Đừng tưởng yêu em là dễ nha !
Trong một chiều mưa, tôi cãi nhau với người yêu. Cô ấy giận khi tôi hẹn hò cùng cô ấy mà đi dép lê, mặc quần sóoc lửng và áo phông, cô ấy thích tôi phải sang trọng và hợp thời hơn.
Tôi nói cô ấy thích con người tôi hay là quần áo của tôi?
Cô ấy hỏi tôi:
Anh có thích cà phê không?
Có. Tôi trả lời
Anh thích cà phê nâu và cả cà phê đen.
Đúng! Tôi khẽ đáp.
Vậy nếu mang cho anh một tách cà phê xanh nè, anh có dám uống không? Anh sẽ ái ngại và gọi bồi bàn đổi lại đúng không? Vậy thì em cũng thế thôi, em thích anh, như anh thích cà phê. Nhưng khi anh xanh nè… thì em cũng ái ngại.
Anh có xanh nè đâu?
Với em, bây giờ anh là thế…
Và chúng tôi kết thúc cuộc cãi vã bằng cách cô ấy bỏ ra về, còn tôi rẽ vào một quán cà phê gần đó, tôi gọi cà phê đen không đường, dù bình thường tôi chẳng thể nào uống nổi, nhưng hôm nay, tôi lại thấy nó có vị thật dễ chịu.
***
Cô ấy không phải là tiểu thư đài các nơi đô thành, cô ấy là mối tình đầu của tôi từ thời thơ ấu. Tôi và cô ấy thân quen từ thời tóc rối, quần cộc, lem luốc vô tư. Lớn lên bên nhau, học cùng nhau và yêu nhau như một lẽ tự nhiên.
Ngày trước, cô ấy chẳng chê tôi quần cộc dép tổ ong, chẳng chê tôi đầu tóc rối bù, chẳng chê tôi ăn uống xuề xòa, bỗ bã… Ngày ấy, khi tôi đọc thơ Lưu Minh Vũ: “Ngày tôi sinh đúng ngày đông dạo ấy, Đồng nứt chân chim trơ ngốc nhọc nhằn, Tôi lớn lên vui đùa cùng rơm rạ, Để đôi khi em giận những cục cằn”… Cô ấy hôn tôi nói: Cục cằn em vẫn yêu! Còn bây giờ cô ấy bảo: Anh chỉ biện hộ, bảo thủ, cổ hủ, không hợp thời…Con người ta sống phải lớn lên và hoàn thiện hơn.
Có lẽ là cô ấy đúng, tôi nên sang trọng hơn khi đã là trưởng phòng kinh doanh của một công ty lớn, còn cô ấy là trợ lý giám đốc nên phải sành điệu và hợp thời hơn là lẽ đương nhiên rồi. Trong khi cô ấy thay đổi tới chóng mặt thì tôi vẫn cổ hủ và trì trệ. Có lần, cô ấy giận tím mặt khi tôi tới đón cô ấy ở công ty bằng con wase cũ kĩ của tôi. Cô ấy đã coi như không quen tôi, vẫy taxi và bỏ đi một cách dửng dưng, tôi đứng chưng hửng nhìn theo chiếc xe có cô ấy!
Sau hôm đó, cô ấy nằng nặc đòi tôi đổi xe, nhưng tôi không thích vì cái wase này là chiếc xe tôi mua được bằng số tiền tôi dành dụm kiếm được từ những ngày đầu đi làm thêm khi còn là sinh viên. Nó bên tôi những lúc tôi khó khăn nhất. Cũng giống như cô ấy. Tôi đã nhủ lòng mình, ngoài bố mẹ ra, có hai thứ tôi không bao giờ có quyền được từ bỏ khi mình đã trở nên giàu sang, đó là cô ấy và chiếc xe này! Nhưng bây giờ cô ấy nằng nặc đòi tôi phải từ bỏ nó. Tôi buồn! Nếu như bạn có thể từ bỏ một thứ mà mình đã nhủ lòng là không bao giờ, thì có nghĩa, bạn hoàn toàn có thể bỏ thứ tiếp theo nào đó, vào cuối cùng, bạn sẽ nhận ra rằng, trong cuộc đời mình, không có thứ gì là vĩnh viễn, mọi thứ đều có thể thay đổi ngay cả chính bản thân mình! Tôi chợt nghĩ: có lẽ đó là thứ cô ấy muốn, thay đổi tôi hoàn toàn cho hợp thời!
***
Tôi không có thói quen la cà quán xá, những khi rảnh, tôi thích tìm một chỗ nào đó yên tĩnh và một mình, sở thích đó có từ khi Hảo, người yêu tôi không còn thời gian để ríu rít bên tôi như thời còn là sinh viên nữa. Vòng xoáy công việc, cuộc sống và tham vọng, dường như đã cuốn cả hai chúng tôi theo hai con đường khác nhau, càng ngày tôi càng thấy cô ấy chạy xa tôi hơn và tôi cũng nhận ra, chính tôi cũng không còn giống tôi của những ngày xưa nữa.
Không phải caffe Wifi sang trọng, chỉ là một quán nhỏ ven sông trong lành và dễ chịu. Không gian yên tĩnh và sâu lắng nằm bên cạnh một thành phố ồn ào, hoa lệ không phải là dễ tìm. Nhưng tôi đã tình cờ tìm thấy nó chính vào cái hôm mà tôi và Hảo cãi nhau. Và thế là, có những khi tôi trốn cả những cuộc hẹn mệt nhoài với người yêu để tới nơi này. Chỗ ngồi quen thuộc của tôi là một chiếc bàn nhỏ, một chiếc ghế mây thanh nhã và đặc biệt là dưới một bụi tre ngà vàng óng.
Có khi tôi làm công việc của mình, có khi chẳng làm gì, chỉ là cho lòng mình đôi phút bình yên, cho trái tim lắng lại, và cho tôi có khoảng thời gian là chính mình, chàng trai nhà quê mộc mạc và giản đơn.
Trời mưa, cái mưa mùa thu phất phơ, không đủ làm ướt ai nhưng khiến cho đôi vai đôi lần run rẩy. Quán vắng người, không mấy ai đi uống cà phê lúc sáu rưỡi tối. Thỉnh thoảng những giọt mưa theo lá rơi xuống tóc tôi. Nhưng tôi mặc kệ. Sau một ngày dài, tôi mệt nhoài vì những kế hoạch kinh doanh, những con số về lợi nhuận và tiền bạc, cuộc sống của tôi dường như chỉ quay quanh những thứ ấy, ngay cả người tôi yêu, khi ở bên cô ấy, cô ấy cũng không ngừng tra tấn tôi về những thứ có liên quan tới chúng.
Áp lực về công việc và tình yêu khiến tôi rệu rã và kiệt sức, tôi cảm thấy như mình là một kẻ thực sự lạc lõng với cuộc sống hiện tại của chính mình. Nên tôi trở nên lười biếng ngay cả khi nghỉ ngơi, tôi như cây héo khô ủ rũ, tôi không muốn tránh những hạt mưa ấy nữa.
