Đứng sau và nhìn em
11 giờ 45 phút thứ hai ngày 12/04. Anh đã đứng ở một góc đường mà nhìn em đi học về cùng với bé Vân-bạn em. Anh không dám kêu tên em, chỉ biết chạy theo sau xe em cho đến khi em về tới nhà. Rồi anh lại lủi thủi một mình quay xe lại và chạy về công ty.
Anh không hiểu tại sao? Anh không biết như thế nào? Cho dù là việc của anh rất nhiều, anh đang rất bận rộn vì kế hoạch sắp tới của công ty, nhưng anh biết cái nào là quan trọng với anh luc này. Anh có thể bỏ mặc tất cả để được gặp em, để được nhìn thấy em dù có đứng từ xa… Tâm trí anh, trái tim anh đã mách bảo anh đi theo sự điều khiển của con tim mình. Anh không hy vọng những việc như vậy sẽ làm em cảm động, làm em thay đổi suy nghĩ. Nhưng em à, anh đã nói cho dù chỉ là một hy vọng nhỏ nhoi, anh cũng sẽ cố gắng để không phải có lỗi với chính bản thân mình, có lỗi với con tim mình.
22 giờ 44 phút, anh đã không kìm chế nổi nên gọi điện cho em. Rất may là em đã nghe máy. Anh đã nhắn tin cho em là cho anh hỏi chút chuyện nhưng đó cũng chỉ là một lý do trong trăm ngàn lý do để được nghe thấy giọng nói dễ thương của em-giọng nói mà đã giết chết anh ngay từ lúc đầu được nói chuyện, được gặp em ở trước công ty anh. Anh đã nói dối là em không để lại ấn tượng gì cho anh ngay lúc đầu tiên gặp, anh không có cảm tình nhưng có ý sẽ chinh phục em bằng con tim chân thành của mình lúc đó. Em có biết là lần đầu tiên gặp em, anh đã có tình cảm và anh biết anh không cần phải đi đâu để tìm một nửa kia của mình vì giờ này, phút này mình đã tìm được rồi. Em là cả một thế giới của anh, em đã đánh thức con tim anh sau 10 năm ngủ yên và tưởng chừng đã chết. Em cho anh niềm tin, hi vọng và cả sự phấn đấu không mệt mỏi trong cuộc sống cũng như trong công việc. Anh có được động lực như vậy là chính từ tình yêu anh dành cho em.
Niềm tin anh đặt nơi em là tuyệt đối không chút băn khoăn, suy nghĩ. Anh muốn nói với cả thế giới này, anh muốn hét thật to cho tất cả mọi người biết rằng “anh yêu em nhiều lắm, bé Ngọc ơi!”. Bé Dâu hay cu Ken là những gì mà em và anh lựa chọn cho tên của con chúng ta sau này. Anh hay gọi em là “mẹ bé Dâu”, còn em thì gọi anh là “ba cu Ken”. Nghe mà hạnh phúc lắm, em à. Hạnh phúc đó anh nghĩ chỉ có Mbd va Bkk mới có được và cả thế giới này phải ghen tị chỉ vì nhìn thấy mình hạnh phúc. Một lần nữa cũng như mãi mãi về sau anh muốn nói với Mbd rằng Bkk rất yêu và rất nhớ Mbd. Hãy cho anh cơ hội là người sẽ nắm tay em đi hết quản đời còn lại em nhé. Yêu em Mbd của Bkk.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đừng quá yêu!
Anh, tất cả những gì đang diễn ra xung quanh anh và em là gì vậy? Mùa đông chưa tới mà sao đôi bàn tay em đã run lên vì lạnh, em lạnh vì sắc mặt anh nhìn em, sao anh nhìn em với anh mắt vô cảm đến vậy hả anh?
Trong lòng anh đang nghĩ gì? Trong anh em là ai vậy? là bạn, là người yêu hay là một kẻ đang đeo bám tình cảm của anh, hay tệ hơn em đang là rào cản của anh với những người phụ nữ khác? Phải vậy không anh? Anh nói cho em biết đi, Vì lý do gì mà ở bên em anh không vui vẻ, không được thoải mái, lúc nào cũng như có cái gì đó gượng ép gò bó? Tại sao mỗi khi em gọi anh hay em muốn được nghe anh an ủi em thì anh lại trở nên cáu gắt, khó chịu? Em không hiểu nữa, và em cũng không đủ sức kiên nhẫn để nghe và nhìn thấy những gì anh đang làm với em. Ngày hôm nay anh có biết với em nó khó khăn như thế nào không? Em thật sự không muốn tới cty một chút nào, em sợ phải nhìn thấy anh đang đưa mắt tìm kiếm ai đó, em sợ phải nhìn thấy anh chăm chú trả lời tin nhắn của ai đó, em sợ cái ánh mắt anh ngoảnh đi khi vô tình trông thấy em. Em sợ sợ tất cả những gì diễn ra trong ngày hôm nay. Em thật buồn khi nói em có đôi chút hối hận vì đã yêu anh quá nhiều, lẽ ra em cũng nên có suy nghĩ như anh thôi, như vậy em sẽ không thấy thất vọng không còn cảm giác hụt hẫng trống vắng mỗi khi anh không còn nhớ tới em, lẽ ra em nên giữ tình yêu đó cho riêng mình, lẽ ra em không nên nói cho anh biết em yêu nhiều biết bao. Em thật khờ, và thật mơ mộng, ở cái tuổi này rồi mà sao em vẫn có những mơ ước những suy nghĩ viển vông hão huyền, về một tình yêu với những lời có cánh, với những buổi hẹn hò lãng mạn, với những giận hờn vu vơ...
