Đừng thử thách lòng nhẫn nhục của đàn bà, chồng ạ!
“Xin lỗi anh! Anh đã tử tế với tôi bao giờ mà giờ lại đòi quay về làm người như vậy. Bản chất anh là ích kỷ và Sở Khanh thì giờ mới lộ ra thôi!”.
Chồng tôi hiện nguyên hình là gã đàn ông tệ bạc
Lấy chồng được 1 năm tôi mới nhận ra những gì mẹ tôi dạy tôi không hề đúng tí nào. Hồi trước tôi cứ cắm đầu vào học. Mẹ bảo là con gái phải học cho giỏi để sau này cho ấm thân. Tôi đã ra sức học và cuối cùng cũng dành được bằng giỏi nhưng rốt cuộc đời tôi lại đầy bi đát. Mẹ quên dạy tôi cách lựa chọn người đàn ông cho mình. Tôi bị cái vẻ chải chuốt và tài ăn nói của anh ta làm cho mê hoặc. Trong số những người đàn ông tán tỉnh mình, tôi đã chọn ảnh ta làm chồng để rồi sau 1 năm tôi mới vỡ ra.
Đúng thật là đàn bà sướng khổ nhờ chồng. Tôi những tưởng mình sẽ là người đàn bà hạnh phúc nhưng rồi mọi thứ cứ như giấc mộng, đến lúc tỉnh ra thì đã quá muộn rồi.
Mặc dù lấy chồng không phải sống cảnh làm dâu vì bố mẹ chồng tôi sống ở quê, một năm vợ chồng tôi chỉ cần về quê lo lễ tết, thăm ông bà dăm ba lần là được. Nhưng cái khổ của tôi không nằm ở mẹ chồng mà nằm ở ngay người chồng tệ bạc.
Chồng tôi hiện nguyên hình là một kẻ ăn bám và vô trách nhiệm chỉ sau 1 năm cưới. Hồi mới cưới nhau, anh ta dỗ ngon dỗ ngọt tôi là tiền lương của anh ta sẽ cất để làm những việc lớn như mua nhà, đổi xe… còn tiền lương của tối sẽ dùng để chi tiêu hằng ngày.
Thế là kể từ khi lấy nhau chưa bao giờ tôi được biết đến đồng lương của anh. Rồi mấy tháng trôi qua tôi hỏi xem anh đã tích cóp được bao tiền thì anh bảo tháng này trả nợ người này người kia, hay tháng này đi làm muộn, phạm lỗi bị sếp phạt gần hết lương… đến nỗi vì quá chán ngán mà tôi không buồn hỏi gì thêm nữa.
Tiền lương của anh thì chả có đồng nào, nhưng tiền lương của tôi thì tháng nào anh của ngửa tay xin vợ. Nếu tôi không đưa thì anh vùng vằng rồi 2 vợ chồng lại cãi nhau. Có hôm anh còn mở ví rút trộm tiền của tôi nữa.
Video đang HOT
Nhìn chồng người ta tăng quan tiến chức, chồng mình về nhà bòn rút vợ làm tôi ngán ngẩm. Vợ chồng cũng đứng tuổi rồi, cưới nhau 1 năm mà tôi vẫn không có ý định sinh con. Giờ 2 vợ chồng son mà chả tích góp được đồng nào. Chồng cũng chả đỡ đần tí nào thì làm sao mà dám sinh con chứ!
Về đến nhà là anh lôi điện thoại ra chơi game hoặc chúi mũi vào ti vi xem bóng đá, xem thể thao. Chưa bao giờ anh giúp tôi việc nhà. Vợ có đi làm về muộn thì cũng không biết tự đi cắm cơm. Việc nhà chồng tôi chả mó tay vào bao giờ, toàn đùn đẩy cho vợ. Thậm chí tất của anh tôi cũng phải đi nhặt từng chiếc để đi giặt.
