Đừng tìm em trong những lúc cô đơn
Anh vẫn thường xuyên đến tìm em trong những lúc cô đơn hay stress công việc. Anh chẳng bao giờ hiểu, không hiểu và không cần hiểu em, đơn giản vì tình cảm anh dành cho em không đủ lớn để phải nghĩ nhiều về em, hiểu nhiều về em. Anh là một nhà khoa học, chỉ lo những chuyện có ý nghĩa lớn lao cho xã hội, chưa bao giờ anh biết em cần gì, nghĩ gì, chưa bao giờ anh biết đến cảm giác của em. Anh luôn áp đặt lối suy nghĩ của anh cho em mà quên mất rằng em cũng là một đứa con gái mỏng manh và yếu đuối.
Em yêu anh, một tình yêu không lối thoát, và em đã nhiều lần tìm cách để thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn của mối quan hệ mà em biết trước sẽ chẳng có hậu gì, biết trước rằng mình sẽ là kẻ rất đau, rất khổ. Chính anh, lôi em vào cuộc tình ấy, bỏ em bơ vơ giữa những tối tăm của cuộc đời, rồi lại về bên em vỗ về an ủi để cuối cùng lại khiến em lạc lõng.
Anh còn nhớ không, đã hai lần anh ôm em trong tay mà nói rằng “sau này chúng mình có con với nhau nhé!”. Em đã im lặng, im lặng thật lâu mà chẳng nói nên lời, em thương anh thật sự! Lúc ấy, em chỉ ước gì em đã tự do tất cả để có thể sinh cho anh một đứa con gái bướng bỉnh, đanh đá giống mẹ nó như anh vẫn hay đùa…
Ngày em mang trong mình giọt máu của anh cũng là ngày của những chuỗi ngày em sống trong cô đơn, hụt hẫng, ngày của những chuỗi ngày anh không quan tâm, săn đón em như lúc ban đầu, không gọi điện, không nhắn tin, không một lời hỏi han, ngày của những chuỗi ngày em nghĩ về anh thật tệ hại…
Em yêu anh cũng chẳng biết từ bao giờ, có lẽ, vòng tay em quàng qua cổ anh khi anh bế em từ trên đồi cao xuống trạm y tế vô tình đã thành một thứ keo gắn kết để em chẳng thể nào xa anh… Em yêu anh từ nụ cười, dáng đi trên giảng đường, từ bài giảng, từ cái tâm của một người giảng viên, một nhà khoa học tâm huyết với đời, với nghề và yêu anh bởi sự từng trải của một người đàn ông thành đạt. Anh bước vào cuộc đời em nhẹ nhàng và cũng quá dễ dàng. Và cái gì đến dễ dàng, đi cũng dễ dàng, nhạt nhòa cũng dễ dàng phải không anh?
Em yêu anh, trao anh cả cuộc đời. Nhưng chính sự vô tâm, vô tình của anh đã khiến em khi ấy suy nghĩ, hành động một cách dại dột và sai lầm. Em đã không cho kết quả của mối tình vụng trộm giữa anh và em cơ hội tồn tại trên cuộc đời này. Em đã sống những ngày thấm đẫm nước mắt, niềm xót xa và nỗi đau đớn tột cùng của một đứa con gái khờ dại và ngu ngốc…
Em đã thề với lòng sẽ đẩy anh ra cuộc sống của mình vĩnh viễn từ khi bước ra khỏi phòng khám buổi sáng trời mưa buốt lạnh ấy. Thế mà sao vẫn ngày ngày ngóng đợi tin anh, đợi từng cuộc điện thoại, từng tin nhắn của anh. Thế mà sao đêm đêm vẫn khóc, vẫn buồn. Người vẫn đến tìm em những lúc cô đơn hay stress công việc. Và cũng chẳng hiểu vì sao vết thương ấy không đủ đau để từ chối những lúc bờ môi người trao em đầy đam mê và cuồng nhiệt.
