Đứng tim nhìn vợ trên giường với đàn ông khác
Đến giờ này tôi mới nhận ra được một sự thật đau đớn rằng tôi không phải là cha của đứa trẻ đang lớn dần trong bụng vợ mình.
Tôi và Hạnh làm đám cưới đã được 5 năm. Khoảng thời gian ấy không quá dài nhưng đủ để một đôi vợ chồng ổn định chuyện công việc, nhà cửa và con cái. Phải công nhận rằng vợ chồng tôi là những người cực kỳ may mắn trong đường công danh. Từ khi lấy nhau về công việc của người nào cũng thuận lợi và thăng tiến vù vù. Tôi còn được sếp ưu ái cho mua lại một căn phòng rộng rãi trong khu tập thể của cơ quan với giá không thể rẻ hơn.
Đời sống vật chất của hai vợ chồng trẻ như thế so với bạn bè, đồng nghiệp cùng trạc tuổi có thể nói là quá đủ đầy, sung túc. Thế nhưng mỗi ngày qua đi tình cảm giữa chúng tôi dần trở nên khô khan, không khí trong gia đình đôi khi còn căng như dây đàn nguyên nhân là do chúng tôi vẫn chưa có con.
Ban đầu chúng tôi không chịu đi khám bác sĩ mà chỉ nghĩ rằng đó là tại số, ông trời vẫn chưa cho lộc con cái thì làm sao mà cuống lên được. Gia đình nội ngoại thì không nghĩ thế nên giục giã ghê lắm. Phải chịu sức ép từ các cụ lại nghe bạn bè bàn ra tán vào, tôi và Hạnh bắt đầu thấy bụng nóng như có lửa đốt.
Người mình đặt nhiều niềm tin nhất đôi khi lại đẩy mình xuống vực thẳm của sự bất hạnh (Ảnh minh họa)
Mấy anh hàng xóm trong khu tập thể vẫn hay kêu ca vì phải bế con khi vợ vắng nhà, phải phơi cả chậu đầy những tã lót của con. Anh bạn làm cùng bộ phận thì cứ hai ba tháng lại được một lần mệt mỏi, bơ phờ vì phải thay vợ trông con trong bệnh viện. Nghe các anh than thở ngoài miệng, tôi hết sức động viên nhưng thú thực trong bụng lại chỉ mong sao được “khổ” như các anh.
Ruột gan bừng bừng là thế nhưng tôi cũng không đề cập nhiều đến chuyện “deadline” sinh con với Hạnh. Tôi không muốn cô ấy phải chịu thêm bất cứ một sức ép nào nữa. Căng thẳng quá dễ đẩy phụ nữ đến tình trạng trầm cảm, Hạnh mà trầm cảm thì còn nói chuyện con cái gì nữa.
Video đang HOT
Tôi đem chuyện con cái kể với bà chị làm cùng cơ quan. Chị ấy hết sức thông cảm nhưng trách chúng tôi quá gan lỳ. Giữa thời buổi y học tiên tiến hiện đại như bây giờ mà việc hai vợ chồng “im lìm” suốt 5 năm nay lại không đi khám xét xem sao thì thật đáng trách.
Ừ thì không khám sao biết bệnh mà chữa, nghe lời bà chị tôi lẳng lặng đến gặp bác sĩ rồi sau nếu không gặp vấn đề gì sẽ dẫn vợ đi. Bác sĩ kết luật tôi vô sinh. Kết quả ấy chỉ khiến tôi khổ tâm hai tuần vì sau đó vợ tôi nói cô đã có bầu. Bác sĩ giỏi hay máy móc hiện đại cũng có phải thần thánh gì đâu mà lúc nào cũng đúng được. Sự thật thì tôi vẫn là một người đàn ông bình thường, không thế thì làm sao mà vợ tôi có thai được.
Người mình đặt nhiều niềm tin nhất đôi khi lại đẩy mình xuống vực thẳm của sự bất hạnh – giờ tôi mới nghiệm ra cái chân lý này. Tôi tin Hạnh bao nhiêu, hạnh phúc nhường nào khi biết tin cô ấy có thai thì giờ đây lại thất vọng, đau đớn bấy nhiêu.
Sự thật thì tôi không phải là cha của đứa bé đang lớn lên trong bụng Hạnh. Chứng cớ đã rành rành trước mắt. Hôm ấy, tôi trở về từ chuyến công tác Sài Gòn trước 3 ngày vì muốn gây bất ngờ cho vợ nên không báo trước. Tôi chỉ mong chiếc taxi chạy thật nhanh để được về nhà xoa xoa cái bụng bầu đang lớn dần lên của cô ấy. Nhưng bao nhiêu nỗi háo hức, bao nhiêu hạnh phúc, hy vọng đã tan biến trong phút chốc khi tôi chứng kiến cảnh vợ mình dù bụng mang dạ chửa vẫn đang “chiều” người đàn ông khác trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách.
