Đừng vội cười khi là người thứ ba hạnh phúc, em nhé
Không phải tự nhiên anh có thể trở thành người đàn ông thành đạt, có nhiều tiền để mua tất cả những thứ em thích, em cần. Anh chị đã trải qua những lúc trong túi không có một nghìn để mua thức ăn, mua sữa cho con.
ảnh minh họa
Gửi em, người tình của chồng chị! Một người bạn thân của chị vô tình đọc được mấy bài viết của em “Tôi đã giấu gia đình sinh con cho người tình” trên chuyên mục Tâm sự, người bạn nói “Thử vào xem sao, hình như trong bài có bóng dáng chồng cậu”, chị cười xòa trêu lại “Vậy anh ấy trở thành người nổi tiếng mất rồi”. Dù không tin, bản tính tò mò của một người phụ nữ khiến chị tìm bài để đọc, hết bài đầu thấy còn ngờ ngợ, đọc tiếp hai bài còn lại thì khẳng định chắc chắn rằng người tình tài năng, giàu có, phong độ và yêu chiều em hết mực đó chính là chồng chị, vậy là anh nổi tiếng thật rồi.
Cũng không hiểu tại sao nhưng nếu như mọi khi chị dễ dàng rơi nước mắt trước những số phận không may mắn khi gặp trên đường hay chỉ đơn giản đọc qua sách báo, xem qua phim ảnh, truyền hình thì hôm nay khi mình gặp vào tình huống bất đắc dĩ này chị lại không khóc nổi. Không phải chị không đau, không sốc, không hờn, không giận, mà bởi qua lời em kể về tình yêu của hai người, từng hành động chồng chị dành cho em đã giết chết trái tim chị mất rồi.
Em à, em là người phụ nữ xinh đẹp, có học thức, trình độ và thông minh, vì quá thông minh nên chỉ cần sử dụng bài viết nhỏ đã giết chết được trái tim của người vợ như chị. Em sử dụng giọng văn tự nhận mình sai, cần tư vấn của mọi người nhưng đọc kỹ chị hiểu em đang “khoe khéo” mình là người thứ ba hạnh phúc nhất trên đời khi có người tình tuyệt vời, người đàn ông lý tưởng. Chị biết em đang có nhiều thứ nhưng vẫn thiếu một thứ đó là lương tâm. Chị em mình đều là phụ nữ, có đáng không khi hai người phụ nữ làm đau lòng nhau vì một người đàn ông, có vui không khi em là người lớn lại giành bố của hai đứa nhỏ.
Người ta vẫn nói “Tình yêu không có lỗi”, chị cũng nghĩ vậy nhưng nếu chỉ ôm khư khư cái suy nghĩ ấy để ra đường cứ thích ai là yêu, yêu hết mình, bất chấp mọi thứ xung quanh thì mình lại đang có lỗi với tình yêu. Chị tin là em biết rất rõ anh vẫn yêu chị, yêu tổ ấm gia đình, bằng chứng cho tình yêu ấy là anh luôn quan tâm, chia sẻ và chăm sóc vợ con, chưa một lần nói gì dù một câu vô ý để chị phải buồn, cuộc sống gia đình luôn hạnh phúc và đầy ắp tiếng cười.
Về phần chị, dù không phải là người phụ nữ quá xinh đẹp, giỏi giang, khéo léo nhưng chị nghĩ mình cũng đạt được mức độ đủ tốt để chưa làm người thân hay những xung quanh phiền lòng. Có lẽ chị mới dừng lại ở việc “đủ tốt” thôi chứ chưa phải hoàn hảo, bởi nếu hoàn hảo thì chắc chắn không bao giờ có người chồng ngoại tình. Chị biết, nếu trách em thì em sẽ cho rằng làm vợ mà không biết giữ chồng thì trách cứ gì. Chị đang có lỗi khi để chồng ra ngoài kiếm thêm người tình, để một người bố phải đi kiếm thêm đứa con bên ngoài. Liệu em có đủ tự tin khẳng định nếu chị ly hôn anh rồi cưới em làm vợ, anh sẽ không phản bội em?
Trước đây chị cũng tin vậy đó, vì với chị chỉ ngày hôm qua thôi, anh vẫn là tất cả tình yêu, sự tôn trọng và cả sự ngưỡng mộ đấy. Chị cũng tự tin mình là người phụ nữ may mắn, hạnh phúc nhất vì đã có được người đàn ông vừa tài giỏi, lại vừa thủy chung. Hôm nay thì sao, chị đang ngồi đây nói chuyện với em, người tình của chồng chị, vậy thì em đừng chắc chắc làm gì, bởi anh phản bội được chị cũng có nghĩa sau em sẽ có người thứ tư.