Hôm nay, em và anh tranh cãi vì một chuyện lãng xẹt trong cuộc sống đời thường. Và em nhận ra, anh chưa một lần yêu em một tình yêu chân thành, đúng nghĩa. Em nhận ra, anh nghĩ về em cũng tầm thường, cũng nhạt nhòa và cũng quá giản đơn. Anh chỉ biết trách em cố chấp, trách em sao cứ giấu kín mọi chuyện, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất thì làm sao anh biết, anh hiểu? Anh nói rằng em “đi vào cuộc sống đánh đố chăng?” Anh nói rằng em không nói ra những gì em nghĩ, cứ im lặng để rồi trách anh không hiểu như kiểu đánh đố anh?
Đã bao đêm rồi em khóc cho sự trớ trêu của đời mình (Ảnh minh họa)
Người vô tâm sao trách em đánh đố cuộc đời? Có bao giờ anh hỏi em làm gì, nghĩ gì, cần gì không anh? Hay chỉ đơn giản đến bên em khi khao khát ham muốn tầm thường và chia sẻ cùng em những kiến thức khoa học với tư cách người thầy, chấm hết? Người trách em không hòa đồng với các anh chị trong công ty khi em lững lờ không biết có nên đi thăm chị bạn đồng nghiệp hay không mà không biết em còn một đứa em gái đang bệnh ở nhà? Người trách em suy nghĩ tiêu cực khi không lắng nghe lời nhắc nhở của “chị” mà người “tin tưởng tuyệt đối” về nội quy công ty khi em mới bước chân vào những ngày đầu mà không hiểu em cũng có tự ái của riêng mình? Người trách em yếu đuối sao hay khóc mà đâu biết nỗi đau người gây ra cho em chưa kịp lành, không biết rằng những giọt nước mắt ấy là không thể không rơi sau bao cố gắng kìm nén? Người trách em sao có thái độ cay cú với cuộc đời mà đâu biết rằng em cay cú với cuộc đời thực sự, hận đời, hận người và hận cả cái tình yêu người dành cho em dẫu chẳng biết yêu thương người trao là thật hay chơi?
Video đang HOT
Giờ này, trong quán café lần đầu em mượn bờ vai anh để tựa, trong nỗi cô đơn ngập lòng, em nhớ anh, nhớ anh rất nhiều. Em đã khóc quá nhiều cả chiều nay khi ngồi đối diện với anh, anh bật cười khi em bật khóc mà không biết em đang rất đau? Anh đã chẳng còn yêu như ngày em đến, đã không còn những yêu thương dù chẳng phải là tha thiết?
Anh biết không anh, đã bao đêm rồi em khóc cho sự trớ trêu của đời mình. Âu cũng là nhân quả. Nếu ngày đó em không làm điều sai trái, có lẽ sẽ không đau, không dằn vặt thế này. Nhưng nếu không làm, liệu em có hạnh phúc hơn không anh?
Em sẽ đủ can đảm để bước đi bên cạnh cuộc đời anh, sẽ thấy vui, sẽ thấy hạnh phúc nếu như, anh không phải là một người đàn ông lãng tử và đa tình như thế. Em cũng chỉ là một sân ga nhỏ mà con tàu anh qua. Em không phải là người con gái duy nhất ngoài vợ anh, em chỉ là một trong rất nhiều hình bóng đã đi qua cuộc đời anh. Em biết rất rõ họ là ai, biết từng cuộc điện thoại, từng cuộc video call, chat trên yahoo, từng chuyến công tác ngoại tỉnh anh đi cùng họ… Nói ra, anh sẽ lại chối, lại đưa cái trần tục thế gian vào bản chất con người để giảng giải với em. Nhưng lời giải thích nào cho những videocall lúc 2 – 3h sáng kéo dài hàng tiếng đồng hồ giữa anh với chị ấy, một nhân viên kế toán mà anh từng nói với em là anh tin tưởng tuyệt đối? Anh nói anh yêu em, nhưng anh chưa từng tin tưởng em tuyệt đối, anh cảnh giác mỗi khi em đụng vào máy tính của anh, anh out nick mỗi khi có em bên cạnh, vì sao phải vậy hả anh? Giải thích gì đây anh, khi cô học trò anh hướng dẫn từ gọi anh tiếng “Thầy” đầy kính trọng sang giọng điệu lả lướt “anh, em”? Sẽ phải nghĩ gì khi nhìn những bức ảnh tình tứ anh quàng vai cô học trò ấy trong chuyến công tác xa Sài Gòn? Em đã từng thẳng thắn với anh những gì em nghe được về anh, về cái tính cách vốn không tốt đẹp gì này nhưng khi ấy anh đã nhẹ nhàng chối bỏ. Những gì hôm nay em biết, thực sự đã làm em thất vọng quá nhiều. Buồn. Và, muốn khóc lên thật to cho nhẹ hết những nỗi lòng.
