Đừng tìm em nữa!
Anh hãy yên phận với cuộc sống gia đình mình, bên người vợ và đứa con của anh! Anh! Khi anh đứng trước cổng xóm trọ tìm em, em như không tin nổi vào mắt mình nữa. Người đàn ông đứng trước mặt em lúc đó, vẫn là anh, vẫn là người mà em yêu nhất cuộc đời này, chỉ có điều giờ đây sao xa lạ. Ừ, bởi vì anh không phải là của em nữa. Anh đã là chồng của vợ anh, là cha của con trai anh. Vậy thì tại sao, tại sao anh không yên phận với gia đình? Tại sao anh lại quay về tìm em? Tại sao? Em đã muốn gào lên nhưng em không thể thốt nên lời. Cuộc sống dẫu muôn vàn trớ trêu cũng không bao giờ em hình dung ra mình phải đối mặt với anh lần nữa. Cảm giác như ai đó đang bóp nghẹt trái tim em vậy. Cảm giác này quen lắm. Phải, đó là cảm giác khi anh bỏ em lên xe hoa với người con gái khác, là cảm giác mà mỗi khi đêm về em phải đối mặt với sự im lặng ghê rợn của bóng đêm.
Đã một năm trôi qua. Một năm, em phải vật lộn để cân bằng lại cuộc sống, phải cố gắng học cách quên anh bằng cách vùi đầu vào sách vở, vào làm thêm và bằng nước mắt. Em đã cố giấu anh vào tận sâu trong kí ức. Em không muốn nhớ rằng chính anh đã giúp em- đứa con gái không xinh đẹp, thậm chí là rất xấu nhưng có thể tự tin đi bên anh khắp các con phố. Em không muốn nhớ rằng chính anh đã giúp em- đứa con gái không lại vui vẻ cười nói suốt ngày. Em không muốn nhớ rằng chính anh đã chắp cho em ước mơ về một gia đình thực sự, có anh, có em, có những đứa trẻ mang tên Bình An và Ngân Khánh. Em cũng không muốn nhớ rằng chính anh là người đã làm gẫy cánh của ước mơ mang tên Hạnh Phúc ấy. Thế nhưng, anh lại trở về!
Hãy làm tròn bổn phận của một người chồng, người cha anh nhé (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh trở về! Anh xin em cho anh được giải thích và anh khóc. Anh nói rằng anh vẫn yêu em như ngày nào; rằng hôn nhân của anh là do bị ép buộc và bây giờ anh không hạnh phúc, anh chỉ hạnh phúc khi có em bên cạnh. Anh van xin em cho anh một cơ hội, anh sẽ kiếm việc ở thành phố, sẽ mua nhà ở thành phố chờ em tốt nghiệp rồi làm đám cưới, sẽ mang lại cho em hạnh phúc như anh từng hứa trước đây. Đám cười ư? Hạnh phúc ư? Trước đây em đã trông mong điều này biết bao nhưng sao giờ đây nó chua chát quá.
Anh ạ! Dù em vẫn còn yêu anh, rất yêu anh, nhưng em sẽ không bao giờ quay về với anh đâu. Dù vợ anh có ghen như lời anh nói thì cũng là do cô ấy yêu anh. Phụ nữ có quyền ghen, có quyền được đòi hỏi hạnh phúc từ người mà cô ấy gọi là chồng. Còn con anh, nó là giọt máu của anh, dù anh không hạnh phúc thì nó cũng không đáng phải sống cuộc sống chia lìa ngay khi mới vài tháng tuổi như vậy. Anh quên là em từng là đứa trẻ mồ côi cha rồi sao? Hơn ai hết, em hiểu rõ cái cảm giác thèm khát có cha, được cha che chở như thế nào. Vì vậy, đừng khiến em phải trở thành kẻ mang tội phá hoại hạnh phúc của người khác.
Hãy quay về với gia đình của mình đi anh. Hãy làm tròn bổn phận của một người chồng, người cha anh nhé. Còn em, có thể sau lần gặp không mong muốn này, em lại có thêm động lực để quên anh, để tiếp tục sống tốt hơn. Em sẽ tốt nghiệp, sẽ tìm một công việc và em tin sẽ có người giúp em chắp cánh ước mơ về một gia đình hạnh phúc nhưng đó chắc chắn không phải là anh. Chỉ có thể là như thế. Vĩnh biệt!