Nhưng tôi chợt nhận ra xung quanh trời vẫn mưa, chỉ riêng chỗ tôi ngồi là không, tôi nhếch môi cười: Thấy chưa, tới trời cũng chẳng ưa mình! Mưa cũng tránh mình ra! Tôi giật mình khi có người đáp lại lời tự trào của mình: Không phải đâu, là em đang ưu ái khuyến mại cho anh đó!
Nụ cười ấy, sáng hơn bất cứ ánh sáng nào tôi gặp và tiếng cười ấy trong hơn tất cả những giọt nước tinh khiết vỡ òa và đôi mắt ấy, như một rừng thu, tôi chưa bao giờ gặp một đôi mắt nào nâu như thế, mênh mông tới chơi vơi… Thoáng một chút bàng hoàng, tôi nhận ra em là cô gái hàng ngày vẫn pha và mang cà phê cho tôi, nhưng chúng tôi chưa bao giờ bắt chuyện với nhau và chưa bao giờ em mời tôi, chưa bao giờ em chúc tôi và chưa bao giờ tôi nhìn vào mắt em. Tôi chỉ nhìn trời, tôi nhìn vào những thứ khiến tôi mệt mỏi và tìm kiếm những thứ không có hoặc khó tồn tại trong đời này…
Chỉ là chưa bao giờ tôi nhìn em thôi, nên giây phút nhận ra em như thể cái phút giây người ta nhớ ra một người nhưng không nhớ tên. Rồi trong một buổi chiều nào đó, khi đang ngồi một mình ta lại chợt nhớ ra, thích trí và vỗ đét một cái vào đùi, cười ha hả: Nó tên thế mà mình quên khuấy đi mất. Thì ra là em! Đơn giản thế thôi!
Có lẽ những gì tôi biểu cảm trước em thú vị quá hay sao mà em che miệng cười. Em bỏ đi khi để lại cho tôi một câu bất hủ: Nhìn anh như đống rơm rạ vậy!
May mà em không nói: trông anh như đống rác. Rơm rạ có lẽ vẫn lịch sự quá chăng? Nhưng khi nhìn thấy em tươi cười với người khác bên cạnh thì ngay lập tức tôi thấy vô cùng giận dữ. Tôi nghĩ: Nếu như kể về tuổi tác thì tôi cam đoan là em đã không lễ phép với người hơn tuổi, nếu kể về vai trò thì là em thất lễ với Thượng đế, nếu kể về mối quan hệ xã giao thông thường thì em thật là vô duyên… Nếu như kể về mức độ quen biết thì em thật là suồng sã… Nếu như kể về… Tôi cứ thế ngồi mà lẩm nhẩm nghĩ về cái tội của em vừa gây ra với tôi.
Và rồi cả buổi tối tôi không sao ngủ được vì muốn trời sáng tới công ty kiểm tra lại xem sao.Vừa mới tới trước cửa, cô lễ tân xinh đẹp đã cười chào tôi: Chào sếp, hôm nay anh đẹp trai hơn hôm qua! Thấy chưa, rõ ràng là nhầm. Đáng nhẽ ra tôi phải ghi lại lời cô lễ tân mới đúng. Nhưng qua mất rồi mới nghĩ ra.
Cả phòng kinh doanh đã có mặt, tôi khẽ vẫy tay Vân, cô nhân viên xinh đẹp và trẻ nhất phòng. Vân tươi cười:
- Anh gặp riêng em có chuyện gì?
- À, tôi có chút chuyện riêng muốn hỏi cô.
- Vâng, anh cứ hỏi đi. Vân hào hứng, nhiệt tình.
- Cô, cô thấy tôi thế nào?
Sau câu hỏi của tôi thì Vân bật cười:
- Anh tài giỏi, đẹp trai, phong độ ngời ngời… dạo này chị Hảo lại phàn nàn gì về anh à? Biết ngay mà, con cá bắt được là con cá bé, nhưng anh yên tâm, lọt sàng xuống lia, vẫn còn em đấy… trong khi Vân liên tục phát thanh thì tôi chán nản bỏ vào phòng riêng.
Tôi ngồi một mình trong văn phòng thở dài: Có lẽ em nói đúng! Quanh tôi toàn bọn nịnh nọt! Tôi bỏ áo vest nới lỏng cà vạt cho dễ thở. Không khí trong phòng kín luôn khiến tôi cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Tôi nhớ là mình thích những cánh đồng thẳng cánh cò bay ở quê tôi, tôi thích những bờ đê dài nằm yên như một chú trăn không lồ lành tính nhưng mạnh mẽ, tôi thích những buổi cùng lũ bạn nhảy xuống con sông Luộc cuồn cuộn chảy để lặn ngụp thỏa thích, tôi thèm cái cảm giác buổi tối rủ nhau đi ăn trộm ngô rồi lên bờ đê ngồi nướng ăn…
Tháng mười ngày ấy như mênh mông hơn, mùa thu những ngày ấy như trở lại mới ngày hôm qua trong trẻo và sinh động vô cùng. Vậy mà lâu nay sao tôi lại có thể quên đi những điều đó? Tôi quen một mùa thu với ánh trăng vàng vọt bởi những ánh đèn pha, với những buổi chiều chật trội, chậm trãi bơi trên những con đường đông nghẹt và tắc thở bởi mùi xăng xe, những tiếng ga đều đều mệt mỏi, những khuôn mặt phờ phạc… Và ngày nào, tôi cũng ngoan ngoãn ngồi trong căn phòng hơn chục mét vuông, thở bằng thứ không khí đông đặc ấy… Đời người giới hạn hay không giới hạn chỉ là do mình tự lựa chọn và chịu trách nhiệm về nó. Liệu tôi có thể sống suốt đời với cái trách nhiệm nặng nề này hay không?
***
Tôi bắt chuyến xe sớm đầu tiên để về quê, không biết có phải cái câu nói kia của em không, mà tự dưng tôi thấy nhớ quê tới điên cuồng. Tôi cảm thấy như, chỉ cần chậm một giây nữa thôi là tôi có thể chết ngạt ngay tức khắc trong chính căn phòng từng là mơ ước và niềm tự hào của tôi. Tôi nhớ tháng mười, tôi nhớ mùa thu quê tôi, nhớ những ngày trong lành như sương sớm và tươi mới hơn bình minh ấy…
Trên xe, chỉ còn một ghế trống và trên ghế kẻ khuấy động cuộc sống của anh đang ngồi đó và hăng say ngắm xe trên phố. Cứ như kiểu em ấy lần đầu thấy ô tô, xe máy vậy. Nhưng chợt nhớ ra câu nói hôm nào khiến tôi thấy bực mình. Tôi không muốn ngồi gần một kẻ như thế, hơn nữa xét cho cùng, nếu tính về nhan sắc thì quả thật là em chẳng hấp dẫn tôi chút nào. Còn nếu xét về thái độ, thì em không đáng được hưởng niềm vui sướng khi được ngồi cạnh một người đàn ông tuyệt vời như tôi. Không hiểu sao, tôi lại tự nhận mình là một người đàn ông tuyệt vời trước em nhỉ?
