Đừng từ bỏ khi vẫn còn yêu
Hy sinh cho người này, người nọ để rồi bản thân mình đau khổ thì chỉ là giả tạo.
Mà nếu đã giả tạo thì ngay từ đầu đừng nên xuất hiện ở đây…
Tôi thấy có nhiều người, lỡ yêu nhau nhưng vì gặp phải một chuyện gì đó phức tạp thì chia tay liền. Mà những chuyện đó thì xuất phát từ bên ngoài chứ không phải từ hai người thì rất là đáng tiếc.
Yêu thì cái quan trọng nhất vẫn là hai người, mọi thứ khác chỉ là phụ. Và tôi ghét cái tư tưởng tôn sùng sự hi sinh của mình cho ai đó vui lòng. Ví dụ: Gia đình, người thân, cha mẹ, hay ai đó.
Phần lớn những mối tình vẫn còn yêu mà phải chia tay đều đến từ hai trường hợp:
1/ Vì cha mẹ không thích, đi bói không thấy hợp tuổi hay đơn giản là không thích dung mạo của con rể/dâu tương lai.
2/ Do hoàn cảnh, túng tiền hay gì đó.
Nếu sự việc đến từ cha mẹ thì sao?
Bạn nghĩ bạn có thể hy sinh cho cha mẹ ư? Bạn nghĩ nếu bạn cưới người này, yêu người nọ là có lỗi với cha mẹ bởi vì cha mẹ không thích, không muốn, không có cảm tình ư? Bạn sai rồi. Nếu cha mẹ duy ý chí, cực đoan thì sau hy sinh của bạn sẽ là anh, chị hoặc em của bạn nữa đấy. Bởi vì vấn đề đó không xuất phát từ bạn, nó xuất phát từ cha mẹ. Bạn không thỏa mãn được cha mẹ. Vâng, kính trọng là một chuyện, lễ phép là một chuyện, nhưng thỏa mãn cha mẹ lại là chuyện khác.
Video đang HOT
Tôi tin rằng, rồi mọi người sẽ tha thứ cho nhau, không sớm thì muộn.
Đó không phải là lỗi của bạn khi yêu ai, dù là yêu một đứa đồng tính đi nữa. Đó là vấn đề ở người khác. Và cho dù bạn có làm gì thì cũng vậy thôi. Thậm chí không có bạn trên đời thì sẽ là người khác tiếp tục bị cảm thấy tội lỗi vì lỡ phải yêu ai y như vậy.
Làm gì có sự hi sinh nào ở đây khi mà bạn sẽ cảm thấy bứt rứt?
Tôi lại cũng ghét lý thuyết: Người yêu (gái/ trai) trên đời thì đầy, cha mẹ thì chỉ có một, thế nên hãy chiều lòng cha mẹ, tìm người khác. Cho tôi hỏi, người khác là người nào nữa? Và hỏi ngược lại luôn, là tại sao chỉ vì chuyện đó mà cha mẹ không bao dung cho tôi, không chấp thuận cho tôi mà mãi coi đó là điều gì đó quá kinh khủng không thể tha thứ?
Tôi sẽ nói ra một điều mà 99 trong 100 người phản đối rằng: Cha mẹ của bạn không hoàn hảo. Phải, họ chẳng hoàn hảo. Cha mẹ tôi, cha mẹ bạn cũng không hoàn hảo. Họ có thể tốt bụng nuôi ta khôn lớn, nhưng họ vì thế đã không có thời gian trau dồi cho tâm hồn của họ để trở nên rộng mở hơn. Vấn đề không phải là trách cha mẹ bạn hay trách bản thân bạn, chả ai có lỗi trong chuyện này cả.
Và nếu cha mẹ dọa sẽ không làm chứng cho hôn nhân sắp tới thì sao?
Tôi nghĩ nên bỏ đi, hai người dẫn nhau đi. Sao bạn phải cần cái giấy chứng nhận của phường hay sự chấp nhận của cha mẹ? Tôi nghĩ thời gian là cách giải quyết hay nhất và là thuốc tốt nhất xoa dịu mọi thứ trên đời, kể cả kiến chấp, thù hận. Và nếu cha mẹ thực sự yêu bạn, cha mẹ anh ta yêu anh ta, lời nguyền sẽ sớm được hóa giải.