Yêu anh, em cũng biết anh chẳng thể bên em trọn cuộc đời vì anh không thuộc về em. Thế nhưng, em lại chẳng thể xem anh như một sân ga nhỏ cho con tàu đời mình ghé chân. Em đã yêu anh quá nhiều, dẫu nhiều lần, anh nhắn nhủ em phải tự học cách để không có anh cũng đứng vững được giữa cuộc đời này, tức là em phải tự hiểu, anh không thể là bờ vai cho em, sai số của ba tiếng “anh yêu em” có lẽ là quá lớn. Người con gái như em, đã yêu thì không hối tiếc, không sợ điều gì ngoài sự dối trá và sự tổn thương. Trái tim em mong manh dễ vỡ, và cuộc đời em cũng đã chỉ toàn nước mắt với niềm đau!
Vì anh, em đã đánh đổi quá nhiều nhưng hình như anh không xứng đáng với điều đó! Trách anh nhiều, giận anh nhiều nhưng vẫn yêu anh hơn cả bản thân mình. Em chỉ cần một sự quan tâm chân thành, chỉ cần những cử chỉ yêu thương đúng nghĩa. Em có được quyền mong muốn vậy không anh – người đàn ông xét cho cùng là vô tình, vô tâm và ích kỷ với em? Hay từ giờ phút này, em phải xóa anh ra khỏi kí ức của mình?
Theo 24h
Đừng bao giờ ngốc như tôi!
Có lẽ kết cục này cũng là quả báo đáng nhận của người thứ ba như tôi. Tôi viết những dòng tâm sự này như một trang nhật ký cho chuỗi thời gian tôi đã trải qua mà không thể tâm sự với bất kỳ ai dù là bạn bè hay gia đình.
Tôi yêu một người đã có gia đình và "lần đầu tiên" tôi đã trao tất cả cho anh. Có thể nói tôi chính là người thứ ba. Dù sự có mặt của tôi xảy ra sau khi anh và vợ có rạn nứt. Và bây giờ họ đang ly thân. Anh có một bé trai rất kháu khỉnh và đang sống cùng vợ anh ở bên ngoại.
Dường như một năm nay, không đêm nào không được yên giấc vì sự áy náy, day dứt của một người đang ở vị trí kẻ thứ ba. Nhưng tôi không hoàn toàn thoát ra được mối tình này. Có lẽ người đàn ông đó đã chiếm một vị trí quá lớn trong trái tim tôi, dù tình cảm anh dành cho tôi đã nhạt nhòa. Tôi không trách anh về điều đó.
Một năm nay, không đêm nào tôi được yên giấc vì sự áy náy, day dứt của một người đang ở vị trí kẻ thứ ba.
Nhưng hơn tháng trước đây, một sự việc xảy ra dường như làm tôi thực sự rối loạn và suy sụp. Tôi phát hiện có thai với anh. Điều này có nằm chiêm bao tôi cũng không tin là nó có thể xảy ra vì rất nhiều lý do. Tuy nhiên, đó là sự thật vì tôi đã thử đi thử lại mấy lần vẫn một kết quả.
Tôi định nói với anh nhưng lại thôi. Anh có gặng hỏi nhưng tôi đã gạt đi và anh giận dữ nên để mặc tôi, không hỏi han gì nữa. Tôi làm như thế bởi tôi không thể mở miệng nói với bất kì ai về điều ấy và kể cả anh.
Tôi sợ tôi làm ảnh hưởng tới anh. Anh và vợ đang ly thân, nhưng thực ra trong tận thâm tâm tôi mong gia đình anh sớm hàn gắn vì tôi thực sự không muốn thấy anh ngày ngày tụ tập bù khú vì không muốn về nhà.