Tôi còn đang cười ngây với cái ý nghĩ kỳ cục của mình thì bị anh phụ xe kéo tay nhét vào bên cạnh em! Sau đó anh ta còn cẩn thận hỏi tôi tới hai lần: Anh về Hưng Yên à? Và hai lần tôi đều gật đầu. Có lẽ anh ta nghĩ tôi là người ở quê lên phố, chứ nhất định không thể là người ở phố về quê! Người ta nhìn nhau qua quần áo, giày dép, bề ngoài…thời nào chả thế! Tôi khẽ thở dài. Ấy vậy mà cái kẻ ở bên cạnh thì chẳng thèm quay sang nhìn tôi lấy một lần. Chợt tôi thấy mình giận hờn như chàng trai mới lớn vậy.
Tôi nhắm mắt để có thể cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn. Khi người ta không mong thì mọi thứ sẽ đến nhanh hơn, còn khi mong thì mọi thứ dường như tới lâu hơn, khắc khoải hơn. Nhưng vài phút sau hình như vai tôi cứ nặng dần, nặng dần và rồi nặng thật sự. Em đã ngủ ngật trên vai tôi thật ngon lành. Tôi nhìn em trong vài phút, suy nghĩ xem có nên đẩy cái đầu ấy ra khỏi vai mình hay không?
Còn đang suy nghĩ, thì tôi cảm thấy như có người đang nhìn mình, tôi ngẩng lên thì thấy một anh chàng tầm tuổi em, đưa tay lên miệng khẽ ra hiệu là tôi im lặng, đừng ồn ào: Anh cho bạn gái em ngủ nhờ tí!
Tôi không nói được lời nào, miệng vẫn không khép lại nổi. Anh chàng còn nháy mắt anh cười rồi quay lên. Tôi nghĩ thầm: Không chỉ có cô nhóc này kì lạ mà cả chính người yêu cô ta cũng không thật bình thường. Hay là hôm nay, trên chuyến xe này,toàn người kì lạ như cô ấy!
Mà tại sao họ không ngồi cùng nhau khi mà bên em vẫn còn chỗ trống? Nếu cứ suy nghĩ về em thể nào tôi cũng điên lên mất. Vì thế, tôi tìm cách giảng hòa với đầu óc của mình và dần chìm trong giấc ngủ. Bên vai cũng không còn cảm thấy nặng nữa, mà chỉ còn cảm giác ấm áp của một người con gái đang kề sát bên tôi. Mùi hương con gái trong trẻo, thanh khiết ấy khiến tôi dễ chịu vô cùng. Nó khác hẳn mùi nước hoa nồng nặc trên người Hảo bây giờ.
Tôi tỉnh dậy bởi tiếng hét của ai đó. Trước mắt tôi là một cái đầu rối bù, nước miếng vẫn còn trên khóe miệng. Tôi nghiêm nghị: Em lau nước miếng đi. Anh chàng ngồi nghế trên vội vã lấy tay quẹt ngang miệng em một cái, còn em vẫn không ngừng nhìn tôi.
Sao tôi lại ngồi cùng anh?
Cô vừa mới chui vào đống rơm nhà tôi ngủ đấy!
Những người ngồi trên xe cười khúc khích, em lườm tôi một cái mà tôi thấy mình cháy hết cả mặt. Bạn trai kéo em xuống xe như sợ em có thể gây án mạng vậy!
Hóa ra, cô ấy ở trong đê còn nhà tôi ngoài đê. Không ngờ cô ấy lại cùng quê tôi. Đúng là con gái quê mình, thật khó hiểu! Yêu cũng thật kỳ lạ. Nhưng không giống Hảo của tôi, bây giờ cô ấy cái gì cũng đòi hỏi sự hoàn hảo, còn tôi, mãi là chàng trai quê “cục cằn”, dù có khoác lên mình một chiếc vỏ bọc khác thì cũng không thể khác được.
Quê tôi đây rồi, tháng mười, tôi lại về quê, tháng mười hanh hao và nứt nẻ, tháng mười mênh mông hơn bất cứ tháng nào trong năm. Những cánh đồng ngô xanh ngút ngàn, những ruộng éo cũng đã mọc xanh hòa vào cùng màu xanh của cuộc sống, con sông Luộc cũng trở nên hiền hòa hơn sau mùa bão gió, những chú bò hiền lành ngặm cỏ ven đê, còn lũ trẻ thì cũng nhau thả diều, nghe trong gió tiếng sáo bay vi vút…
Cuộc sống! Đây mới chính là cuộc sống của tôi, cuộc sống đã nuôi tôi lớn và cho tôi biết yêu. Thứ rung động của một chàng trai khi nào cũng mãnh liệt nhưng thầm lặng hơn! Tôi chợt thấy mình như đứa trẻ mười tuổi vậy. Nếu như thời gian có thể giúp con người hoàn thiện hơn thì thời gian cũng thật khắc nghiệt khi lấy đi của chúng ta quá nhiều thứ mà đôi khi chúng ta không biết.
***
Tôi lại gặp em trên chuyến xe đi, oan gia thì dễ gặp tri kỉ mới khó tìm. Tôi thở dài, nhưng không phải vì ngao ngán mà vì không biết còn chuyện gì sẽ xả ra với tôi khi ở gần em. Không lẽ, tôi còn có cả một chút hồ hộp lo lắng nên mới thở thật dài để lấy tinh thần? Ý nghĩ của cái thở dài nhiều khi cũng khác nhau lắm đó.
Lần này thì em chủ động tới ngồi cạnh tôi vì tôi lên xe trước. Em bắt chuyện tôi, nhưng mà như là khiêu khích tôi vậy:
Không ngờ lại cùng quê với anh!
Như thể làm em mất mặt lắm không bằng?
Mặt tôi trông dễ mất như thế à?
Video đang HOT
Tôi chả biết nói sao nên đánh trống lảng:
Người yêu em không đi cùng em à?
Người yêu nào?
Cái anh chàng lau miệng cho em ấy!
Không hiểu sao tôi lại nhớ đến và nói ra chi tiết ấy chứ không phải chi tiết như anh ta ngồi ở phía trên cô ấy hay là anh chàng xuống cùng cô ấy…
À…
Em “à” một tiếng ra bộ đã hiểu, rồi thản nhiên:
- Tôi cho đi tàu bay giấy rồi!
Tại sao? Hai người cãi nhau à? Tôi tò mò.
Không, là dám để tôi ngủ trên vai người lạ!
“Trời đất” suýt chút nữa thì tôi thốt lên như vậy. Không lẽ thời thế thay đổi hết rồi. Người ngoại tình không có tội, kẻ có tội là nhìn thấy người ta ngoại tình mà không ngăn cản. Nếu như lấy em làm vợ, thì tôi nguy mất. Không hiểu sao tôi lại nghĩ như thế!
