Đừng tưởng gái văn phòng là “rau sạch”
Mới đầu, việc của em là làm lễ tân, sau lên làm nhân viên phòng hành chính, và việc chính bây giờ là đi tiếp khách với sếp.
Ai mà biết em Mai Hương ở cơ quan tôi và những thiên diễm tình của em ấy thì chắc đều chỉ có cách mà hùa theo mai mỉa: Ôi, ngoại tình quả là phi vụ áp phe thanh tao nhưng mang lại hiệu quả kinh tế cao và đầy thú vị.
Mới về công ty được 5 năm nhưng sự thay đổi của em khiến khối người vừa thèm thuồng vừa ghen ghét.
Từ lúc bỡ ngỡ về công ty, còn phải đi làm bằng xe buýt, em từng bước lên Wave, Lead, Vespa, giờ là chễm chệ trên chiếc Spacy xinh đẹp. Từ lúc hai vợ chồng còn phải đi ở thuê trong căn phòng trọ sinh viên bé tí teo, giờ tối tối họ được tựa vai nhau hóng gió vi vu trên tầng 15 một chung cư cao cấp của khu đô thị Trung Hòa – Nhân Chính. Đừng tưởng chồng em kiếm được nên em đổi đời nhé, chồng em chỉ làm xe ôm thôi.
Mới đầu, việc của em là làm lễ tân, sau lên làm nhân viên phòng hành chính, và việc chính bây giờ là đi tiếp khách với sếp, vì em được một cái ưu điểm hơn người là vừa xinh xắn lại vừa lanh lợi. Đặc biệt nổi trội hơn nữa là em “ngoan” nên sếp nào cũng gọi, giờ nào em cũng đi.
Đấy là những “trích ngang” mà các chị em ở chỗ tôi hay ngồi nói về Mai Hương. Còn tôi thì rút ra vô số điều hay ho từ cô nàng này.
Tôi ngẫm ra, đa phần đàn ông thích ngoại tình công sở vì tiện địa điểm, tiện không gian, khỏi tốn công, tốn thời gian, tốn tiền, tốn nơ-ron thần kinh nghĩ cách trốn vợ ra khỏi nhà… Nhưng có lẽ, cái “khoái khẩu” nhất của họ là nghĩ rằng mấy em văn phòng là “rau sạch 100%”, lành mạnh an toàn.
Video đang HOT
Em Mai Hương đã mở tầm mắt cho tôi và khối anh khác ở chỗ tôi rằng điều ấy chưa hẳn đúng hoặc chí ít thì cũng nên nghĩ khác về từ “sạch”.
Em có sở thích sưu tầm sếp, chắc thế, mà Tổng công ty của chúng tôi nào có ít sếp đâu. Đi làm, đi tiếp khách, thậm chí đi chơi và ngủ thân mật với sếp là thú vui tao nhã của em. Cái lũ đứng xa xa mà nhìn như chúng tôi thì thấy rõ em như một món đồ dùng công cộng, còn các sếp thì vẫn cứ thích dùng, mà dùng nhiệt tình theo kiểu chiết khấu khẩn cấp ấy.
Thấy em mỗi ngày mỗi đẹp ra, gái một con nhìn mòn con mắt, phó giám đốc cũng viện em đi tiếp khách cùng. Rồi đến giám đốc cũng ới em đi. Mỗi thời kỳ đi với một sếp, cái xe em đi làm cũng được nâng cấp lên, quần áo em mặc cũng thế…
Mới đây, Chủ tịch hội đồng quản trị gọi em đi tiếp khách cùng. Chúng tôi cười khà khà, cuối cùng sếp lớn nhất cũng gọi đến em, có khi phen này em được chuyển từ nhà cao tầng xuống mặt đất.
Sau khi em Mai Hương đi “tiếp khách” chừng 30 phút, cả công ty nhốn nháo vì chuông báo cháy khu vực nhà kho. Mọi người ầm ầm chạy tới thì thấy Chủ tịch đang đứng ở cửa xua tay búa xua, ngài bảo sai em vào kho của công ty tìm gì đó mà nhỡ tay rơi tàn thuốc lá xuống, có tí khói thôi, cũng may chưa ai gọi cứu hỏa. Lúc sau em Mai Hương về làu nhàu “bảo tắt thuốc đi mà không nghe”, cơ quan nghe thấy mà cười rôm rả cả ngày.
Mọi người ở công ty tôi không ai ghét em, hay chí ít là lũ đàn ông chúng tôi không ghét. Bởi vì dù được các sếp yêu nhưng em chẳng kiêu kỳ. Em sẵn sàng chia sẻ với mọi người từ câu chuyện đến những món quà em được cho. Thi thoảng có người khó khăn công việc, em còn báo giúp với sếp, mà em đã báo thì hiệu quả hơn hẳn.