Theo 24h
Cho em câu trả lời
Em khôngbiết yêu anh từ bao giờ, và chưa bao giờ em nhận được một lời yêu từ anh.Em quen anh cũng đã lâu rồi, và cũng không nhớ là quen từ khi nào nữa, chỉ biết rằng vô tình quen anh qua yahoo. Nói quen nhau lâu vậy thôi nhưng em chỉ được tiếp xúc anh được hai lần. Hai lần là rất ít đối với chúng ta, nhưng em vẫn nhớ lắm, vì nó là một kỉ niệm.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến nỗi em không thể chuẩn bị trước mọi thứ. Khi mới quen anh em chỉ coi anh như một người bạn, một người anh trai thôi. Em không hề nảy sinh chút tình cảm nào với anh vì khi đó trong trái tim em cũng đã có người khác rồi, anh nghĩ em yêu quá sớm phải không anh, người khác nhìn vào thì họ sẽ nghĩ em hư hỏng, tình yêu trẻ con mấy ngày là hết, nhưng không anh à. Khi đó em yêu người ta thật lòng yêu trong thời gian khá lâu, nhưng sau 2 năm thì em đã bị người ta gạt em ra khỏi trái tim, vì người đó rất đa tình và hay ghen, em hận người đó rất nhiều và cũng từ đó em mang sự hận và ghét với tất cả mọi thứ.
Em quen anh từ khi em học lớp 8, khi tình yêu của em vẫn đang rất hạnh phúc, chỉ sau 3 tháng quen anh cũng là lúc tình yêu em đổ bể. Em đau khổ không gì có thể nói lên, một đứa học sinh như em có ngày lại chịu đau khổ đến vậy. Đúng là khờ khạo đối với em, tình yêu quá non nớt. Thời gian lại cứ trôi đi, và đến một ngày anh nói với em rằng anh phải đi làm ở xa, không làm ở Hà Nam nữa, em nghe xong mà muốn khóc, chắc anh còn nhớ ngày đó em cứ nằng nặc đòi ra sân bay tiễn anh, nhưng rồi em không nhớ anh đi là ngày nào hình như là ngày thứ 2 đầu tuần. Anh gọi cho em và nói chào em, anh biết không, nghe xong những lời đó là em đã bật khóc, khóc đến nỗi bạn em phải dỗ thì em mới nín. Nước mắt đó chưa phải là nước mắt khóc vì người yêu đi xa, có lẽ đó là nước mắt dành cho người anh trai kết nghĩa của em.
Từ khi anh đi cho đến khi em lên lớp 10, em rất ít liên lạc với anh. Có lúc em dùng máy, lúc thì không. Khoảng thời gian đó em cũng không hề nhớ anh cho lắm, nếu có nhớ thì cũng chỉ là thoáng qua, thời gian rất bình yên đối với em. Sang lớp 10 kì 2 em đã phải rời xa nhà, xa quê hương đến một nơi xa xôi học, em phải chuyển trường học vì hoàn cảnh gia đình mẹ thì đi làm xa, anh trai thì đi học ở Hà Nội không ai ở nhà chăm sóc. Sống ở môi trường mới không có gì bỡ ngỡ đối với em vì em là người lạnh lùng và hay dửng dưng với mọi thứ, nhưng từ khi đó em và anh có vẻ liên lạc với nhau nhiều hơn. Khi mới vào trường em cũng được rất nhiều người để ý, vì là người lạnh lùng nên em cũng chẳng quan tâm gì.
Cho đến một ngày em biết mình đang yêu thầm. Nhưng em lại yêu thầm hai người chứ đâu phải một người, người đó chính là anh và một người học cùng trường em. Nhiều lúc em suy nghĩ em có tham lam quá hay không, em không muốn mất 1 trong 2 người, sau 1 thời gian em mới nhận ra rằng người mà em cần yêu là anh, còn người kia thì em nên chúc cho anh ấy được hạnh phúc bên người con gái mà anh ấy đang yêu. Dần dần em mới biết là em đang yêu anh thật sự và yêu nhiều, em không biết anh có yêu em hay không, anh hơn em nhiều tuổi lắm, năm nay anh 27 tuổi đã có nghề nghiệp vững vàng và lùn hơn em một tẹo, em thì đang là học sinh mới 17 tuổi thôi, em vẫn còn trẻ con lắm, trẻ con nhưng em đã biết yêu, biết nếm vị cay, vị đắng của tình yêu.