Tôi chợt có cảm giác mình muốn biết mọi thứ về cô gái này. Quả thật nếu được biết mọi thứ về em thì hẳn sẽ có vô vàn những chuyện thú vị mà tôi không thể tưởng tượng được. Tôi lại gợi chuyện:
Em là sinh viên à?
Vâng, anh là ăn xin à?
Tôi đang há mồm, cái tư thế vô cùng mất lịch sự, nếu Hảo của tôi mà nhìn thấy chắc chắn là tôi sẽ nghe cằn nhằn suốt cả tuần mất! Còn cô gái này thì nhìn tôi cười:
Tôi đùa anh thôi. Không anh chàng ăn xin nào lại đẹp trai như anh đâu! Răng anh đẹp đấy!
Tôi cố tình cười hở rằng như muốn chứng minh ràng cô ấy hoàn toàn đúng. Hôm ấy, chuyến xe buýt nhanh kinh khủng, tôi cứ tưởng thể nào bác tài cũng bị cảnh sát giao thông phạt vì chạy quá tốc độ nhưng mà chờ mãi chả thấy gì, chỉ thấy mình phải xuống trước khi mình muốn mà thôi!
Tôi nhận ra, tôi háo hức với mọi thứ khác hẳn ngày thường, cải vẻ ủ rũ bay đâu mất, tôi cảm thấy cuộc sống này thú vị vô cùng. Tôi như chàng trai ngày đêm mong mình lớn và hôm nay tôi nhận ra mình vỡ giọng, ôi, cái giọng nói của một người đàn ông nó khiến cho tâm trí một cậu bé cảm thấy tự hào và vui sướng vô cùng, tới mức cậu ấy cứ hát suốt ngày những bài có những đoạn cao vút. Nếu như cuộc sống của bạn xuất hiện một người thú vị, nghĩa là bạn thật may mắn biết nhường nào vì chính người ấy mang đến cho bạn những màu sắc vô cùng sinh động và bất ngờ, khiến chính bạn cũng phải háo hức với cuộc sống!
Suốt đoạn đường về nhà, tôi tự hỏi mình: Điều gì làm mình vui nhất? Đó là khi ở bên cô ấy. Điều gì làm mình bất ngờ nhất? Đó là khi ở bên cô gái ấy. Điều gì làm mình tự tin nhất? Đó là khi ở bên cô ấy. Và ai làm mình cười nhiều nhất? Đó là khi có cô ấy ở bên… Tất cả những câu hỏi, tôi chỉ có một câu trả lời!
***
Hảo ngồi chờ trong căn hộ của tôi, của phòng mở là tôi biết ngay, một cô gái xinh đẹp ngồi đó, hấp dẫn và ngọt ngào, nhưng tôi lại thấy tâm trạng trở nên căng thẳng. Tôi quẳng đồ xuống đất và ôm hảo vào lòng: Anh nhớ em chết được! (Kì lạ là đàn ông luôn trang bị cho mình sự lừa dối hoàn hảo khi phải đối mặt với những tình huống như thế này, và tôi cũng có nó). Tôi cứ tưởng nàng sẽ nhiệt tình mà trao tôi một nụ hôn nồng nàn, nhưng Hảo đẩy tôi ra, mặt mũi cau có:
Người anh toàn mùi mồ hôi và xe buýt. Sao anh lại đi xe buýt mà không thuê xe đi?
Tôi thở dài, uể oải ngồi xuống ghế:
Anh thấy mệt rồi. Em đợi anh có việc gì không?
Tại sao anh biến mất mà không nói cho em biết? Anh có biết sếp giận tới mức nào không? Anh có biết cuối tuần rồi có buổi kí kết hợp đồng quan trọng không? Không những thế, anh còn tắt điện thoại. Anh còn định sống trên mây trên gió tới bao giờ hả Dương? Anh muốn thành cái gì trên mảnh đất này? Em thấy mệt mỏi lắm rồi!
Anh cũng mệt rồi, cả hai chúng ta cùng nghỉ đi em. Em cũng nghỉ đi được không?
Hảo nhìn bộ dạng tôi với vẻ mặt khó chịu rồi nàng đẩy cửa giận giữ ra về. Chỉ còn lại tôi trong mớ hỗn loạn của riêng mình.
Yêu một người là như thế nào? Yêu một người có thể là vĩnh viễn yêu người ấy hay không? Bất kể mọi thứ có thay đổi, ta vẫn yêu người ấy! Tôi vẫn yêu Hảo chứ? Tôi tự hỏi mình và băn khoăn muốn tìm cho mình một câu trả lời. Không lẽ bao nhiêu năm yêu nhau chúng tôi vẫn chưa thực sự hiểu hết về con người của nhau sao?
***
Tìm kiếm một niềm vui mới khi niềm vui cũ đã đi, nhưng nếu như tìm kiếm một người mới khi người cũ vẫn còn thì có lẽ tôi đã là kẻ phản bội, bạc tình. Xong, vẫn không thể kiềm chế đôi chân tự tìm tới nơi này, ngồi uống cà phê và nhìn em làm việc. Thế thôi mà lại thấy cuộc sống nhẹ nhàng và sinh động hơn.
Khi vắng khách, em lại tới thăm tôi và nói vài câu gì đó khiến tôi cười nghiêng ngả. Có lần em hỏi tôi:
Anh có người yêu rồi đúng không?
Ờ. Tôi khẽ đáp
Anh yêu người yêu anh như thế nào?
Tôi suy nghĩ một lát rồi hỏi lại em, vì quả thật, tôi không biết mình yêu người yêu mình như thế nào nữa.
Thế em yêu người yêu em như thế nào?
Như một kẻ ăn xin đói khát đứng nhìn con ngỗng quay vàng ươm, thơm nức qua một chiếc cửa kính dày cộp trong một buổi tối giáng sinh rét mướt…
Tôi cứ như một đứa trẻ đang há mồm ngồi nghe bà kể một câu truyện cổ tích hấp dẫn dài trong một câu dài chưa có dấu chấm vậy. Tôi trả lời em với cái vẻ ngây ngây của mình. Bởi những gì em nói nó ngoài sức tưởng tượng của tôi.
Ờ, có vẻ thú vị ha!
Anh chưa trả lời nha!
Ờ, anh yêu người yêu anh tới mức tất cả những người phụ nữ đẹp qua trước mặt anh đều là ngỗng hết!
Dù sao chúng ta cũng có một điểm chung: rất chú ý tới ngỗng!
Em khẽ nhún vai rồi bỏ đi. Tôi ngồi lại như một kẻ ngây ngô! Không hiểu ý em là sao? Tôi thiếu nhạy cảm hay vì em quá sâu sắc? Thật là lạ, hình như đôi mắt nâu ấy nhìn tôi như oán trách, sao em lại dành cho tôi ánh mắt ấy? Tôi chợt nhớ có ai đó đã đọc cho tôi nghe: những người da trắng mắt nâu, bỏ đi thì tiếc, nhìn lâu thì thèm? Không lẽ tôi thèm em? Thèm em hay thèm cà phê? Bỗng chợt ý nghĩ ấy hiện lên trong đầu tôi rồi cứ quẩn quanh ở đó không chịu đi, quản quanh cả trong giấc mơ dài đêm ấy!