Cá nhân tôi thì hay nghĩ tới chồng em: Chẳng biết hắn cù lần quá hay là tay đào mỏ chính hiệu mà nỡ để vợ mình thành “của công” chốn công sở. Người ta ngoại tình có một đôi đã đủ nên chuyện, đằng này…
Theo Dantri
Nước mắt không thể rơi
Khi đứng trước di ảnh của chị, anh đau tới mức không thể rơi nổi nước mắt. Chị đã chờ đợi anh đến khi anh tốt nghiệp đại học, có việc làm ổn định rồi mới tiến tới hôn nhân. Dù tình yêu đã trải qua rất nhiều thử thách, những tưởng rằng đã đến lúc chín muồi, nhưng hôn nhânlại là một chuyện hoàn toàn khác.
Cuộc sống lứa đôi bắt đầu nảy sinh bao điều phiền nhiễu, rắc rối.
Hồi ấy, dù mới ra trường nhưng anh đã có một công việc khá tốt với mức lương mà nhiều người phải mơ ước. Anh thừa sức để lo cho gia đình một cuộc sống sung túc đủ đầy nên anh đề nghị chị bỏ công việc kế toán với mức lương bèo bọt để ở nhà nghỉ ngơi, có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình.
Chị không muốn nghỉ việc, nhưng để chiều lòng chồng, chị vẫn gật đầu đồng ý. Bốn bức tường và công việc nội trợ ngày nào cũng như ngày nào nhanh chóng khiến chị thấy nhàm chán. Cả ngày, chị chẳng có thú vui gì khác ngoài việc ngóng chồng về. Anh trở thành mối quan tâm duy nhất của chị. Nhưng chị lại không phải mối quan tâm duy nhất của anh.
Ngoài vợ ra, anh còn bao nhiêu chuyện khác phải lo nghĩ. Anh còn công việc, còn sự nghiệp, còn bước đường thăng tiến. Anh không thể lúc nào cũng về nhà đúng giờ và không tỏ ra mỏi mệt. Anh không thể tối nào cũng ăn những bữa cơm chị nấu. Vợ anh thì không thể thông cảm điều ấy. Chị yêu và lo lắng cho anh rất nhiều.
Chị sợ rằng anh uống rồi say xỉn, tự đi xe sẽ rất nguy hiểm. Chị sợ rượu bia nhiều sẽ làm hại sức khỏe của anh. Bởi vậy mà mỗi khi anh về muộn, chị lại liên tục gọi điện hỏi han, nhắc nhở. Có nhiều lần, chị còn tới tận nơi anh đang uống rượu để chờ đưa anh về. Chị không ồn ào, chỉ nhẫn nại và kiên trì quan tâm anh, nhưng với anh, đó là cả một sự phiền toái. Anh khó chịu vì sự chăm lo thái quá của vợ. Anh xấu hổ với bạn hữu khi bị vợ chăm sóc, đưa đón.
Những cuộc điện thoại của chị là sự quấy rối đối với anh. Anh cảm thấy mình mất tự do vì bị vợ "quản lý". Giữa hai vợ chồng bắt đầu nảy ra những cuộc cãi cọ. Anh chị cãi nhau ngày càng nhiều hơn. Chị giận dỗi, còn anh vẫn nhậu nhẹt như cũ. Dù biết rằng động cơ của vợ chỉ là tình yêu với mình, nhưng anh vẫn không thể gạt khỏi đầu những nỗi bực tức, khó chịu.
Chán nản cảnh vợ chồng lạnh nhạt, anh càng đi nhiều hơn, mải miết hơn với những cuộc bia rượu. Anh biết rằng mỗi khi trở về, chờ đón anh sẽ là bộ mặt nhăn nhó và những lời nhiếc móc của vợ, dù rằng sau đó chị có chăm sóc anh chu đáo thế nào đi nữa, nhưng thái độ của chị vẫn luôn khiến anh cảm thấy nặng nề. Anh chỉ ước gì chị niềm nở chào đón anh, nói với anh những lời yêu thương ngọt ngào, dịu dàng và trìu mến với anh như trước đây, nhưng chị đã không làm thế. Chị đã không hiểu được nỗi lòng của anh, cũng như anh đã không thấu hiểu cho chị. Khoảng cách giữa hai người cứ dần giãn ra trong khi tình yêu vẫn còn sâu đậm. Không ai cố gắng để nói với ai, họ chỉ âm thầm đau khổ.