Không biết khi nào em mới được nghe câu trả lời thật sự từ anh (Ảnh minh họa)
Em không biết yêu anh từ bao giờ, và chưa bao giờ em nhận được một lời yêu từ anh, một lời tỏ tình từ anh, nhiều lúc em hỏi anh tự nhiên một câu rằng "anh có yêu em không" anh đã trả lời "có, iu nhiều lắm", em vui khi nghe được câu đó nhưng lòng em lại băn khoăn không hiểu nếu yêu em sao anh không quan tâm em như nhưng đôi tình yêu khác, rất ít khi em nhận được sự quan tâm của anh. Em đã nghĩ đó chỉ là lời nói đùa giữa anh và em, nhưng nhiều lời nói khác lại khiến em tin tưởng, dường như em đang bị mắc giữa 2 tình huống, 2 câu trả lời. Tin hay không tin, anh nói anh sẽ đợi em. Và anh chỉ sợ em không đợi được anh, đến lúc đó em chê anh già em sẽ yêu người khác, nhưng không anh à, chỉ là em đang đứng giữa 2 câu trả lời đó thôi, em không ham giàu và cũng chẳng chê ai nghèo, ước mơ của em cho sau này là sẽ có một nghề nghiệp vững vàng, lấy được người chồng tử tế, hiền lành, có một gia đình hạnh phúc...
Suy nghĩ của em nhiều lúc cứ khác nhau. Có lúc em nghĩ sẽ từ bỏ tình yêu này có lúc em lại nghĩ chắc do anh bận công việc nên không có giờ gọi điện hỏi thăm em nên mới vậy, những lúc em buồn, em chỉ biết ngồi vào góc nhà mà khóc, rồi lại nghĩ lung tung, em nghĩ em sẽ không lấy chồng, em sợ khổ cho người đàn ông nào lấy phải em vì em là đứa con gái chỉ khoẻ khi nhìn qua thể xác nhưng thực chất là đứa mang trong mình đủ thứ bệnh. Em muốn sống một mình để không ảnh hưởng gì đến ai, em có rất nhiều ước mơ để em thực hiện, ước mơ lớn lắm anh à, ước mơ đó em cũng đã nói cho anh nghe rồi nhỉ, anh cũng rất ủng hộ em... Những lời động viên của anh khiến em thêm động lực và thêm niềm vui, những lúc như thế em lại cảm thấy rất cần anh, cảm xúc của em hay thay đổi quá phải không anh. Không biết khi nào em mới được nghe câu trả lời thật sự từ anh để em không phải suy nghĩ, không phải băn khoăn về tình cảm đó nhỉ.
Cứ như một quả cầu lăn đi rồi lại lăn lại, lúc em tin tưởng anh thì anh lại khiến em nghi ngờ tình cảm đó, nhưng lúc em đang nghi ngờ thì anh lại cho em sự tin tưởng, nó cứ giao hoán cho nhau. Những lúc có buồn vui gì em đều kể anh nghe, nhưng chuyện buồn thì nhiều hơn phải không anh, trên lớp em làm cán bộ lớn nên em gặp rất nhiều áp lực, có chuyện bực tức gì em đều lôi anh ra nói, đúng là hài hước và trẻ con thật... Phải nói sao nữa nhỉ, một thứ tình cảm bình thường như những người khác nhưng nó lại khiến em phải suy nghĩ nhiều quá, và lại ảnh hưởng không ít đến học lực của em, em mong sao anh sẽ có câu trả lời cho em trong thời gian sớm nhất để em không phải băn khoăn suy nghĩ như bây giờ và để thêm động lực nào đó cho em trong cuộc sống.
Hạnh phúc sẽ mãi là của em Em hy vọng anh sẽ vượt qua thử thách này đê chúng ta lại vê cạnh bên nhau.Anh là môt kỹ sư xây dựng, sau khi tôt nghiêp xong đã từ vùng quê Nghê An vào nam lâp nghiêp; còn em là một cô sinh viên đại học vì ngán ngâm đời sông sinh viên xa gia đình lên thành phô học đã...