Đừng vì người đàn ông nào ngoài người thân mà lao tâm khổ tứ…
Phụ nữ à…hãy sống cho chính bản thân mình, đừng vì bất kì một người đàn ông nào (không phải máu mủ ruột già) mà lao tâm khổ tứ, chẳng ai thương mình bằng chính mình và bằng chính người thân của mình.
Sống sao cho tâm hồn thanh thản là được. Hạnh phúc và khổ đau ai người biết trước, chỉ khi vấp phải mới biết cuộc đời mình có ngã rẽ nào hay không? Quan trọng là cách ta đón nhận nó thế nào mà thôi…
Đừng bao giờ so sánh một người phụ nữ đẹp với một người phụ nữ xấu, một người phụ nữ giàu có với một người phụ nữ nghèo khổ…bởi xấu – đẹp chỉ là hình thức, giàu – nghèo chỉ là vật chất, tất cả đều có thể thay đổi được, duy chỉ có tâm hồn mới đáng để mang ra so sánh.
Một người phụ đẹp nhưng không chung thủy, một người phụ nữ giàu có nhưng không muốn sẻ chia…còn một người phụ nữ có thể không xinh đẹp nhưng lại luôn rộng lòng vị tha, bao dung cho một ông chồng ngoại tình , một người phụ nữ có thể không giàu có nhưng luôn kề vai sát cánh khi chồng mình gặp khó khăn, bất trắc.
Phụ nữ có tâm hồn đẹp dù có vấp phải trong đời những khó khăn, không may gặp phải người chồng không chung thủy hoặc thất bại trong sự nghiệp thì họ vẫn vững tâm, vẫn sống lý trí, vẫn giữ trọn đạo làm vợ…rồi một ngày kia người chồng sẽ tự biết sai mà quay về, tự biết cố gắng vì “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”. Ai cũng sẽ thay đổi, quan trọng là thay đổi theo mặt tích cực hay tiêu cực? Bên anh ta là một người vợ tốt thì ắt hẳn anh ta phải tốt lên rồi.
Xét cho cùng, số phận mỗi người đều khác nhau. Một người phụ nữ gặp được một người chồng tốt đương nhiên sẽ “nhàn” và hạnh phúc hơn một người phụ nữ gặp phải một người chồng không tốt, vừa làm bản thân phải vất vả suy nghĩ, lại phải mất thời gian và tâm sức thay đổi người chồng. Cuối cùng, phụ nữ à…hãy sống cho chính bản thân mình, đừng vì bất kì một người đàn ông nào (không phải máu mủ ruột già) mà lao tâm khổ tứ, chẳng ai thương mình bằng chính mình và bằng chính người thân của mình. Sống sao cho tâm hồn thanh thản là được. Hạnh phúc và khổ đau ai người biết trước, chỉ khi vấp phải mới biết cuộc đời mình có ngã rẽ nào hay không? Quan trọng là cách ta đón nhận nó thế nào mà thôi…
Theo Blogtamsu
Trời ơi sao anh không nói sớm anh là đại gia, nếu biết sớm em đã không đăng ký kết hôn với anh rồi
Vừa biết căn biệt thự đó là của anh, trái với vẻ hào hứng ngưỡng mộ vẻ đẹp của nó ban đầu. Tôi liền ôm lấy đầu ngồi thụp xuống, mọi thứ quay cuồng, tôi thấy giận anh vô cùng khi đã...
Tôi luôn tự hào với bạn bè rằng người yêu mình là 1 người tuy nghèo nhưng rất chịu khó. Tôi yêu anh vì anh có ý chí tiến thủ, còn việc anh giàu hay nghèo đều không hề quan trọng với tôi. Vì nhà tôi đâu có giàu, bố mẹ tôi cũng chỉ là những người nông dân chân chất.
Anh cũng rất quí trọng tôi, có những hôm anh đến thăm tôi vào khuya muộn vì anhbảo anh phải tăng ca. Anh mua cho tôi mấy cái bánh bao còn nóng hổi và bảo tôi ăn cho ấm. Cứ nghĩ đến những giây phút đó tôi lại bất giác mỉm cười. Có những hôm anh đến nhà tôi nhưng không mang ví anh bảo: "Dạo này anh nghèo quá, không biết em có chê không". Tôi không những không chê mà chỉ thấy thương anh, còn đưa anh mấy chục đi xe bus về.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Những năm tháng sinh viên của tôi gắn liền với tình yêu của anh. Anh bảo sau này tôi ra trường anh sẽ cưới tôi, giờ anh đang có gắng chắt chiu để lo cho cuộc sống hai đứa. Là 1 người con gái tôi chẳng mong gì hơn, bố mẹ tôi cũng quý anh lắm. Bố tôi bảo: "Thằng này chăm, mày lấy nó không lo khổ đâu con ạ. Bố chẳng mong nó giàu có cho mày cái này cái nọ, nhưng nó có ý thức biết việc mà làm như vậy là bố vui rồi".
Thỉnh thoảng anh cũng cho tôi nói chuyện với mẹ anh. Bác rất hiền, vì gia đình anh ở Sài Gòn nên tôi chưa có dịp vào để gặp họ. Mọi chuyện hầu như đều trao đổi qua điện thoại. Sau khi tôi đi làm được 1 năm thì anh ngỏ lời cầu hôn, dĩ nhiên tôi đồng ý vì tôi thực sự rất yêu anh. Tôi muốn nấu cho anh ăn mỗi ngày và cùng anh làm mọi việc.