Nếu vấn đề là do hoàn cảnh thì sao? Nào thì ờ mà là, tôi nghèo quá, tôi không được khôi ngô, tôi bị khuyết tật.
Ờ, thì sự thật là thế đấy. Nhưng cái gì làm cho hai người ban đầu yêu nhau? Tôi nói rồi, sự mặc cảm dẫn đến lòng hy sinh là điều tôi ghét nhất trên đời. Hoặc là thực sự yêu và chấp nhận cùng nhau tiến bộ, kiến tạo một mối quan hệ đẹp đẽ, cải thiện cho nhau. Hoặc là lý do lý trấu, vì đó không phải là yêu thực sự.
Điều cuối cùng mà người ta hối hận về tình yêu mà họ đã dứt bỏ, ừm, có lẽ là do… họ từ bỏ quá sớm…
Nếu tôi nói, ta sẽ từ bỏ vào… lúc cuối đời thì sao?
Rốt cuộc thì hãy ráng mà đấu tranh cho đến cùng, và nếu trời cho một ân huệ thì hãy cố mà giữ lấy, trân trọng nó. Tôi tin rằng, rồi mọi người sẽ tha thứ cho nhau, không sớm thì muộn. Như dân gian đã nói: “Rồi mọi chuyện sẽ qua”, bạn biết mà! Và lúc đó thì bạn cũng nên nghĩ đến chuyện tha thứ cho mình (nếu nghĩ mình có lỗi – tôi thì nghĩ không phải thế).
Để tôi nói cho bạn nghe, xã hội chưa bao giờ dạy cho người ta rằng: Sống với con người thật của mình mới chính là đạo đức. Thứ đạo đức mà bạn sẽ không kiếm đâu ra bằng cách sợ người này giận, sợ người kia dỗi, sợ người nọ hận. Bởi vì, không phải lúc nào người ta cũng muốn hiểu bạn, yêu bạn và mở rộng đón nhận bạn. Có thể, một cách ích kỷ, đó là bất hiếu, đó là xấc xược, đó là vong ơn là bội nghĩa là vô tâm là lãnh cảm, có thể…
Vàng còn phải thử bằng lửa, việc thử đó tốn thời gian chứ. Cũng giống như tâm hồn bạn sẽ được thử thách để người khác biết thật giả, tốt xấu thế nào, và điều này cũng vậy, có thể sẽ tốn thời gian, nhiều, thậm chí thêm chút đau khổ. Nhưng sẽ phải thế, trốn đau khổ này gặp đau khổ khác có ích gì…
Tình yêu thì không phải là trí óc, tình yêu là quả tim. Trí óc chỉ để thể hiện tình yêu, nó không có nhiệm vụ nào khác ngoài chuyện đó trong xúc cảm. Càng phân tích về tình yêu, tình cảm đó ngày càng trở nên giả tạo. Và hy sinh trong phân tích, luận thiệt cho người này, hơn cho người nọ chỉ là ảo tưởng, hay nói cách khác chỉ là đạo đức giả.
Hy sinh cho người này, người nọ để rồi bản thân mình đau khổ thì chỉ là giả tạo. Mà nếu đã giả tạo thì ngay từ đầu đừng nên xuất hiện ở đây…
Theo VNE
Bất lực nhìn vợ tìm đàn ông khác để giải tỏa sinh lý
Do tôi lạm dụng thủ dâm trong một thời gian nên đã ảnh hưởng tới việc 'chăn gối', chính vì vậy việc có con cũng khó khăn hơn.
Tôi sinh ra trong một gia đình khó khăn nên từ nhỏ đã ý thức được việc học hành để thay đổi cuộc đời mình. Khi bạn bè tôi vẫn mải mê vui chơi với những thú vui của tuổi trẻ thì tôi lại lao vào cầy cuốc kiếm tiền. Tôi cũng bị những vấn đề tầm lý như bao cậu con trai khác, nhưng lại chẳng dám yêu đương vì sợ mất thời gian, hơn nữa cũng mặc cảm gia đình nghèo khó, chính vì thế tôi chỉ có thể "tự giải tỏa" trong một thời gian dài.
Sau một thời gian chăm chỉ, siêng năng nên tôi đạt được cho mình một vị trí ổn định, cũng có một chút gọi là của ăn của để. Thế nhưng khi bạn bè đã yên bề gia thất, con cái đuề huề thì ở tuổi gần 35, tôi vẫn đơn thân.