Còn anh chàng người yêu của em, tôi chợt nhận ra có vẻ như anh chàng không hấp dẫn tới mức được em ví như một con ngỗng quay đặt trong tủ kính của nhà hàng trong khi em chỉ là một hành khất đói khát trong một đêm giáng sinh rét mướt. Tôi nghĩ em có thể xé xác anh chàng ra ăn bất cứ lúc nào ấy chứ! Vậy người mà em thèm được ăn ấy là ai?
***
Hảo tới gặp em và cô ấy tới gặp cả tôi. Tôi không biết Hảo nói gì với em, nhưng cô ấy bảo tôi mãi mãi là thằng ngu. Ờ, thế mà cô ấy yêu một thằng ngu mãi mà không biết. Cô ấy dành cho tôi mọi thứ tốt nhất thì tôi lại toàn đi lựa chọn những thứ ngược lại. Cô ấy, không thể chấp nhận một thằng khùng như tôi, nếu không, cô ấy sẽ điên mất. Tôi yên lặng nghe Hảo nói, và bình yên để Hảo đi. Như cô ấy mong muốn. Nhưng trước khi đi cô ấy bảo: em đã nói với cô bé ấy rằng:
Em đã có bầu với anh và hãy tránh xa anh ra!
Đàn bà là thế, độc quyền, chiếm hữu và ghen tỵ. Người đàn ông cô ấy không muốn, nhưng người khác đừng hòng mà có thể có, nhất là người yêu người đàn ông ấy. Nhưng chả biết em có yêu tôi không? Đàn bà luôn nhạy cảm, nghĩa là Hảo đã nhận ra là em yêu thích tôi. Trong lòng tôi có một cảm giác vui sướng kì lạ, chỉ muốn hét lên cho vỡ toang lồng ngực. Đúng là Hảo luôn thông minh hơn tôi. Điều này tôi chưa bao giờ dám phủ nhận.
Tôi lao tới quán cà phê, cứ ngỡ thế nào em cũng khóc lóc khổ sở, hay sẽ ngồi co ro ở một góc nào đó trong quán, em sẽ ngước đôi mắt đỏ sọng nhìn tôi căm hận… nếu như em yêu tôi thật như Hảo nói.
Vậy mà khi tới nơi, em đang tung tăng đi lấy một ly cà phê nâu, một đĩa hạt dưa và ngồi ung dung nhấm nháp. Tôi đứng thêm vài giây để trấn tĩnh sự hụt hẫng của mình. Tôi hỏi: Hảo tới gặp em à? Em tỉnh queo: vâng, người yêu anh đẹp thật! Ờ! Tôi chán nản. Này, sao cái vẻ mặt của anh lại như thế hả? Không lẽ bây giờ anh cũng nhìn em giống con ngỗng hả? Tôi khẽ giật mình: à, cái đó em vẫn nhớ à? Vâng! Em lạnh lùng.Tôi liền trả thù: Nhưng mà em có phải là đàn bà đẹp đâu, anh nhìn em vẫn là em thôi! Chả ra được cái gì!
Chợt em im lặng, im lặng mãi, tôi thấy dài như cả thế kỉ vậy. Vừa mới cười mới nói, ngay lập tức lại như hờn như dỗi?! Tôi thấy mình vô duyên như bù nhìn, chả biết làm sao có thể phá bỏ cái không khí im lặng này! Và rồi lại là em lên tiếng, cái sự lên tiếng khiến lòng tôi vỡ loảng xoảng: Là anh đã ngủ cùng cô ấy sao? Tôi muốn thử em nên gật đầu.
Khi em ngẩng lên nhìn tôi, đôi mắt nâu như lửa cháy, lại như có nước long lanh. Tôi hỏi như một đứa trẻ mắc lỗi:
Em khóc à?
Không. Anh chưa hỏi tên em đó
Ờ, vậy tên của em có thể nói cho anh biết không? Tôi hỏi em như cái máy.
Vì thích mưa, nên em thích tên mình là Vũ! Em tên Vũ!
Còn anh là Dương.
Tôi nói như cây nương theo gió. Một người đàn ông ba mươi có thể bối rối tới mức ấy trước một cô gái hai hai tuổi không? Vậy mà tôi như một chàng trai mười chín tuổi và lần đầu biết yêu vậy. Mới mẻ, lạ lẫm và hồi hộp!
Em nói nhưng không nhìn tôi:
Là anh cần em, nếu không anh sẽ héo hắt mà chết!
Đúng rồi! Tôi nói như reo lên.
Nhưng em cũng cần anh, nếu không em cũng chết vì ngập úng mất!
Đúng thế! Tôi vui mừng.
Vậy là em đã tỏ tình với anh rồi, tỏ tình khi biết anh đã ngủ với người đàn bà khác.
Và rồi em bỏ đi giữa khi trời đổ mưa, cơn mưa mùa đông mà sao hối hả như mùa hạ, tôi không kịp giữ em lại nên phải đuổi theo em. Có lẽ cả đời này, tôi luôn phải đuổi theo em, vì chẳng biết lúc nào em sẽ chạy, và luôn phải đoán ý em vì chẳng biết em sẽ nói gì, và sẽ suốt đời yêu em trong hồi hộp vì chẳng biết em sẽ đáp lại ra sao… Có lẽ em nói đúng, chúng tôi sinh ra là để cho nhau. Tôi điềm đạm để cho em nông nổi. Em bồng bột để cần tôi chín chắn. Em hờn dỗi là để tôi kiên nhẫn dỗ dành… Ôi và em là gì trong đời này, tôi cũng nguyện là thứ cần thiết nhất của em…
Cuối cùng thì tôi cũng đuổi kịp em, không ngờ em lại chạy nhanh tới vậy. Tôi hỏi em:
Em khóc à?
Không!
Em lắc đầu rồi nhìn tôi:
Anh định bắt cá hai tay đấy hả đồ khốn, đồ xấu xa!
Này, em có biết, xúc phạm người khác là có thể bị kiện không hả?
Tưởng anh hiền lành như rơm rạ, tưởng anh tử tế con nhà lành, thế nên tôi mới… ai ngờ cũng là hạng Sở Khanh!
Này, nhóc con, chưa học gì về sức khỏe sinh sản phải không? (Trời đất, sao tôi thấy mình tự tin đến thế), có muốn anh dạy không? Ai bảo em ngủ cùng là làm chuyện đó hả? Nếu vậy, theo cái đầu óc đơn giản của em, thì em cũng ngủ cùng anh rồi đó! Anh bắt đền vì là em chủ động hết đó nha!
Tôi thích thú quan sát khuôn mặt em, sinh động vô cùng. Em kéo chiếc cặp to của mình, lấy ra chiếc ô, em nhìn tôi bình thản:
Tin anh! Nhưng… đừng tưởng yêu em mà dễ nha!
