anh, được không? Anh làm thế này cũng chỉ vì rất yêu em'. Trong lòng Ngọc ghê tởm kẻ đã từng là người yêu mình vô cùng, đẩy mạnh anh ta ra, hét lên: 'Đồ bỉ ổi! Anh nghĩ dùng cách này có thể níu kéo được tôi sao! Nằm mơ đi! Đừng đắc ý, tôi sẽ coi đây là một tai nạn mà thôi!'. Nói rồi cô vội vàng mặc quần áo, chạy khỏi cái nơi đầy căm hận ấy.
Nhưng dù là như thế, thì Hải cũng không để cho Ngọc toại nguyện. Tối ấy, anh ta gọi cho cô, lời nói thì nhẹ nhàng nhưng vào tai Ngọc thì như sét đánh: 'Chuyện hôm nay anh đã quay phim, chụp ảnh lại rồi. Nếu em cứ nhất mực muốn bỏ anh, thì anh buộc lòng phải công bố cho tất cả mọi người biết là chúng mình đã mặn nồng như thế nào. Đảm bảo sẽ chẳng có thằng nào dám lại gần em nữa đâu, có khi bố mẹ em còn bắt em cưới anh ngay lập tức ấy chứ! Thế nên anh hy vọng mình vẫn hạnh phúc như xưa, à không, giờ thì còn hơn xưa nữa ấy chứ. Anh hứa, nếu sau này chúng mình cưới nhau hoặc đồng thuận chia tay thì anh sẽ hủy tất cả những thứ đó đi!'.
Đây chẳng phải tống tình thì là gì! Ngọc uất hận đến tột cùng, gào lên: 'Đồ khốn nạn!'. Hải cười đắc chí.
Sáng sớm hôm sau Hải đã nhắn tin cho cô, hẹn cô buổi trưa đi ăn. Ngọc không trả lời. Trưa, Hải tới tận cửa công ty chở Ngọc đi ăn. Mấy đồng nghiệp cùng phòng thì cứ tấm tắc khen Ngọc có người yêu chu đáo, quan tâm đến bữa ăn của bạn gái như thế nhưng có biết đâu bàn tay cô đang nắm chặt thành nắm đấm khi nghĩ tới cái bản mặt đáng ghê sợ của Hải.
Cô và Hải đi ăn xong, anh ta chở Ngọc về công ty. Cô đang thầm thở phào nhẹ nhõm thì vừa hay thấy Hải chọn ngay 1 nhà nghỉ bên đường để tấp vào. Ngọc tức giận nói to: 'Dừng lại! Cho tôi xuống!'. Hải coi như điếc, cười cười: 'Em còn ngại gì nữa, mình đã là của nhau rồi còn gì! Với lại, em không nhớ anh đã cảnh báo em thế nào à?'. Trong mắt Ngọc vằn lên những tia máu đỏ vì cảm giác phẫn nộ tới cực điểm nhưng cô vẫn phải đầu hàng vì sợ lời dọa dẫm của Hải.
Khi ra khỏi nhà nghỉ trở về công ty, Ngọc chỉ muốn đâm đầu vào ôtô mà chết cho xong. Tố cáo Hải ư, anh ta đang nhân danh tình yêu để làm chuyện đó với cô, thêm nữa nếu thế mọi chuyện cũng rùm beng lên. Còn cứ tiếp tục thế này thì ê chề, nhục nhã, bảo cô làm sao mà sống tiếp được. Cô phải làm thế nào đây, chẳng lẽ cam tâm chấp nhận làm theo yêu cầu của Hải, đợi hắn no xôi chán chè thì cô mới được giải thoát?
Theo Tinngan
Trinh tiết của em đã dành trọn cho anh Vì thế 8 tháng làm vợ của em là những chuỗi ngày đầy nước mắt, những lời dằn vặt, đay nghiến, mỉa mai... nhưng em không hối hận. 20/10 đã đi qua cả tháng mà cảm giác tủi thân, nhàm chán vẫn chưa buông. Ngày đó nhìn mọi người hồ hởi khoe hoa, khoe quà của người yêu, của chồng, rồi cùng nhau...