Sau này qua những lời thú nhận của Hạnh, tôi mới biết gã đàn ông lạ kia là nhân tình của vợ tôi từ hai năm nay. Hai con người này thật to gan và trơ tráo, dám cả gan làm những chuyện bậy bạ trong chính ngôi nhà mà tôi đã bỏ bao công sức vun vén. Chứng kiến cảnh tượng ấy, tôi không thượng cẳng chân hạ cẳng tay cũng chẳng chửi rủa ầm ĩ gì. Tôi chết đứng độ vài phút rồi đuổi thẳng cổ gã đàn ông lạ ra khỏi nhà.
Tôi đến gặp vị bác sĩ thứ hai, ông này cũng nói tôi không có khả năng sinh con. Một người nói thì còn có thể hoài nghi nhưng hai người nói thì không thể không tin. 5 năm nay ngoài việc kiếm thật nhiều tiền tôi nào có dám lơ là công chuyện gia đình vậy mà Hạnh lại đối xử tệ bạc với tôi như vậy. Không những ngủ với người đàn ông khác, cô ta còn dám cả gan hợp thức hóa cái thai trong bụng mình bằng cách bắt tôi là bố của đứa trẻ. Cái thai trong bụng thì không có tội tình gì nhưng càng ngày nỗi khinh bỉ cô vợ đầu gấp tay gối lại càng trào lên khiến tôi nghẹn ứ ở trong lòng.
Theo ĐSPL
Cái thai trong bụng "tố" bố chồng 70 tuổi "tòm tem" với ôsin
Cả nhà tôi đã vô cùng bàng hoàng khi bố chồng tôi thừa nhận đã làm cho chị osin có bầu với mình và bây giờ chị ta đòi quyền thừa kế tài sản với chúng tôi.
Chúng tôi cưới nhau và về ở với bố mẹ chồng mới được gần một năm nay. Gia đình nàh chồng tôi chỉ có hai người con, chồng tôi là con trai cả và cũng là con trai duy nhất của ông bà, dưới chồng tôi còn một em gái. Nhưng sau khi đi du học và kết hôn thì em chồng tôi định cư ở nước ngoài, thỉnh thoảng mới về nước thăm bố mẹ chồng tôi. Vì thương bố mẹ ở một mình sẽ không an toàn nên chúng tôi quyết định dọn về ở chung nhà với ông bà sau 4 năm ở riêng. Vả lại ở chung với bố mẹ cũng tiện cho việc chăm sóc ông bà, con tôi lại có người trò chuyện, dạy bảo nhiều hơn.
Tuy nhiên, công việc của cả hai vợ chồng tôi đều rất bận rộn. Chồng tôi thì làm công việc kinh doanh nên anh thường xuyên đi sớm, về muộn. Tôi tuy là nhân viên văn phòng nhưng công việc cũng khá bề bộn nên có ít thời gian ở nhà với bố mẹ và con. Vì thế tôi phải tranh thủ thời gian buổi tối để làm việc nhà. Bố mẹ chồng tôi tuy đã nghỉ hưu nhưng mẹ tôi thì già yếu nên cũng không giúp tôi được nhiều trong việc nội trợ. Bố chồng tôi thì tuyên bố ông không làm việc nàh vì việc đó là của phụ nữ. Thời gian rảnh rỗi hàng ngày ông đi tập dưỡng sinh, đánh cờ, đọc báo hoặc thăm viếng bạn bè.
Vì nhà đông người nên khối lượng công việc cũng nhiều hơn, chồng tôi thương vợ vất vả vì vừa việc cơ quan, vừa việc nội trợ, chăm con, dạy con học bài, chăm sóc bố mẹ chồng nên đã đề nghị thuê người giúp việc để đỡ phần công việc.
Ôsin có thai với bố chồng tôi và đòi chia quyền thừa kế (Ảnh minh hoạ)
Chúng tôi tìm được một chị giúp việc thông qua một trung tâm môi giới, tên Hồng. Chị ta 42 tuổi nhưng nhìn bề ngoài thì trẻ hơn so với tuổi. Đã từng có kinh nghiệm giúp việc gần 10 năm và đã có một đứa con 10 tuổi. Nghe đâu chị ta không có chồng, chỉ xin một mụn con để nuôi trông lúc về già có người đỡ đần. Chị ta để con ở quê với ông bà để lên thành phố kiếm việc nuôi con. Nghe hoàn cảnh thì tội nghiệp nhưng nhìn cách ăn mặc sành điệu của Hồng thì chẳng ai bảo chị ta làm nghề osin. Tôi cũng tỏ ra không an tâm về người giúp việc này nên muốn tìm người khác. Nhưng khi đưa chị ta về nhà, bố mẹ chồng tôi lại tỏ ra rất quý chị Hồng vì cách ăn nói nhẹ nhàng, khéo léo, lại chịu khó, chu đáo nên vợ chồng tôi đành nhắm mắt liều thuê, định bụng một thời gian nếu thấy không ổn thì tìm người khác vậy vì bây giờ tìm được một người giúp việc ưng ý đâu có dễ, chúng tôi lại chưa thuê osin bao giờ nên cũng khó.