Sao? Khó như thế nào?
Anh biết bơi không? Biết nặn pháo đất không? Biết chơi khăng, chơi vút không? Biết chơi ăn cam ăn quýt không? Biết chơi bắn nhau không? Biết nhảy dây, cướp cò không….??
Anh, anh chỉ biết chơi ăn cam ăn quýt thôi, còn lại, anh quên mất rồi!
Vậy thì anh học đi đã! Đừng tưởng yêu em mà dễ nha!
Trời đất, quả thật, suốt đời này, tôi sẽ vì em mà đau tim tới chết.
Theo Guu
Phép Màu Thời gian
"Ngươi đã thay đổi quá khứ dẫn đến nhiều hệ lụy cho tương lai. Số mệnh mỗi người điều được định sẵn, thay đổi nó là một chuyện nghiêm trọng. Nhân qủa tuần hoàn. Ngươi sẽ phải gánh chịu..."
MI VÀ 13 NGÀY HẠNH PHÚC
Ngày X
Những luồn ánh sang yếu ớt cố tìm cách len lỏi qua khe cửa sổ phòng. Mở tung cửa sổ, bầu trời xanh thẫm rãi rác một ít mây trắng bềnh bồng, tiếng chim ríu rít líu lo, lớp sương mờ mờ thoắt ẩn hiện cành hoa sữa đã nở bông đầu tiên. Một buổi sớm với cái bình minh đẹp lạ thường.
Nhẹ bước trên con đường quen thuộc đến tiệm coffee FIL. Thầm nghĩ nhất định phải xin anh chủ tăng lương cho mình vì đều đến sớm mỗi sáng. Đeo vào headphone, vẫn vơ hát, vẫn vơ bước. Lòng nhẹ tênh như thể mọc cánh bay tận cung đàn. Chợt một bàn tay nắm lấy cánh tay tôi giựt mạnh lại phía sau. Còn đang hoảng hốt thì ngay tấp lự, chiếc ô tô lớn lao như tên lướt ngang mặt tôi. Tưởng chừng như bàn tay kia kéo chậm 1,2 giây nữa có thể tôi sẽ thật sự lên cung đàn. Quay người lại để xem chủ nhân sở hữu bàn tay cứu mạng. Là một chàng trai khoảng ngoài 20, lớn hơn tôi chừng 2, 3 tuổi. Mái tóc xéo lãng tử vốn dợn bềnh bồng, tựa những đám mây rải rác. Làn da trắng như đóa hoa sữa. Mắt chạm mắt, màu xanh bầu trời ánh lên trong mỗi tia nhìn. Anh là người ngoại quốc?
-"Em ... không sao chứ?" - giọng nói thanh thót như tiếng chim ríu rít. Bình minh, anh thực là bình minh sáng nay. Cái bình minh đẹp lạ thường ấy.
-"Em không sao, rất cảm ơn anh!"
-"Qua đường phải nhìn kĩ tí, đèn cho người đi bộ vẫn còn đỏ mà" - anh khẽ cau mày.
-"À, em vô ý quá!" - tôi nhìn lên cột đèn giao thông phì cười.
-"Em không định đền ơn ân nhân cứu mạng?"
-"ưm ... 1 tách cafe nhé, sẽ rất ngon đấy!"
Tôi dẫn anh đến tiệm FIL coffee và cũng là nơi tôi làm thêm.
-"Anh từng đến đây à? Sao em không thấy anh nhỉ?"
-"ừm ... chưa, chưa bao giờ cả" - anh nghĩ ngợi giây chốc.
-"Sao có vẻ anh rành đường thế?"
-"Là sao?"
-"Lúc nãy em không hướng dẫn mà anh vẫn chạy đến được đây."
-"À ... Anh từng nghe bạn anh nói thôi. FIL coffee nổi tiếng mà."
-"Mà em chưa biết tên anh đấy."
-"B-L-A-U-W" - Anh đánh vần từng chữ - "Blauw Nguyễn Quang, gọi anh là Blauw là được rồi!"
-"Tên anh lạ nhỉ ! À, còn em tên Mi, Khả Mi"
-"Hì, anh biết rồi..." - tôi nhìn anh tỏ vẻ ngạc nhiên, dường như anh đã đọc được câu hỏi từ ánh mắt tôi, khi tôi chưa nói, anh tiếp lời - "À không, anh quen miệng thôi!"
Anh chàng này thật lạ lùng. Dường như anh đã biết tất cả về tôi (?). Vậy sao anh phải che giấu điều đó ? Nhưng anh đã không muốn nói nên tôi cũng không thể ép.
Ngày X 2
Tối nay tôi có một cái hẹn với anh. "Mi ơi! tối nay có hội chợ, đi với anh nhé!" - tin nhắn gửi từ sáng mà cứ cách ít phút tôi lại mở ra xem rồi cười tủm tỉm. Tôi chẳng dại gì từ chối cái hẹn từ một chàng đẹp trai như anh.
7h30 tối. Anh đến đón tôi bằng một chiếc mô tô phân khối lớn. Tôi lên xe, tay để trên vai anh.
-"ủa, chiếc 4 chổ của anh đâu?"
-"Tối nay đông ghê, đi xe 2 bánh cho tiện!"
-"Làm hại em mang giày cao gót này" - tôi nũng nịu.
Anh không nói gì mà chỉ cười nhẹ rồi vặn tay ga. Lướt thật nhanh qua những con phố ít người. Rồi bất chợt dừng lại ở 1 trung tâm thương mại. Anh kéo tay tôi và 1 gian hàng giày dép. Toàn là hàng hiệu, là những đôi giày mà có lẽ tôi phải thắt lung buộc bụng vài tháng trời mới có thể sắm được.
-"Em thích giày búp bê hay giày vải?" - Anh hỏi tôi. Trong lúc tôi còn ngẩn ngơ trước 1 tủ chất kin kít là giày là dép thì anh đã chỉ tay vào một chiếc giày vải màu trắng-hồng cực dễ thương - "đôi đó nhé, hợp với em đấy!"
Tôi cứ ngồi thừ ra đó. Còn anh thì mang từng chiếc vào chân tôi. Có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ có ngày mình được hóa thân thành nàng lọ lem như thế này. Một bạch mã hoàng tử đang mang vào chân mình một đôi giày thủy tinh ... À không, một đôi giày vải dễ thương.
Đứng lên, xoay 1 vòng thật nhẹ. Tôi không giấu được niềm vui trên gương mặt mình.
-"Anh tặng em đó, em mang rất dễ thương!" - anh cũng cười thật tươi.
-"Cảm ơn anh nhiều lắm lắm!"
Tôi và anh không đi hội chợ nữa mà ăn tối ở 1 nhà hàng Pháp. Ăn những món mà tôi nghĩ nếu không gặp anh, suốt cuộc đời này chắc sẽ không bao giờ biết chúng, chứ đừng nói đến việc nếm mùi vị cực ngon của chúng.