Video đang HOT
Chị chưa nói với anh về việc đã biết mối quan hệ của em và anh ấy, bởi chị cần thời gian để chuẩn bị tâm lý vững vàng. Chị không muốn yếu đuối trước mắt anh trong lúc này, cũng không muốn trong lúc nóng giận sẽ thốt ra những lời lẽ làm tổn thương anh dù chính anh đang làm tổn thương chị, không muốn hình tượng của anh xấu đi trước mắt các con, đặc biệt cũng không muốn để mẹ chồng đang bị bệnh cao huyết áp phải nhập viện vì lỗi lầm con trai mình gây ra. Bà luôn tin tưởng vào anh, lại yêu thương chị, thậm chí còn yêu quý chị hơn chính con trai, con gái ruột của bà.
Cũng không vì thế mà chị chấp nhận để anh qua lại với em khi vẫn còn có vợ, một ngày gần đây anh sẽ phải lựa chọn, nếu ở lại bên chị, chị sẽ tha thứ cho lỗi lầm một lần duy nhất. Lúc đó mong em hãy quên anh đi, hãy nghĩ anh không xứng đáng với tình yêu của em bởi anh đã chọn mẹ con chị mà không phải mẹ con em. Còn nếu chọn em, chị sẽ thành tâm chúc phúc cho em, sẽ nghĩ anh không xứng đáng vì chính anh đã tự phản bội lại những lời nói yêu thương đã dành cho chị hàng ngày, lúc đó hy vọng em đủ hoàn hảo để níu giữ bước chân anh cả cuộc đời. Nếu không em sẽ đau hơn chị bây giờ rất nhiều, bởi sẽ nhận ra mình không chỉ bị đau vì người phụ nữ khác giành mất chồng mà còn đau hơn khi kịp nhận thức chính em là người đã nhẫn tâm phá hủy một gia đình, làm tổn thương tới một người vợ, người mẹ.
Không phải tự nhiên anh có thể trở thành người đàn ông thành đạt, có nhiều tiền để sẵn sàng mua tất cả những thứ em thích, em cần. Anh cũng trải qua những tháng ngày vất vả, làm và kiếm tiền từ những việc nhỏ nhất: chạy bàn, xe ôm… còn chị cũng không phải nghiễm nhiên trở thành người vợ có tiền, có hạnh phúc. Anh chị đã có những tháng ngày khó khăn, vất vả nhất, những lúc trong túi không có một nghìn để mua thức ăn, mua sữa cho con đó em ạ. Hồi chị mang bầu từng nhịn ăn sáng, ăn trưa, ở công ty mọi người rủ đi ăn cơm, chị đều lấy lý do nghén không ăn được nhưng thực ra chỉ vì để dành vài chục nghìn mua đủ thức ăn tối về cho anh, để vợ chồng quây quần bên mâm cơm duy nhất trong ngày.
Lúc em mang bầu muốn ăn gì anh sẵn sàng đáp ứng; còn chị mang bầu đi làm qua hàng bánh ga tô (là món ăn chị thèm lúc mang thai) lại phải đi thật nhanh để cố kìm lòng mình. Hay thi thoảng anh lĩnh lương, hỏi chị muốn ăn gì không để chiêu đãi, dù muốn lắm chị cũng phải giả bộ nói không để anh không phải bận tâm. Những lúc đó như hiểu được lòng chị, anh thường ôm chị thật chặt vào lòng mà khóc. Mang thai hai đứa mà chị chưa biết tự mua lấy cái váy bầu là gì, chỉ dùng đồ thừa của bạn bè thôi. Em đừng vội cười trong hạnh phúc khi mình tự nhiên có người chu cấp cho mọi thứ, hãy tĩnh tâm ngồi lại và suy nghĩ, em đang tự mãn nguyện và tận hưởng trên những giọt mồ hôi, nước mắt trên những chặng đường chị và hai cháu nhỏ đã đi qua đó.
Theo VNE
Giật chồng
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy!
Khi gặp Tuấn lần đầu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ, vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi. Tôi rất mãn nguyện. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?" - có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?" - giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi?
"Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em" - Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Vụng trộm với... chồng cũ Vợ chồng em ly hôn được một năm. Lý do thì nhiều... ... Gia đình bên chồng quá hà khắc với em, bắt em ở nhà không được đi làm, chúng em cưới nhau hai năm nhưng không có con, trong khi anh từng có con riêng trước khi cưới em (đứa bé là con trai, ở với nhà nội), anh chị bên...