Có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân (Ảnh minh họa)
Rồi chuyện gì đến đã đến, anh ngoại tình trong một lần đi tiếp khách hàng, anh đã gặp một người phụ nữ xinh đẹp, trẻ trung, hấp dẫn khác hẳn với người vợ ở nhà. Anh đã ngã vào vòng tay người phụ nữ đó chỉ sau hai lần gặp mặt. Anh càng có động lực để đi sớm về khuya, không còn quan tâm đến vợ nữa. Chị lúc đầu chỉ nghĩ là do anh bận việc, nhưng rồi chị thấy anh ngày nào cũng vậy, nên bắt đầu tra hỏi anh, kiểm soát anh nhiều hơn. Anh vẫn nói rằng vì công việc phải đi tiếp khách hàng nhiều nên thế.
Chị không tin và trong một lần đi theo anh, chị đã nhìn thấy anh tay trong tay với một người phụ nữ vào nhà nghỉ. Trời đất như sụp đổ dưới chân chị. Chị lặng lẽ lê bước đi trên con đường về nhà và băng qua đường không để ý nên đã bị một chiếc xe tải đâm phải. Và cũng như bao lần khác, máy điện thoại của anh rung lên bần bật bởi những cuộc điện thoại của vợ. Anh biết, nếu nhấc máy lên, như bao lần khác, anh sẽ nghe ở đầu dây bên kia những lời thúc giục, ca cẩm đến sốt ruột của chị.
Bởi vậy, anh nhăn nhó chuyển máy sang chế độ im lặng rồi nhanh chóng quay ra ôm người tình. Nhưng điện thoại không ngừng rung khiến cho anh cáu kỉnh, bực tức, lầm rầm chửi rủa, anh tắt máy. Thế là yên chuyện! Nhưng ở đầu dây bên kia, vợ anh đang cố gọi cho anh bằng chút sức lực cuối cùng. Đứng trước ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, trong đầu chị chỉ có hình bóng của anh. Ước nguyện của chị chỉ là được nhìn thấy anh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, được nói với anh một lời yêu thương cuối. Nhưng anh đã không bắt máy. Đáp lại chị chỉ có những tiếng tút dài đến vô cảm.
Sau khi vui vẻ với người tình, anh trở về nhà. Vừa về đến nhà anh nhận được cuộc điện thoại của bệnh viện nói vợ anh đang cấp cứu trong bệnh viện vì bị tai nạn giao thông. Anh lao đến bệnh viện một cách nhanh nhất. Nhưng trên đường anh đến bệnh viện chị đã trút hơi thở cuối cùng.
Cái tin vợ chết như một gáo nước buốt giá dội thẳng vào anh. Anh gục ngã xuống đất với hai hàng nước mắt, miệng thì không ngừng gào thét tên vợ. Người ta kể lại rằng chị bị một tay tài xế ngủ gật đâm phải khi một mình ra đường giữa đêm. Anh quặn lòng khi biết lúc ấy chị đang đi tìm anh. Thứ cuối cùng của chị người ta đưa cho anh là chiếc điện thoại xây xát. Họ bảo rằng khi xe cấp cứu đến, chị vẫn còn khá tỉnh táo, chị giữ chặt điện thoại trong tay và liên tục gọi, gọi đến khi chị ngất lịm và rơi vào hôn mê.
Anh run rẩy cầm chiếc điện thoại của vợ, thấy trong đó có 12 cuộc gọi đến máy của anh và một tin nhắn còn chưa kịp gửi. Chị đã viết, vẻn vẹn rằng: " Em xin lỗi vì tất cả. Em đã biết anh không còn yêu em nữa rồi. Nhưng em sẽ tha thứ cho anh". Chỉ vài chữ ấy thôi nhưng là tất cả sức lực còn lại của chị, anh biết điều ấy. 12 cuộc điện thoại của vợ, anh đã lạnh lùng không nghe một cuộc nào vì nghĩ rằng đó là chuyện nhảm nhí. Giờ đây, khi đứng trước di ảnh của chị, anh đau tới mức không thể rơi nổi nước mắt. Cả cuộc đời này, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân.
Theo 24h
Bắt bệnh chàng hư Ngán ngẩm các đấng mày râu hư hỏng, tụi mình phải tìm nguyên nhân để chấn chỉnh chàng ngay thôi! Gần khuya, anh mới mò về nhà, người đầy mùi bia. Một tuần có đến mấy đêm như thế. Hỏi đến nguyên do anh ấy bảo phải đi tiếp đối tác làm ăn. Lâu lâu, mình vặn vẹo thì chàng hứa sẽ sửa...