Tôi cũng không muốn con trai anh không được hưởng hạnh phúc gia đình trọn vẹn. Nhiều lần tôi đã khuyên anh làm lành với vợ. Vậy nên nếu tôi nói ra điều ấy, tôi sợ mình trở thành gánh nặng cho anh. Tôi không muốn anh có cảm giác áy náy với tôi. Và tôi cũng sợ tình cảm anh dành cho tôi không còn vô tư như trước vì kèm theo đó sẽ là sự thương hại, lòng trắc ẩn.
Rồi tôi lại sợ nếu vợ anh biết được thì chắc tồi tệ lắm. Và thực ra đây là giai đoạn "nhạy cảm" của gia đình anh.
Nhưng tôi cũng không đủ can đảm mà bỏ đi, vì có lẽ lúc đó bản năng làm mẹ cũng trỗi dậy rất lớn trong tôi. Ban ngày thì tôi muốn bỏ, vì lương tâm tôi chẳng đủ để lo thêm cho một người nữa khi tôi phải ở trọ. Tôi cũng chẳng biết nói sao với mẹ ở quê nhà, chắc mẹ biết được tôi như vậy bà sẽ chết mất.
Nhưng đêm về tôi lại muốn giữ lại và mọi việc ra sao thì ra. Tất nhiên tôi sẽ biến mất và không liên lạc với anh nữa vì anh cũng không thường xuyên hỏi thăm tôi. Tôi có biến mất, chắc anh cũng không biết hoặc cũng chẳng thắc mắc lâu.
Anh sẽ nghĩ đơn giản là tôi né tránh anh. Tôi muốn thoát khỏi cảnh người thứ ba... Suy nghĩ và đấu tranh tâm lý, cuối cùng tôi cũng có quyết định tới bệnh viện một mình để giải quyết. Với tôi, khi ấy, có lẽ đó là cách tốt nhất lúc này. Vì hoàn cảnh tôi chưa đi được nên phải trì hoãn vài ngày.
Nhưng chưa kịp đến bệnh viện, có lẽ vì quá stress và sức khỏe quá yếu nên tôi đã bị sảy thai. Tâm trạng lúc ấy của tôi thật khó diễn tả. Tôi rất bình tĩnh nhưng thấy như đơ lại, cảm giác chết lặng. Sau đó thì buồn bã và thấy nặng nề. Tôi cũng không biết là buồn vì mất con hay buồn vì nhìn lại hoàn cảnh và thấy mình ngu ngốc.
Nhưng sau đó nghĩ lại, có lẽ đó cũng là một sự hóa giải mà ông Trời dành cho tôi.
Thực chất tôi chưa bao giờ có ý định giành giật anh cho riêng mình và cũng chưa bao giờ cố ý lôi kéo anh cả (Ảnh minh họa)
Đến bây giờ tâm lý tôi đã dần ổn định và bớt suy sụp. Sau hơn một tuần, tôi có nói với anh về việc này vì có một sự việc đã khơi gợi cho tôi chuyện ấy. Nhưng thật sự tôi thấy ngậm ngùi khi kể với anh. Có lẽ anh hoài nghi tôi?
Xâu chuỗi bao nhiêu chuyện, tôi chợt nhận ra từ trước tới giờ anh chưa một lần tin tôi. Lần đầu tiên của tôi với anh, không hiểu sao tôi không ra máu. Chính tôi cũng thắc mắc nên hỏi anh vì nghĩ anh lớn tuổi hơn sẽ biết. Lúc đó anh mới nói ra rằng anh cũng thấy thắc mắc.
Tôi mới nhận ra rằng anh chẳng tin tôi. Nhưng lần thứ hai thì tôi mới chảy máu. Lúc đó anh về rồi, tôi mới thấy trên ga giường có vết. Nhưng nỗi buồn cũng dần vơi đi vì thực ra anh tin hay không thì tôi cũng không đặt nặng. Bởi anh tin thì tôi và anh cũng vẫn vậy, đâu có gì thay đổi.