Theo sự đồng ý của hai gia đình thì chúng tôi được phép đăng ký kết hôn trước còn ăn hỏi và lễ cưới sẽ nhập làm hai ngày gần nhau vì nhà xa xôi cách trở. Bố mẹ tôi vui vẻ nhận lời, họ bảo chẳng cần cầu kỳ chỉ cần hai đứa yêu nhau là được.
Đăng ký xong xuôi, anh xin phép bố mẹ đưa tôi về Hà Nội. Anh nói có 1 món quà muốn tặng tôi. Đến chết tôi cũng không tin nổi cái món quà mà anh nói đó nó lại to như thế.
Anh đưa tôi đến 1 căn nhà, à đúng hơn là căn biệt thự có cả ô tô và đồ nội thất rất đẹp. Tôi cứ há mồm lác mắt rồi luôn miệng hỏi:
- Trời đất, anh cũng quen bạn giàu thế nào sao ? Anh định mời em đến đây ăn cơm với họ phải không. Trời đất đẹp quá.
Anh cứ tủm tỉm cười, tôi không hiểu gì cho đến khi bước vào tầng 2, nơi căn phòng toàn anh tôi và anh được treo kín. Tôi lắp bắp:
- Thế này... là thế nào anh, chuyện... chuyện này là sao?
- Đây là căn nhà của anh, anh đã nói với em anh sẽ cố gắng lo cho tương lai của chúng ta mà. Cảm ơn em đã đến bên anh với tất cả tình yêu và sự chân thành.
Trái lại với cảm xúc ban đầu, tôi sốc và ngồi thụp xuống đất. Tay ôm lấy đầu quay cuồng:
- Trời ơi, anh là đại gia sao, sao anh không nói sớm với em.
- Anh muốn cho em 1 sự bất ngờ mà, anh xin lỗi. Anh không nghĩ em lại sốc như vậy.
- Hu hu, nếu biết trước anh là đại gia thì em đã không kết hôn với anh rồi.
- Sao em lại nói vậy? Em không vui à?
- Anh khinh thường em nên mới dắt mũi, giả nghèo giả khổ trước mặt em em mấy năm qua vậy chứ gì? Hay là không tin vào tình yêu của em nên mới đòi thử lòng, anh muốn biến em thành Lọ lem hả? Sao anh không đi kiếm 1 cô tiểu thư giàu có mà yêu, yêu kẻ nghèo hèn như em làm gì?
Tôi tua 1 lối khiến anh hơi sững sờ:
- Sao em nói vậy, anh yêu em mà. Anh thực sự rất yêu em, anh không có ý lừa dối gì em đâu, thật đấy. Anh xin lỗi, anh sai rồi.
- Ly hôn đi.
- Vậy không được đâu, vừa kết hôn ai lại ly hôn liền như vậy.
- Được hết có gì mà không được.
- Anh lại mất tiền đút lót mệt lắm.
- Anh giàu thế cơ mà mất mấy đồng lẻ tiếc gì.
- Tiền đó anh còn để nuôi thằng Tèo con của chúng ta sau này.
(Ảnh minh họa)
Tôi vừa tức vừa phì cười trước sự hài hước của anh. Nhưng tôi vẫn chưa nguôi giận, hôm đó tôi bỏ về phòng ngồi đờ đẫn như bị ai hớp hồn. Tôi vẫn không thể hiểu được sao anh ấy lại giấu tôi, sao trước mặt tôi anh ấy đóng kịch giỏi vậy. Ngày nào cũng đưa tôi đi chơi trên con xe dream tàu cũ nát vậy mà đùng 1 cái anh có nhà lầu xe hơi, giàu ú sụ. Trước đây anh bảo gia đình anh nghèo lắm, bố mẹ phải đi làm thuê. Nhưng giờ tôi mới biết n hà anh có công ty riêng to bự, bố mẹ anh cũng sống rất vương giả.
Nghĩ đến nhà mình ngoài căn nhà 2 gian nhỏ bé ra tài sản quý giá của bố mẹ chỉ có chiếc xe máy mà tôi thương, cứ thấy mình và anh không hợp. Sau hôm đó anh biết anh làm tôi sốc, nên nhờ mẹ anh nhỏ nhẹ nói chuyện với tôi. Chuyện cưới xin cũng hoãn lại vì tôi bảo muốn có thời gian suy nghĩ. Bố mẹ tôi cũng bất ngờ nhưng rồi ông bà cũng nói đỡ cho anh nến cuối cùng tôi bớt giận:
Vợ chồng ai giận nhau lâu thế bao giờ?
Ai là vợ anh hả?
Chẳng phải mình đăng ký kết hôn rồi sao?
Ờ ha... à nhầm, chưa ở với nhau chưa là vợ chồng.
Vậy em về ở với anh đi.
Sau 5 tháng từ ngày tôi biết anh là đại gia, chúng tôi đã tổ chức đám cưới và giờ đang sống hạnh phúc bên nhau. Tối tối chồng vẫn xách con dream tàu đưa vợ lên phố cà kê, ăn vặt. Dù anh giàu hay anh nghèo thì tôi thấy anh vẫn yêu thương mình nguyên vẹn. Đôi lúc tôi thấy mình may mắn khi gặp được người đàn ông tốt như vậy.
Theo Blogtamsu
Có những giấc mơ mang tên người cũ Sau một ngày dài quay cuồng với công việc, em trở về căn gác nhỏ, đều đặn như một cỗ máy. Mọi thứ cuốn lấy, khiến em chẳng thấy mình già đi, cho đến khi nhìn lũ cháu ngày nào giờ đã lớn lộc ngộc. Hình bóng anh bỗng chốc vụt qua trong ý nghĩ, em thơ thẩn, nếu mình không xa nhau,...