10h tối. Anh chở tôi ra ngoại ô. Anh chạy thật nhanh vì đường ít người. Gió lùa vào tóc tôi. Xung quanh thật yên lắng, chỉ nghe tiếng máy xe cùng thanh âm vù vù của gió. Tay tôi tự bao giờ đã ôm anh.Vì sợ ngã hay vì thích cảm giác ấm áp này ? Anh lướt nhanh như thời gian. Đã 11h hơn.
-"Mình về nhé, khuya rồi!" - anh xoay lại hỏi tôi.
-"Vâng"- tôi khẽ mỉm cười.
Về đến nhà đã 12h30. Anh tạm biệt và hôn nhẹ lên trán tôi. Lên đến phòng thì tôi năm vật ra giường mà suy nghĩ. Cơ mặt tôi mỏi nhừ vì cứ cười suốt. cảm giác lâng đâng khó tả khi anh nắm tay tôi, nhìn tôi rất lâu rồi hôn trán tôi. Chân chạm đất mà hồn tôi như bay tận chín tầng mây. Mọi chuyện đến với tôi thật vồn vã và đầy bất ngờ.bấy giờ, tôi có cảm giác mình là người hạnh phúc nhất trần gian này.
***
Và những ngày sau đó, anh luôn dành cho tôi nhiều điều bất ngờ và lãng mạn. anh luôn đến tiệm coffee FIL phụ tôi. Anh làm tặng tôi 1 hộp chocolate kiểu Pháp. Anh vẽ chân dung tôi rồi đóng khung lại treo trong nhà. Anh chụp rất nhiều hình tôi, lúc làm việc, lúc đi chơi, lúc ăn uống, ...
-"Nếu lỡ anh có chết trước em , hãy đốt nó cùng anh để có thể ngắm em mỗi ngày."
-"Anh nói nghe ghê vậy, lúc anh chết chắc mình già nua rồi!"
Tôi và anh cười vang cả tiệm.
***
Ngày X 12
Nghĩ lại tôi thấy những chuyện đến với tôi thật nhiều màu sắc. Từ ngày gặp anh, tôi vốn là 1 cô gái yêu đời lại yêu đời hơn thế. Anh giúp tôi trải nghiệm rất nhiều điều trong cuộc sống và luôn dành cho tôi những gì thật tốt đẹp.
Vừa nhận được tin nhắn tôi đã nhanh chóng thay quần áo và vội bước. Đi ngang đường, chợt tiếng còi in ỏi từ đâu đó tống thẳng vào tai tôi. Quay sang phải, ánh sáng chói lòa của một chiếc xe hằn vào đôi mắt.
BLAUW VÀ DÒNG THỜI GIAN
Ngày X 1
Tôi không còn hiểu bản thân mình nữa. Thậm chí còn không xác nhận được mục đích sống bấy giờ. Cái nắng nhạt buổi chiều hắt vào mắt tôi, ánh lại những tia sáng, còn đâu đó những giọt lệ sót lại. Hay chưa kịp tuôn ra?
Đây là đâu? Con đường này là đâu? Tôi đã đi thế này bao nhiêu lâu rồi? những câu hỏi do lí trí đặt ra cố thúc đầy sự tỉnh táo. Nhưng mụ mị đã tạo thành lớp sương dày mù mịt bao lấy con tim. Sự tỉnh táo lí trí giờ chỉ như vài tia sáng yếu ớt so với con tim đã mụ mị. Chẳng buồn trả lời. chẳng ngại mọi ánh mắt nghi ngại dò xét của người khác khi tôi ôm ảnh tang của Mi đi suốt con đường. Mi đã chết, sự thật đã vậy, cớ sao tôi vẫn còn luẩn quẩn trong u mê.
Bước chân mỏi nhừ. Dừng lại. Thoáng nhìn quanh, tôi đang đứng trước tiệm cafe. FIL coffee, 1 tiệm khá nổi tiếng ở thành phố này. Và cũng là nơi làm thêm của Mi. Nghĩ ngợi giây lát, tôi bước vào trong. Chọn ở một góc khuất người ngồi xuống. anh chủ tiệm cầm trên tay 1 tách coffee in họa tiết bắt mắt tiến lại gần.
-"Anh đợi em lâu rồi đó!"
-"Đợi em?" - tôi ngỡ ngàng
-"Sáng qua nghe tin Mi bị tai nạn trên đường đến làm. Anh đoán thể nào em cũng lại."
-"Anh biết em ư?"
-"Em thích Mi đúng không? mỗi sáng em đều ngồi ở quán ăn đối diện chăm chỉ quan sát Mi, còn chụp lén nữa. Anh ngồi trên lầu quan sát rất rõ. Chỉ có Mi là ngốc chưa biết thôi ! Anh cũng buồn lắm. nhưng mà mọi chuyện sẽ qua thôi."
-"Cảm ơn anh ! Tách này là ...?" - tôi cầm tách cafe in họa tiết bắt mắt lên.
-"À ... đây là loại pain-change! ĐAU KHỔ, rồi sẽ THAY ĐỔI. nghe nói loại này có phép màu đấy!" - anh chủ nháy mắt rồi bước đi.
Phép màu ư ? Tôi cũng mong lắm cái điều từ truyện cổ tích đó.
Tôi đã yêu Mi ngay từ lần đầu gặp mặt. Không phải một cơn say nắng hay một chút yêu. Tôi biết chắc như vậy. vì Mi là người con gái đầu tiên làm tôi có cảm giác e ngại khi gặp, nhớ nhung và ăn ngủ không yên. Một cảm giác lạ mà tôi chưa từng cảm nhận ở bất kì người con gái nào khác. Tôi gặp được em giống như định mệnh vậy, và nó trói chặt lấy con tim tôi. Tôi dõi theo chân em mỗi ngày, dù em chưa bao giờ gặp mặt tôi. để rồi hôm qua đợi mãi ở quán ăn mà vẫn chưa thấy em đến tiệm cafe, tin tức từ TV vang vọng. "Sáng nay lúc 6h30 ngày x, người ta phát hiện xác chết của 1 cô gái tên Lê Khả Mi (sinh năm 1992). Theo lời người đi đường, cô đã vượt đèn đỏ cho người đi bộ và một ô tô lớn đụng phải rồi bỏ chạy .."
Anh còn chưa nói em biết tình cảm của anh. Anh vẫn còn chưa làm em thật hạnh phúc mà em giờ đã mất. Những giọt lệ lại lăn dài. Làm ơn cho tôi 1 cơ hội, 1 cơ hội nữa để nói 3 từ đơn giản, để em biết tôi yêu em đến dường nào. Làm ơn hãy cho tôi ... 1 phép màu.