Chuyện đâu dừng ở lại như thế. Đùng một cái tôi phát hiện ra chồng ngoại tình. Đúng là nuôi chồng, hầu chồng để rồi nhận được quả báo như thế này. Tôi ngớ người trước sự thật phũ phàng đó. Từ trước tới nay tôi vẫn chủ quan: “Đàn ông mà tiền không có cứ phải ngửa tay xin tiền vợ thì gái nó đâu thèm!”. Hóa ra tiền lương anh ta để dành nuôi gái, rồi không đủ thì phải xin tiền vợ cho bồ.
Tôi đúng là có mắt như mù, bỏ công bắt tép nuôi cò. Tôi túi bụi với việc cơ quan về nhà thì chăm chăm hầu hạ chồng, đâu có rảnh rang để xem xem anh ta chúi đầu vào quán xá nào nữa.
Anh đâm đầu vào một đứa sinh viên làm ở quán cà phê. Nếu tôi không bắt quả tang tại trận anh ta đưa bồ vào nhà nghỉ thì không biết anh ta còn chối cãi đến khi nào. Với tính bẻm mép và dẻo mỏ của mình, không khéo anh ta đổ vấy cho tôi tội ngoại tình rồi về nhà chì chiết chồng cho mà xem.
Sau lần đánh ghen cho tan hoang cửa nhà ra thì anh ta bắt đầu hối hận và muốn quay về làm người đàn ông tử tế. “Xin lỗi anh! Anh đã tử tế với tôi bao giờ mà giờ lại đòi quay về làm người như vậy. Bản chất anh là ích kỷ và Sở Khanh thì giờ mới lộ ra thôi!”.
Sau lần đấy, tôi không ngu muội nghe lời lừa phỉnh của anh ta nữa. Tôi đòi quản lý tài khoản và thẻ lương của anh ta. Hàng tháng tôi sẽ ghi rõ các khoản chi tiêu của cả 2 vợ chồng trong tháng và chia đôi ra. Tôi không dại gì mà nai lưng ra làm để nuôi ong tay áo nữa.
Tôi còn trẻ, còn khỏe còn có sức làm việc để kiếm tiền mà không biết tự bảo vệ mình thì sau này già yếu đừng mong có ngày anh ta nuôi tôi một ngày. Tôi đã sống biết điều thì anh ta không thích, chỉ thích vợ sòng phẳng cùng thì tốt thôi. Đừng thử thách lòng nhẫn nhục của đàn bà, chồng ạ!
Theo blogtamsu
Anh câm lặng quá, làm hư cuộc tình!
Làm người, xin đừng im lặng. Tạo hóa cho loài người, đàn ông, đàn bà tiếng nói, bấy nhiêu tinh túy cũng đủ phá vỡ sự im lặng.
ảnh minh họa
Trước ngày Huân lên máy bay đi du học, bất ngờ nhận được tin nhắn của Hân: "Nghe nói anh sắp đi. Sao không cho em hay? Tại sao lúc nào anh cũng im lặng với em? Tại sao anh luôn cho mình quyền đối xử với em như vậy?". Hân không chấp nhận lời giải thích của Huân: "Anh nghĩ, sự im lặng là điều tốt nhất mà anh có thể dành cho em, dành cho chuyện của hai ta".
Yêu nhau suốt 5 năm đại học. Mối tình đầu ngọt ngào, trong sáng. Bạn bè, họ hàng ai cũng trông chờ một kết cuộc đẹp. Vậy mà cuộc tình ấy đã tan. Sẽ như lẽ thường tình của bao mối tình đầu mỏng mảnh, sẽ như sự nóng nảy, bốc đồng của bao người trẻ tuổi.
Nhưng, tình cảm ấy cứ mãi dằn vặt, day dứt, đằm sâu nơi người trong cuộc. Vì sau lời chia tay buông nhanh nơi người con gái, chàng trai ấy đã chọn sự im lặng. Im lặng trước những lời hối tiếc muốn quay về. Im lặng trước bao lời xin lỗi. Im lặng trước rất nhiều câu hỏi tại sao.