Tôi bắt đầu nghĩ đến việc tìm một cô gái để bắt đầu cuộc sống gia đình. Và tôi đã gặp em - vợ của tôi bây giờ. Vợ tôi trẻ hơn tôi tới 10 tuổi, cô ấy xinh đẹp, cao ráo. Lấy được vợ trẻ đẹp, bạn bè không khỏi ghen tị với tôi, khiến tôi lại càng tự hào và yêu chiều vợ hơn.
Nhưng ngay trong đêm tân hôn, tôi đã vô cùng bối rối khi "cậu nhỏ" không được như ý muốn. Tôi biết trước đó tôi đã thủ dâm nhiều, sau có giảm dần, nhưng điều đó cũng ảnh hưởng chút ít tới khả năng đàn ông của tôi bây giờ. Lúc đó, vợ tôi cũng buồn nhưng cô ấy không trách cứ gì và còn động viên tôi rất nhiều.
Cứ tưởng do hồi hộp nên mới như vậy, nhưng những ngày kế tiếp tình trạng này vẫn diễn ra liên tục. Dù vợ tôi đã bồi bổ cho tôi rất nhiều loại thực phẩm tốt cho đàn ông, nhưng có vẻ tình trạng không được cải thiện.
'Anh ta làm em thấy thoả mãn, em không thể chịu đựng được khi mà cơ thể thì đang hừng hực mà chồng lại chẳng thể giải toả nổi'. Ảnh minh họa: Love143.
Tôi cùng vợ đến bệnh viện để khám mới biết rằng, do tôi lạm dụng thủ dâm trong một thời gian quá dài nên đã ảnh hưởng tới việc "chăn gối" bây giờ, và chính vì vậy việc có con cũng khó khăn hơn. Dù đã được bác sĩ tư vấn, điều trị nhưng đến nay tình trạng của tôi vẫn chẳng cải thiện được bao nhiêu.
Chuyện chăn gối của vợ chồng tôi hết sức tội tệ và ngày một ít đi, có khi cả tháng tôi mới "thực hiện nghĩa vụ" được một lần nhưng vẫn chẳng thể làm vợ thoả mãn. Trong khi đó vợ tôi còn trẻ, lại đang ở độ tuổi sung sức, nhu cầu rất cao. Cũng vì thế mà tình cảm vợ chồng tôi sứt mẻ đi rất nhiều, vợ hay cáu gắt và than thở về tôi. Nhưng vì thương vợ nên tôi cố gắng nhẵn nhịn và chiều vợ nhiều hơn như để bù đắp.
Nhưng điều mà tôi lo sợ nhất cuối cùng cũng đến, sau những biểu hiện lạ, tôi phát hiện vợ mình cặp bồ. Lúc đó tôi đã rất giận dữ và đã tát vợ mình, vợ tôi đã khóc và xin lỗi tôi, cô ấy vừa khóc vừa nói: "Em và người đàn ông đó không yêu đương gì, nhưng anh ta cho em thứ mà anh không thể cho em. Anh ta làm em thấy thoả mãn, em không thể chịu đựng được khi mà cơ thể thì đang hừng hực mà chồng lại chẳng thể giải toả nổi", nghe vợ nói mà tôi đau nhói, tôi trách vợ, nhưng lại thương cô ấy, không có nỗi nhục nhã nào bằng việc thằng đàn ông mà chẳng thể làm vợ mình thoả mãn.
Tối đó, tôi đã bỏ đi cả đêm. Tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi không biết mình sẽ phải làm gì? Tôi có nên tha thức cho vợ hay đành làm ngơ để cô ấy giải tỏa sinh lý bên ngoài? Liệu tôi có đủ bảnh lĩnh và lòng vị tha để làm như thế không? Tôi thực sự bất lực và bế tắc trong hoàn cảnh này. Có ai đang ở tình trạng giống tôi không?
Theo VNE
Khạc nhổ sau mỗi lần ân ái với vợ Vợ chồng tôi lấy nhau đã gần 10 năm, có một cô con gái 9 tuổi. Chúng tôi không cãi vã, mâu thuẫn gì đáng kể, duy chỉ có một vấn đề khiến tôi tự ái và cảm thấy bị xúc phạm kinh khủng mà không biết làm thế nào. Đó là chuyện tế nhị khó nói nên 10 năm nay tôi không...