Tôi đâu hy vọng gì nơi anh. Tự bản thân tôi thấy hạnh phúc vì mình đã trao cho anh lần đầu tiên ấy là đủ rồi. Nhưng những sự việc xảy ra sau này cũng thế. Tôi có cảm giác mình luôn bị anh nghi ngờ. Thậm chí có người giấu mặt chọc phá anh, anh cũng nghi ngờ là do tôi.
Nhiều khi tôi tự hỏi người đàn ông này có chút tình cảm gì với tôi không mà sao tôi lại ngốc nghếch vậy? Sự thật, những lần anh gọi cho tôi toàn là những lúc anh đang trong cơn say.
Khi bắt đầu bước vào mối tình này, tôi đã chuẩn bị cho mình một tư thế là sẽ không hy vọng bất kỳ kết quả gì. Và nếu có chuyện xảy ra, tôi sẽ phải cắn răng chấp nhận mà không than trách. Và bây giờ tôi vẫn giữ suy nghĩ ấy, nhưng thực ra trong thâm tâm vẫn thấy buồn và ngậm ngùi vì sự nghi ngờ của anh luôn dành cho tôi. Tôi đâu đòi hỏi anh điều gì, nhưng sao chỉ có sự tin tưởng thôi cũng khó khăn vậy?!
Có đôi lúc trò chuyện điện thoại với tôi, anh còn hỏi thăm tôi khi nào lấy chồng gửi thiệp cho anh. Điều ấy làm tôi đau đớn. Vì sau sự việc này, tôi nhận thấy có lẽ sẽ ở vậy suốt đời. Bởi vì sẽ không người đàn ông nào có thể chấp nhận một đứa con gái với quá khứ như tôi. Hoặc nếu có đi chăng nữa, có lẽ tôi cũng bị giày vò suốt đời, hạnh phúc sẽ không trọn vẹn.
Và chắc tôi sẽ chẳng thể yêu ai một cách vô tư như với anh nữa. Tôi không than trách gì vì đó là lựa chọn của tôi. Tôi phải chịu trách nhiệm về những quyết định của mình dù đúng hay sai.
Bây giờ tình cảm của tôi dành cho anh vẫn nhiều như trước đây. Nhưng tôi nên bước ra khỏi cuộc sống của anh để không ảnh hưởng tới anh nữa. Vì biết đâu đó, một ngày anh mất tất cả anh lại hận tôi suốt cuộc đời?
Tôi đọc báo và thấy rất nhiều người đàn ông đã oán trách những người thứ ba như tôi và thèm mong ước trở về với gia đình như xưa. Thực chất tôi chưa bao giờ có ý định giành giật anh cho riêng mình và cũng chưa bao giờ cố ý lôi kéo anh cả.
Có lẽ kết cục này cũng là quả báo đáng nhận của người thứ ba như tôi nên tôi không thể than trách gì. Tôi cũng thấy mình đáng bị như vậy. Nhưng đôi khi tôi cũng ước rằng giá như tôi gặp anh muộn hơn, khi mối quan hệ của anh và vợ đã rõ ràng, dứt khoát thì có lẽ bây giờ mọi việc đã khác. Tôi cũng đã không để mất giọt máu của mình với bao sự day dứt, buồn tủi và tự oán trách bản thân như bây giờ.
Tôi viết ra những dòng này để cho vơi bớt nỗi buồn, sự nặng nề và muốn gửi đến những người con gái trót lỡ yêu và đang làm người thứ ba hãy nhìn tôi như một tấm gương. Những người con gái thứ 3 hãy cân nhắc kỹ trước sự lựa chọn của mình. Đừng bao giờ ngốc như tôi nhé!
Theo 24h
Em hứa sẽ quên anh, anh đừng buồn... Ngày mai, khi nắng lên, em sẽ lau khô những vệt nước mắt mặn chát trên má. Em cần lắm vòng tay và hơi ấm của anh để xua tan đi cái lạnh giá giữa đêm đông hiu quạnh. Em cần lắm cái nắm tay của anh mỗi khi ráng chiều buông xuống trên con phố nhỏ vắng người qua lại. Em cần...