Giờ Hân đã nhận lời cầu hôn của một chàng trai khác. Huân cũng đã có người yêu mới. Nhưng trước câu hỏi "em có hạnh phúc không?", phải rất lâu sau Hân mới có thể trả lời với Huân: "Nếu cố gắng, chắc sẽ có!".
Giông giống Hân, Thùy cũng va vào tảng đá im lặng khi yêu Chinh. Một ngàn câu hỏi của Thùy để xác tín tình cảm, thảng hoặc được hồi âm đôi ba câu. Những lúc sự kiên nhẫn như vượt quá giới hạn của thử thách, Thùy gửi tin nhắn, gọi điện, giận dỗi, đòi chia tay - đáp lại tất cả chỉ là sự im lặng. Im lặng tuyệt đối.
Đến khi trời yên bể lặng, Thùy làm hòa, cũng lại là sự im lặng. Rồi tình cứ trôi, đời cứ trôi, nhưng những mâu thuẫn thì cứ đọng lại, đọng lại, ngày càng dày lên như vết trầm tích. Bất mãn chồng chất, tình yêu cạn kiệt...
"Phụ nữ yêu bằng tai". Kéo dài suốt cuộc tình, người yêu họ có thể kiệm lời. Nhưng trong những cuộc tranh luận, phụ nữ rất muốn có sự đối thoại thay vì độc thoại. Để tìm ra nút thắt của vấn đề. Để cải thiện chất lượng tình cảm. Để hiểu rõ nhau hơn. Để thêm yêu nồng nàn.
Đứng trước sự im lặng khó hiểu của người đàn ông, phụ nữ suy diễn ra bao điều. "Hắn" im lặng vì "hắn" sai, im lặng vì cố chấp, im lặng vì không muốn đối diện thực tế - cao trào hơn, im lặng vì khinh thường.
Tình cảm phai phôi cũng chỉ vì sự im lặng. Hai người thu mình lại thành hai tiểu vũ trụ, đã không hiểu nhau lại càng không hiểu nhau. Đôi khi đánh rơi cả một cuộc tình.
Đặc biệt khi đứng trước dấu chấm hết của một mối quan hệ, không cứ là phụ nữ hay nam giới - ai ai cũng "dị ứng" trước sự im lặng. Tiếc gì một lời nói để hóa giải mọi vấn đề?
Làm người, xin đừng im lặng. Tạo hóa cho loài người, đàn ông, đàn bà tiếng nói, bấy nhiêu tinh túy cũng đủ phá vỡ sự im lặng, mọi vấn đề sẽ được giải quyết trong sự cảm thông tuyệt đỉnh mà không để lại tổn thương sâu sắc.
Ai đó đã từng nói, cách chia tay bi thương nhất không phải là hai người tranh cãi nhau quyết liệt, không phải là đánh đập nhau, cũng không phải vì thay lòng đổi dạ, không phải hai người không thể kết hợp với nhau, mà chính là bỏ nhau một cách âm thầm lặng lẽ.
Khi chia tay một người, hãy cho họ biết lý do vì sao. Bởi vì điều đau đớn nhất, hơn cả bị bỏ rơi, là biết rằng mình thậm chí còn không xứng đáng nhận được một lời giải thích!
Theo blogtamsu
Nếu người ta thực sự yêu nhau Đau nỗi đau mất mát sự nghiệp tiền bạc, nó làm tôi bế tắc, khốn cùng và không lối thoát. Tôi không bao giờ dám nghĩ, số phận lai có thể thử thách tôi đến độ này. Tiền bạc vốn liếng đầu tư bao năm, phút chốc tan biến hết. Người yêu là chỗ nương náu cuối cùng của hồn tôi, vậy mà...