Quả thực là Hồng rất chăm chỉ. Hằng ngày chị ta dậy từ tờ mờ sáng, lau chùi nhà cửa, sắp xếp đồ đạc gọn gàng, ngăn nắp, đi chợ, nấu nướng chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà và tỏ ra rất hiểu khẩu vị của từng người trong gia đình nên cả nhà tôi ai cũng hài lòng.
Từ ngày có chị giúp việc, tôi ít khi và hầu như không phải động chân, động tay vào bất cứ việc gì trong nhà. Đi làm về là đã thấy chị ta chuẩn bị cơm nước đâu vào đấy. Việc chăm sóc bố mẹ chồng tôi cũng một tay chị ta lo. Mẹ chồng tôi tuy mới gần 60 tuổi nhưng mắc bệnh về thần kinh nên kém minh mẫn, việc ăn uống, vệ sinh đôi khi không tự làm được mà phải nhờ người khác nên chị Hồng thường phải giúp bà.
Điều đặc biệt là từ ngày có người giúp việc, bố chồng tôi thường ít ra ngoài hơn, thời gian có mặt ở nhà nhiều hơn mọi khi. Trước đây, ông thường xuyên vắng nhà, chỉ đến bữa cơm hoặc đến tối mới về. Nhưng gần đây ông ít đi, có hôm ở nhà cả ngày, tính tình cũng dễ chịu hơn, vui vẻ hơn trước nhiều.
Tôi đem chuyện tâm sự với chồng tôi thì anh gạt đi vì chồng tôi cho rằng chắc tại vì có người giúp việc nên ông ăn uống ngon miệng hơn, lại có người chăm sóc mẹ tôi nên ông chẳng phải động chân động tay vào việc gì, vả lại biết đâu có osin, bố có người trò chuyện nên tinh thần cũng thoải mái. Nghe vậy tôi cũng thấy có lý nên cũng không hoài nghi chuyện osin nữa.
Nhưng có một việc khiến tôi phải giật mình, nghi ngờ. Dạo gần đây, chị giúp việc có những biểu hiện rất lạ, chị ta thường xuyên tỏ ra cau có mặt mày, hay cằn nhằn khi con tôi bày bừa đồ đạc để chị ta phải dọn dẹp, việc không ăn hết thức ăn để chị ra phải cất dọn...Vì nàh chỉ có vài người nên bữa ăn chúng tôi cho cả giúp việc ăn chung, nhưng tôi để ý mỗi bữa chị ta phải chạy ra ngoài nôn ói mấy lần. Lần đầu, tôi nghĩ rằng chắc chị ta có vấn đề về sức khoẻ. Nhưng nhiều lần sau, chị ta có những biểu hiện giống như người nghén nên tôi thêm phần lo lắng. Chị ta có thai với ai khi suốt ngày chỉ ở nhà tôi? Chẳng nhẽ chị ta có mối quan hệ nào bên ngoài mà giấu diếm chúng tôi?
Thế rồi điều gì đến đã đến, cái bụng của chị ta mỗi ngày một to hơn, cả nhà tôi ai cũng ngơ ngác, ngoại trừ bố chồng tôi. Ông tỏ ra quan tâm đến chị ta một cách lạ thường, ông mua sữa cho chị ta uống và thậm chí còn giúp đỡ chị ta rất nhiều trong công việc nhà- điều mà trước đây ông không bao giờ làm. Tôi đem thắc mắc hỏi Hồng về "tác giả" của cái thai trong bụng thì chị ta nói là của người đàn ông chị ta yêu lâu rồi. Thôi thì chuyện riêng của người giúp việc nên tôi cũng chẳng tiện hỏi thêm. Tôi bàn với chồng tôi cho chị ta nghỉ việc vì sợ phụ nữ bụng bầu giúp việc sẽ vất vả cho chị ta và ảnh hưởng đến đứa con.
Nhưng chẳng hiểu chị ta đứng ở đâu nghe được câu chuyện của vợ chồng tôi, Hồng đùng đùng nổi giận nói rằng sẽ không đi đâu cả. Và cái thông tin chị ta thông báo làm chúng tôi điếng người: Chị ta đang mang thai đứa con của bố chồng tôi - một ông lão gần 70 tuổi và bây giờ chị ta đòi chia quyền thừa kế tài sản với chúng tôi. Mẹ chồng tôi đã đột quỵ sau cái tin sét đánh ấy, bố chồng tôi cũng thừa nhận điều chị ta nói là sự thật.
Trời ơi! Bây giờ chúng tôi biết làm thế nào khi chị ta đang mang trong mình giọt máu của bố chồng tôi?
Theo VNE
Bí mật của một người vợ trẻ Ngoài trời mưa càng lúc càng nặng hạt. Ngồi trong văn phòng, Mr Huy trưởng văn phòng Thám tử Sài Gòn T&T với ly cafe trên tay, mắt anh nhìn xuống dưới lòng đường thư giãn. Mặc cho mưa to gió lớn, dòng người vẫn lướt qua vội vã... Nghe tiếng gõ cửa, anh trở về với thực tại. Trước mặt anh là...