Em thật ngốc phải không? em là thế đó, còn anh thì lại hoàn toàn ngược lại điều đó khiến cả anh và em thấy ngộp thở vì những hành động bất thường của nhau. Em yêu anh với tất cả những gì em có, đến bên anh khi anh cần có em, anh đau em cũng thấy đau, anh lạnh em cũng thấy lạnh, những buổi chiều mưa em lo lắng anh về nhà có bị uớt không, thay đổi thời tiết đột ngột anh có bị ho không, hôm nay anh đi uống rượu anh có bị mệt không... Nhưng còn anh, tình cảm anh dành cho em chỉ là những lời nói "" anh chẳng muốn gì hết khi em muốn nói chuyện với anh, anh không làm được gì đâu, khi em chẳng hy vọng anh sẽ làm gì cho em, anh đểu lắm, trong khi anh nói anh không có ai ngoài em và gia đình anh, anh bận, trong khi anh đang ngồi đánh bài, anh không có máy dùng khi mà chiếc máy đó chưa có ai ngồi..."" Đó là tất cả những gì tận đáy lòng và chân thành anh dành cho em phải không anh? Những ngày đầu mình đến với nhau nó thật tuyệt, vừa sợ hãi vừa hạnh phúc, và rồi con đường đó ngày càng khép lại, trong đời em chưa bao giờ em có suy nghĩ sẽ có ngày hôm nay, thật sự là như vậy, để rồi khi đến với anh, em đã yêu anh thật chân thành bên cạnh luôn là một sự dày vò khủng khiếp.
Em đã suy nghĩ quá đơn giản rằng đó là tình yêu, và tình yêu nào đâu có tội và cứ như thế em càng yêu anh nhiều hơn, em càng muốn chứng tỏ với bản thân mình đó không phải là một trò chơi không phải là một cái gì đó thoảng qua, nên em đã níu kéo anh, em đã khóc khi anh nói lời chia tay em, em đã... làm rất nhiều điều khiến chính bản thân em cũng thấy thất vọng để giữ anh ở bên mình dù chỉ là...Em cứ cố giữ một cái gì đó nó không có thật, nó mãi sẽ chẳng là sự thật, vậy mà em sao vẫn giữ để rồi em luôn thấy buồn, luôn thấy mặc cảm, tủi thân mỗi khi anh lạnh lùng với em, mỗi khi có cơn gió lạ thổi qua, mỗi khi trời mưa bất chợt và em càng buồn hơn khi anh vui vẻ cười nói bên ai đó... ừm em thật là vô lý phải không anh?
Hơn một năm trôi qua, nhưng em chỉ cảm nhận được tình cảm thật sự anh dành cho em ở những ngày đầu tiên mà thôi, càng về sau em càng nhận thấy người anh để ý không phải là em, người anh thật sự ngưỡng mộ cũng không phải là em, người anh thầm yêu cũng không phải là em nốt, chẳng qua anh chỉ có đôi chút thương hại em mà thôi em nói có đúng không anh? Nếu không có điều gì xảy ra thì em không đủ can đảm để xa anh, nếu anh vẫn cứ nói tình cảm anh dành cho em vẫn như xưa, nếu anh nói anh xa em không phải vì người con gái khác, nếu anh còn nói anh chỉ có em và gia đình anh thì làm sao em có thể hờn trách anh mà xa anh được. Anh đến với em thật bất ngờ và mọi thứ diễn ra thật nhanh chóng, có lẽ nó là nguyên nhân khiến em buồn mà không chính xác hơn là em ghen mỗi khi anh thân mật với người phụ nữ khác. Em biết mình vô lý khi nói ra điều này, từ khi bước vào mối quan hệ này thì em đã luôn ý thức được mình không được để ghen tuông tồn tại trong mối quan hệ này, vì xung quanh anh và em còn nhiều mối quan hệ khác nữa đang tồn tại, nhưng khi yêu cái đó là không thể tránh khỏi phải không anh, mỗi lần ghen đó em rất buồn, trách anh em không thể, em chỉ có thể trách mình đã vô lý... và rất buồn.
Em biết dù em có viết ra những lời ướt át hơn nữa thì anh vẫn cư sim lặng mà thôi, đọc những lời này em không biết anh sẽ có những suy nghĩ gì, nhưng em thấy vậy là quá đủ rồi. Em còn nhớ rất rõ anh từng nói anh là vậy đó ""ai có thể chịu đựng được thì sống cùng anh thôi"" đó chẳng phải anh muốn nói "" nếu em không chịu được anh thì thôi"" phải vậy không? Vâng em không thể cứ chạy theo anh để níu kéo một tình cảm không có thật được, có lẽ em chưa đủ sức để giữ anh bên mình được trong khi trái tim anh luôn rung rinh... Anh đi tìm kiếm niềm vui mới đi anh, anh cứ như xem không có em, cứ xem em là đồng nghiệp, xem em là ngưòi anh không quen, em cũng sẽ làm thế với anh,có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Dù sao em cũng muốn nói với anh là em đã có được một chút hạnh phúc thực sự khi ở bên anh, em sẽ cất giữ nó thật sâu trong ký ức của em. Anh hãy sống thật hạnh phúc với những mối quan hệ hiện tại nhé!
Theo Ngôi Sao
Chúng ta cần phải đối mặt Nhiều lần em muốn nói để cả anh và em nhìn lại chính tình cảm của mình nhưng em không thể nào bộc bạch những điều làm em thấy nặng trĩu trong lòng. Đến giờ thì em quá mệt mỏi rồi bởi có quá nhiều xảy ra trong cuộc sống của em mà em không dám chia sẻ với anh vì lo sợ...