[ Như một định mệnh tình yêu. Mong điều gì đó trải dài thêm số phận để có thể nói được 1 tiếng yêu. Bỗng thứ cảm giác nóng hực nhưng đậm mùi đắng cafe xuất hiện . tách cafe nóng dần rồi khuấy đảo. 1 phép màu từ truyện cổ đang xảy ra ... Thời gian]
Ngày X
Bừng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm tấm lưng. Tôi đang ở trên giường mình. Là mơ ư, sao lại thật đến thế? Không, trên tay tôi đang cầm tách coffee in họa tiết bắt mắt, là thật. Nhìn sang cuốn lịch treo tường. Hôm nay là ngày X. Động tác nhanh chóng, cái nhìn hướng vào đồng hồ. 6h5', những suy nghĩ song song với hành động. Mi gặp tai nạn lúc 6h30. Còn khoảng 25' nữa. Vậy là phép màu đã cho mình 1 cơ hội. Chạy thật nhanh đến đoạn đường tới FIL coffee. Là Mi, em đang chuẩn bị qua đường, gần đó là 1 chiếc ô tô lớn đang lao tới. Tôi nhanh chóng kéo tay em lại. thật suýt soát, ngỡ chỉ chậm 1,2 giây nữa tôi sẽ lại mất em.
***
Ngày X 2
Tôi đã có cái hẹn đầu tiên với em. Hôm nay, em cười suốt làm tôi thấy thật hạnh phúc. chở em về đến nhà đã 12h đêm.
-"Rất cảm ơn anh về tối nay ạ!" - em cười với vị kẹo caramen ngọt ngào.
-"Tạm biệt em!"
-"Chào anh nha!"
Tôi tiến nhẹ lại và đặt lên trán em 1 nụ hôn.
-"Ngủ ngon nhé! anh về!"
Tôi về đến nhà mà lòng cứ thổn thức không yên. Cái nhớ da diết bao trùm lấy tôi.
***
Ngày X 12
Hôm nay em bị bệnh, tôi đã chăm sóc em cả ngày. Nhìn em dần khỏe lại mà lòng tôi đầy an yên. tối đến, tôi về nhà tắm rửa rồi lái xe lại nhà em. Nhìn thấy em đang đi qua đường , tôi bấm còi. Em quay lại hốt hoảng. ánh sang đèn xe hắt vào mắt em, làm em té xuống đường. Tôi nhanh chóng ra xe đỡ em :
-"Anh làm em hết hồn, tưởng lại bị xe tông nữa chứ" - em thoáng cau mày.
-"Anh xin lỗi, anh chỉ muốn ra hiệu cho em"
-"Không chịu đâu, bắt đền anh đó!" - em nũng nịu. Nhìn em như thể con mèo tội nhiệp.
-"ờ ... mà em bớt sốt chưa?" - tôi bế thốc em lên xe.
-"Hết nghẹt mũi rồi, còn nóng không à!"
-"Vậy mình ăn món trung đi, nên thuốc lắm" - tôi điều khiển chiếc xế hộp chậm rãi - "sao em ra nhanh vậy? anh chỉ vừa gữi tin nhắn ít phút thôi mà, nhớ anh hả?" - tôi cười trêu chọc.
-"Ai ... ai thèm nhớ anh chứ." - vẻ bối rối hiện lên trên từng cơ mặt Mi, má ửng hồng.
***
-"Làm sao ngươi có thể ngược dòng thời gian về quá khứ?"
-"Là tách cà phê, à không, là phép màu của một tách cà phê."
-"Lại là nó?! Chẳng lẽ niềm tin, khát vọng con người lại mạnh mẽ đến mức có thể tạo ra phép màu..."
-"Nhưng ... ông là ai?"
-"Ngươi đã thay đổi quá khứ dẫn đến nhiều hệ lụy cho tương lai. Số mệnh mỗi người điều được định sẵn, thay đổi nó là một chuyện nghiêm trọng. Nhân quả tuần hoàn. Ngươi sẽ phải gánh chịu ..."
Tiếng mưa vồn vã vang lên giữa đêm. Ồn ào và hỗn loạn. Như lòng tôi hiện giờ. Tôi bừng dậy, tấm lưng lại đẫm ướt vì mồ hôi. Là 1 giấc mơ(?) hay 1 lời cảnh báo? Nỗi sợ hãi nhốm lên rồi bùng phát. Không phải tôi sợ những lời nói kia, mà là sợ sẽ mất em lần nữa. Hạnh phúc chỉ mới vừa có được. Tôi không thể đẻ mất nó. Tựa đầu lên kính cửa sổ, mưa vẫn vội vã rơi, không hề đợi chờ. Như dòng thời gian ...
***
Ngày X 13
Tôi đã rảo bước khắp 9 trung tâm thương mại, 13 cửa hàng trang sức cao cấp và 27 gian hàng trang sức hang hiệu để cuối cùng chọn ra cặp nhẫn ưng ý nhất. Việc đó ngốn cũng không ít thời gian của tôi. Tôi sẽ cầu hôn Mi. sẽ không là vội vã với tôi và dòng thời gian này. Khi tương lai không biết trước thì hãy trân trọng từng phút giây bên nhau. Tôi hẹn em lúc 9h tối. Chọn bộ vest đen lịch lãm và mua 99 đóa hồng. Bây giờ là gần 9h và tôi đang lướt nhanh trên chiếc 4 chổ đến nhà Mi. Con đường hạnh phúc đang mở rộng trước mắt. Chợt đầu tôi lại lục trong mớ kí ức hỗn độn để rồi kéo lên một giọng nói lạ lẫm nhưng từng nghe. "Nhân quả tuần hoàn, ngươi sẽ phải gánh chịu."
Ngày X 14
Báo z đưa tin
"Tối hôm qua ( tức ngày 13 x ), vào khoảng 21h xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Làm 1 người chết và 1 người bị thương đang cấp cứu. Theo những thông tin ban đầu. Người điều khiển xe tải có nồng độ cồn vượt quá giới hạn cho phép đã tông thẳng vào 1 ô tô 4 chổ. Người chết là một chàng hot boy người Pháp gốc Việt đã tốt nghiệp đại học tại Pháp. giới tính nam, tên Blauw Nguyễn Quang (sinh năm 1990). Nạn nhân chết ít phút sau đó."
******
[ Với chút hơi thở cuối cùng còn sót lại, anh nhấn SENT những kí tự đã soạn sẵn rất lâu ... ]
******
Ngày X 13
Bây giờ đã là 9h, sao anh vẫn chưa đến nhỉ. Vì anh luôn rất đúng giờ mà, điện thoại tôi chợt rung lên vì tin nhắn. [Mi, anh rất yêu em!] . Cuối cùng anh cũng đã nói 3 từ đơn giản đó với tôi. Giây phút mong đợi bao ngày qua cuối cùng cũng đã đến. Tôi ngỡ như con đường hạnh phúc đã mở rộng trước mắt mình. niềm vui khôn tả...
Theo Guu
Để yêu anh lần nữa ! Duy bỗng giật mình khi ý thức được thời gian Ngân đi khỏi. Quá nửa đêm, khu vực gần bến xe an ninh không hề tốt, Ngân đi đâu? Câu hỏi làm Duy bật ngay khỏi sofa và chạy đi tìm Ngân như điên dại trong mớ suy nghĩ hỗn độn chen ngang Ngân đang khủng hoảng tột độ, khủng hoảng, là khủng...